Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 541: Nội tình (1)

**Chương 541: Nội tình (1)**
Đại trưởng lão vội vàng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, hấp tấp đi về phía lầu bốn.
Ánh mắt Trang tiên sinh khẽ trầm xuống, trong con ngươi xuất hiện những dòng văn phức tạp, huyền ảo khó lường, đồng thời tay ông bắt ấn, vung tay áo lên, tựa hồ muốn xóa đi một thứ gì đó vô hình... thiên cơ vừa dứt, nhân quả liền bị xóa bỏ.
Một đám chưởng môn và trưởng lão của Ngũ Hành Tông bỗng ngơ ngẩn.
Đại trưởng lão cũng đột ngột dừng bước, sững sờ xuất thần, lát sau giật mình, lo lắng không hiểu, lẩm bẩm trong miệng:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Ta vừa hình như... Quên cái gì đó?"
"Ta quên cái gì rồi..."
Đầu óc Đại trưởng lão trống rỗng, hắn nhíu mày khổ sở suy nghĩ, nhưng trăm mối vẫn không có cách nào giải đáp.
Dường như vừa xảy ra một chuyện khiến hắn vô cùng kinh sợ.
Nhưng lại tựa hồ... tất cả chuyện này đều chỉ là ảo giác của hắn?
Như là giấc trưa hè, chợt tỉnh giấc giữa giờ Tý, hết thảy mọi thứ chỉ là tàn mộng lúc tỉnh giấc.
Mưa qua không để lại dấu vết, mông lung, không có chút tung tích nào.
Đại trưởng lão nghi hoặc liếc nhìn Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh vẫn đang uống trà, tư thái thanh thản, thong dong ưu nhã, mang một phong thái tiên phong đạo cốt, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra.
Nhận ra ánh mắt của Đại trưởng lão, Trang tiên sinh ngước mắt lên, hỏi ngược lại như người không liên quan:
"Thế nào?"
Đại trưởng lão khẽ giật mình, bắt đầu hoài nghi bản thân.
Họ Trang này động tay động chân?
Nhưng nhìn thế nào cũng không giống...
Hắn có thể động tay chân gì?
Đại trưởng lão lại nhìn chung quanh, hết thảy cảnh vật, bày biện, bàn, chén trà, bình phong, trận lâu, đều giống y như đúc so với những gì trong ký ức của hắn, không có chút thay đổi nào.
Không có bất kỳ dấu vết ngoại lực nào tác động.
Đại trưởng lão khẽ lắc đầu.
"Ảo giác thôi..."
Mấy ngày nay cứ bóc mẽ nhau như bảo hổ lột da, đề phòng cái họ Trang này, cảnh giác lão giả khô khan như khúc gỗ kia, còn phải lo lắng truyền thừa Ngũ Hành Tông bị người đánh cắp học được.
Lo lắng quá nhiều, cho nên sinh ra ảo giác.
Truyền thừa bị người học được...
Vừa nghĩ đến đây, Đại trưởng lão rùng mình trong lòng.
Hắn muốn đi điện thờ xem xét, nhưng vừa mới bước chân, lại sinh sinh dừng lại.
Đại trưởng lão quay đầu, nhìn Trang tiên sinh, có chút không vui nói:
"Trang tiên sinh, đã quá hạn hơn một canh giờ rồi, cũng không còn sớm nữa..."
Trang tiên sinh tỏ vẻ khó xử.
Đại trưởng lão kiêng kỵ liếc mắt nhìn Khôi lão, nhưng chỉ dám liếc qua một cái rồi thu hồi ánh mắt, lại nhìn chăm chú vào Trang tiên sinh, kiên trì nói:
"Hơn một canh giờ, Ngũ Hành Tông ta đã nhượng bộ rồi, xin tiên sinh hãy biết chừng mực..."
Trang tiên sinh hơi trầm tư, thở dài:
"Thôi được, biết hay không biết, cũng đều là cơ duyên của mấy đứa trẻ đó, không thể cưỡng cầu."
