Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 159: Linh tu

Hai bên ước định, tu sĩ trúc cơ không được ra tay. Ngày hôm sau, tu sĩ Tiền gia bắt đầu động thủ, đội ngũ từ chân ngọn núi không tên kéo dài một mạch đến giữa sườn núi trước mỏ quặng. Số người ước chừng gấp đôi Liệp Yêu Sư. Mặc Họa từ vị trí cao nhất ở cửa mỏ quặng nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy dưới núi dày đặc, toàn bộ đều là tu sĩ Tiền gia, ước tính có đến hơn một nghìn người. Như vậy thì đánh kiểu gì đây? Mặc Họa nhìn về phía Du trưởng lão. Du trưởng lão không hề gì nói:
"Nhìn thì đông người đấy, toàn là đồ bỏ đi."
Thế là hai bên bắt đầu giao chiến. Ban đầu chỉ là thăm dò, đôi bên tùy tiện đánh nhau một chút. Cảnh giới của đám Liệp Yêu Sư dù có thấp hơn tu sĩ Tiền gia một chút, nhưng vì thường xuyên tác chiến cùng yêu thú, đạo pháp thuần thục, kinh nghiệm phong phú, lại thêm thân kinh bách chiến, sự phối hợp giữa các người cũng ăn ý. Tu sĩ Tiền gia tuy tu vi cao hơn, nhưng ngày thường chỉ quen tác oai tác quái, đạo pháp bình thường qua loa, căn bản không dám liều mạng, khi đánh nhau thật sự thì lại sợ trước sợ sau.
Hỗn chiến một lúc, tình hình dần dần rõ ràng. Liệp Yêu Sư tiến có thể công, lui có thể thủ, nhìn như mỗi người một mình tác chiến, nhưng lại hỗ trợ lẫn nhau, tuy số lượng không chiếm ưu thế, nhưng đã làm tu sĩ Tiền gia liên tục bại lui. Liệp Yêu Sư lấy săn yêu mưu sinh, yêu thú còn giết được, huống chi mấy tên tu sĩ không giỏi đánh giết này trước mặt. Tu sĩ Tiền gia dần dần thua trận. Tiền Trọng Huyền thấy vậy, sắc mặt không hề vui buồn, chỉ phất tay ra lệnh cho các tu sĩ Tiền gia rút lui. Đoán chừng là sợ chạy chậm một chút, lại bị Du trưởng lão chửi rủa trước trận. Ngày đầu tiên liền làm cho qua loa như vậy, mọi người riêng tự tu chỉnh, ngày thứ hai lại bắt đầu giao đấu.
Trong đám tu sĩ Tiền gia, xuất hiện thêm hai mươi mấy người. Hai mươi mấy người này đứng chung một chỗ, mà các tu sĩ Tiền gia khác thì bao quanh bảo vệ bọn họ. Du trưởng lão nhướng mày, "Lão già Tiền Trọng Huyền này, thì ra đánh cái chủ ý này."
Nói xong, lão cầm một miếng thịt bò lên bắt đầu ăn. Thịt bò là của Mặc Họa. Du trưởng lão vốn cũng ở phía trên quan sát chiến cuộc, nhìn một hồi liền phát hiện Mặc Họa đang lén lút ghé vào một cửa hang nào đó nhìn ra ngoài. Trước mặt còn bày biện quả dại, hạt thông, thịt bò cùng rượu trái cây. Du trưởng lão lo lắng an nguy của Mặc Họa, liền cũng lại gần. Hai người cứ như vậy, vừa xem vừa ăn. Mặc Họa vốn tưởng rằng hôm nay cũng giống như hôm qua, là một trận tuy có trắc trở, nhưng thế cục lại nghiêng về một bên thắng lợi. Cho nên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống, định bụng xem kịch vui. Nhưng giờ Du trưởng lão đang cau mày, thần sắc cũng không mấy lạc quan. Mặc Họa liền hỏi:
"Có gì không đúng ạ?"
Du trưởng lão chỉ vào đám hai mươi mấy tu sĩ đang đứng riêng lẻ của Tiền gia, nói:
"Ngươi nhìn mấy người kia."