Đại trưởng lão chắp tay nói:
"Trang tiên sinh hiểu rõ đại nghĩa..." Sau đó tay hắn duỗi ra, làm một động tác "Mời":
"Mời Trang tiên sinh theo ta cùng nhau đi xem một chút."
Trang tiên sinh gật đầu, "Được."
Đại trưởng lão dẫn đường phía trước, dẫn Trang tiên sinh đến lầu bốn tàng Trận Các, hơi thấp thỏm mở cánh cửa lớn, nhìn vào bên trong.
Vị trí bồ đoàn không hề thay đổi, điện thờ nhìn qua cũng không có gì khác thường.
Hương trong lư hương đã sớm cháy hết, chỉ còn lại tàn hương lạnh lẽo.
Ba tiểu tu sĩ Mặc Họa đều ở bên trong.
Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi vẫn còn tốt, Mặc Họa lại ôm lấy đầu nhỏ, cau mày, thần sắc có chút thống khổ, tựa hồ là...
Thần thức tiêu hao quá độ?
"Hắn không học được?"
Đại trưởng lão có chút chờ mong.
Mặc Họa ngẩng đầu, nhìn thấy Trang tiên sinh, muốn nói lại thôi, không biết phải nói gì.
Trang tiên sinh lập tức thở dài nói:
"Thôi, không học được thì không học được vậy..."
Mặc Họa sững sờ, lập tức thần sắc "Thất lạc" rũ cụp đầu xuống, "Sư phụ, ta... Để ngài thất vọng..."
Trang tiên sinh thần sắc tiếc nuối, không nói gì.
Thấy Trang tiên sinh vẻ mặt như vậy, Đại trưởng lão khẽ giật mình, sau đó thở dài một hơi.
Về sau lại chợt cảm thấy mặt mày hớn hở, mặt mo như hoa cúc nở rộ, không kiềm được ý cười.
Đại trưởng lão "Ha ha" cười hai tiếng, làm bộ trấn an:
"Ngũ Hành linh trận, chính là trấn phái chi trận của Ngũ Hành Tông ta, nhất phẩm mười ba văn, công tham tạo hóa, muốn lĩnh ngộ được, khó như lên trời..."
"Mấy vị cao đồ của ngài, dù thiên tư trác tuyệt, ngộ tính cao, nhưng rốt cuộc tuổi tác còn nhỏ, lại học trận pháp cao thâm của Ngũ Hành Tông ta, lĩnh ngộ không được, cũng là bình thường, không cần quá để ở trong lòng."
"Tu đạo từ từ, con đường tương lai còn rất dài..."
"Chịu một ít trở ngại, càng có thể ma luyện tâm tính."
Đại trưởng lão vuốt vuốt râu ria.
Mặc Họa cũng học theo Trang tiên sinh, thở dài, chắp tay nói:
"Đại trưởng lão nói rất đúng."
Đại trưởng lão nhíu mày, mắt nhìn Mặc Họa.
Cái tên ngút trời kỳ tài, một mặt phách lối, đem Ngũ Hành Tông, không, là toàn bộ thiên tài trận sư Đại Ly Sơn Châu giới, đánh cho tơi bời hoa lá, giờ đây trước truyền thừa của Ngũ Hành Tông, gặp đả kích, mặt mày thất lạc.
Trong lòng Đại trưởng lão ngọt như uống mật.
Cả đời này, hắn rất ít khi vui sướng đến vậy.
Đại trưởng lão thậm chí còn nói:
"Nếu Trang tiên sinh không chê, có thể ở lại Ngũ Hành Tông lâu hơn một chút thời gian, cũng để Ngũ Hành Tông ta được tận tình hiếu khách..."
Trang tiên sinh có chút mất hứng, "Rồi nói sau."
Ông khoát tay áo, rồi rời đi.
Mặc Họa ba người hành lễ đơn giản, chắp tay với Đại trưởng lão, rồi cũng đi theo Trang tiên sinh rời đi.
Đại trưởng lão nhìn bóng lưng mấy người, nụ cười trên mặt biến mất, hừ một tiếng, vẫn cười lạnh:
"Nếm mùi đau khổ rồi chứ?"