Mặc Họa nhìn xuống, chỉ cảm thấy bọn họ khí huyết yếu ớt, nhìn trông không có vẻ gì mạnh mẽ, nhưng Tiền gia lại cho họ đứng riêng, lại còn bảo vệ từng lớp, không biết vì sao. "Trưởng lão, mấy người này là."
"Ngươi nhìn là biết."
Du trưởng lão nói. Chẳng bao lâu sau, hai bên giao chiến, Liệp Yêu Sư xông lên giết. Tu sĩ Tiền gia lại không hề công kích mà bày trận hình phòng ngự, bảo vệ hai mươi mấy người tu sĩ kia. Cùng lúc đó, hai mươi mấy người kia đồng loạt vê tay niệm chú.
Trong lòng Mặc Họa run lên. Là linh tu! Mấy hơi sau, những linh tu này thi pháp hoàn tất, hoặc là hỏa cầu, hoặc là băng tiễn, hoặc là phong nhận, pháp thuật nhao nhao bay ra, đánh thẳng vào người Liệp Yêu Sư phía trước. Nhiều người hỗn chiến, cho dù không cố ý nhắm trúng, thì cũng hầu như có thể đánh vào người. Liệp Yêu Sư trúng pháp thuật thì thân hình đều trì trệ, bị thương nhẹ thì bị xung kích linh lực mà phun máu tươi, thương nặng thì bị linh lực ăn mòn, từ từ ngã xuống đất, mất hết chiến lực. Cùng lúc đó, thể tu Tiền gia đánh lén lên, bức lui Liệp Yêu Sư đang lao vào giết địch. Còn đám linh tu Tiền gia tiếp tục ngưng khí, thi triển pháp thuật. Chỉ trong chớp mắt, hỏa cầu băng tiễn lại nhao nhao bay tới. Liệp Yêu Sư khổ không nói hết lời. Bọn họ mà tiến lên, thì sẽ bị thể tu Tiền gia ngăn cản. Nếu không tiến lên, thì cũng chỉ có thể trở thành bia sống, cứng rắn hứng chịu pháp thuật của hai mươi linh tu kia.
Chân mày Du trưởng lão càng nhíu chặt hơn. Hai mươi linh tu, mà lại toàn là luyện khí hậu kỳ, thậm chí còn có linh tu luyện khí tầng chín! Thằng cháu Tiền Trọng Huyền, hóa ra là đánh chủ ý này. Bắt nạt Liệp Yêu Sư không có linh tu! Liệp Yêu Sư Luyện Khí kỳ, hoàn toàn chính xác là không thích hợp làm linh tu. Linh tu thi triển pháp thuật cần thời gian, mà khi cùng yêu thú chém giết thì chỉ chậm một chút thôi là có thể mất mạng. Cho nên Liệp Yêu Sư thường không chủ tu pháp thuật, mà là tu tập võ học đạo pháp, dùng linh lực kích phát tiềm năng nhục thân, để cùng yêu thú chém giết. Hơn nữa, nhục thân linh tu vốn yếu ớt, bị yêu thú vồ nhẹ một cái, không chết cũng trọng thương. Không như thể tu, da dày thịt béo, có thể chống chịu được mấy lần. Nhưng bây giờ giao chiến cùng tu sĩ Tiền gia, Tiền gia liệu định Liệp Yêu Sư không có linh tu, hay nói đúng hơn là không có linh tu đủ để đối kháng. Địch không có, ta có.
Tiền gia ỷ vào ưu thế này, dựa vào pháp thuật của đám linh tu, liền có thể từ từ đùa chết Liệp Yêu Sư. Trong đám Liệp Yêu Sư cũng không phải là không có linh tu nào, nhưng tu vi không đến luyện khí tầng tám tầng chín, không có đến hai mươi người, nên trong tình thế hỗn chiến này, ảnh hưởng không lớn, không thay đổi được thế cục. Trong lòng Du trưởng lão ẩn ẩn sinh giận. Trách không được lão già Tiền Trọng Huyền lại ước định tu sĩ Trúc Cơ không ra tay. Nếu hắn được ra tay, nhất định phải lập tức xông lên trước, đem hai mươi tên linh tu này làm thịt! Đã giảm bớt đi rất nhiều phiền phức. Bây giờ hắn không thể ra tay, chỉ dựa vào một đám Liệp Yêu Sư Luyện Khí kỳ luyện thể, thì không thể xông qua được, chỉ có thể bị bọn chúng dùng pháp thuật tra tấn.
Du trưởng lão thở dài, biết thế cục bất lợi, trực tiếp ra lệnh cho Liệp Yêu Sư rút lui, chỉ cố thủ cửa hang. Tiền Trọng Huyền cười khẩy, cũng không đuổi theo. Hắn không vội, không đối phó được đám linh tu này, thì đám Liệp Yêu Sư sớm muộn cũng sẽ bị từ từ mài chết. Tùy tiện truy sát tới, ngược lại dễ trúng gian kế của lão thất phu Du Trường Lâm này. Nhiều năm nay, hắn cùng Du Trường Lâm đã đánh nhau không ít, biết rõ người này da mặt thật sự là đạt tới cảnh giới thượng thừa. Trong tay Du Trường Lâm, hắn không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, nhưng giờ thì nên đến lượt hắn nở mày nở mặt. Tiền gia rút lui, Du trưởng lão thì nhíu mày suy tư, làm sao để đối phó đám linh tu của Tiền gia.
Du Thừa Nghĩa nói:
"Cha, hay là cha lén lút ra tay, đem đám linh tu này làm thịt?"
Du trưởng lão trừng mắt liếc hắn một cái, "Nói cái gì vớ vẩn vậy? Không nghe lão thất phu kia nói sao? Đạo Đình Ti chưởng ti làm chứng kiến, ta tùy tiện ra tay, thì chính là đánh vào mặt Đạo Đình Ti, giải thích thế nào với chưởng ti?"
Du Thừa Nghĩa nhỏ giọng nói:
"Lén lén."
Du trưởng lão cau mày, "Ngươi coi người khác là đồ ngốc sao? Không nhìn ra là ta ra tay?"
Du Thừa Nghĩa không phản bác được, lát sau lại nói:
"Chúng ta mặc thiết giáp, xông lên giết?"
Một bên Mặc Sơn lắc đầu, "Mặc thiết giáp thì hành động sẽ chậm hơn một chút, vẫn chỉ là bia ngắm thôi."
Du Thừa Nghĩa lại nói:
"Vậy thì tìm mấy người có thân pháp tốt, nghĩ cách tránh đám thể tu Tiền gia, vòng ra sau giết bọn linh tu!"
Mặc Sơn gật đầu nói:
"Trước mắt chỉ có cách này, chỉ bất quá hơi nguy hiểm, phải ngàn vạn cẩn thận, nếu không sẽ dễ bị trước sau giáp kích, hai mặt thụ địch."
"Rủi ro quá lớn, một khi thất thủ, thì rất khó thoát thân."
Du trưởng lão thở dài. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, lão không muốn cho Liệp Yêu Sư mạo hiểm loại rủi ro này. "Chúng ta cũng tìm linh tu đối phó bọn họ?"
Du Thừa Nghĩa hỏi dò. Du trưởng lão trầm tư một lát, lắc đầu nói:
"Tu vi không cao, số lượng không nhiều, có linh tu cũng không thể thay đổi cục diện."
Mọi người lại trầm mặc suy nghĩ.
Du trưởng lão chợt nhớ ra một vấn đề:
"Trong đám Liệp Yêu Sư của chúng ta, có ai là linh tu không?"
Du Thừa Nghĩa cùng Mặc Sơn nghe vậy đều ngẩn người, trong nhất thời nghĩ không ra ai. Liệp Yêu Sư đứng đắn, ai lại đi làm linh tu chứ? Mấy người nhìn nhau. Mặc Họa yếu ớt giơ tay nhỏ lên, "Ta là."
Bạn cần đăng nhập để bình luận