"Truyền thừa Ngũ Hành Tông ta, há phải ai cũng có thể học được?"
Trên đường trở về, xung quanh không có người của Ngũ Hành Tông.
Mặc Họa đổi lại vẻ thất lạc, nhịn không được mặt mày hớn hở.
Cười cười, Mặc Họa lại nhíu nhíu mày, xoa xoa sau gáy, kỳ quái nói:
"Đầu của ta, sao lại đau một chút?"
Bạch Tử Hi trì trệ, gương mặt ửng đỏ nói:
"Là ta đánh..."
"A..."
Mặc Họa ngây ngẩn cả người.
Bạch Tử Hi mang theo áy náy, nhỏ giọng nói:
"Lúc nãy ngươi tỉnh lại, nhưng nhìn bộ dạng không ổn, ta liền đánh ngất xỉu ngươi..."
Mặc Họa nghĩ nghĩ, liền hiểu ra.
Trước đó mình bị khốn trong đạo tràng điện thờ, tiểu quỷ Ngũ Hành trốn tới thức hải của mình, tu hú chiếm tổ, khẳng định muốn nhân cơ hội bỏ trốn.
May mà sư tỷ thông minh, đánh ngất xỉu mình...
Mặc Họa gật đầu nói:
"Không có chuyện gì."
Nhưng vẫn là không nhịn được xoa xoa đầu, thầm nghĩ trong lòng:
"Sư tỷ đánh người đau quá..."
"Chắc hẳn nàng chỉ tu pháp thuật thôi chứ không có luyện thể..."
Bạch Tử Hi thấy Mặc Họa không ngừng xoa sau gáy, ý thức được có lẽ mình đã đánh hơi mạnh, liền có chút đau lòng nói:
"Vẫn còn đau lắm sao?"
Mặc Họa lắc đầu, "Không đau lắm..."
Bạch Tử Hi nghĩ nghĩ, khẽ nói:
"Để ta xoa cho ngươi nhé."
Mặt Mặc Họa nhỏ nhắn ửng đỏ, "Không cần..."
Nhưng lời còn chưa dứt, liền cảm giác ngón tay của sư tỷ, xoa lên trán của hắn, thanh thanh lương lương, nhu nhu nhuyễn nhuyễn, trong nháy mắt đã hết đau.
Tim Mặc Họa không khỏi run lên, mặt thì càng đỏ hơn.
Một lúc sau, Mặc Họa lại phát hiện trên đầu mình có thêm một bàn tay, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Tử Thắng cũng đang xoa.
Mặc Họa sững sờ, "Ngươi làm gì?"
Bạch Tử Thắng nói:
"Ta cũng xoa cho ngươi."
Mặc Họa cự tuyệt nói:
"Không cần!"
Bạch Tử Thắng xoa nắn, không nặng không nhẹ, làm rối cả tóc hắn.
Bạch Tử Thắng không vui nói:
"Đây là sư huynh thương yêu sư đệ!"
"Không cần..."
"Có phúc mà không biết hưởng! Ngươi còn ghét bỏ?"
"..."
Hai người cãi nhau.
Trang tiên sinh đi ở phía sau, nhìn ba đồ đệ này, ánh mắt ôn hòa, hơi nhếch khóe môi.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, Trang tiên sinh khẽ ngẩng đầu, nhìn Ngũ Hành Tông hộ sơn đại trận, ý cười trong mắt dần dần thu liễm.
Sau một lát, ánh mắt của ông lại ôn hòa.
Chỉ là trong sự ôn hòa này, đã có tiếc hận, lại có buồn vô cớ....
Sau khi cả đoàn người trở về khách phòng, nghỉ ngơi sơ qua, Trang tiên sinh liền hỏi Mặc Họa:
"Ngũ Hành linh trận học xong rồi sao?"
"Vâng ạ!"
Không có Đại trưởng lão ở đây, Mặc Họa không còn giấu giếm, gật đầu cười.
"Không chỉ vậy, ta còn thấy những thứ khác trong bàn thờ..."
Mặc Họa kể hết mọi thứ mình đã chứng kiến trong điện thờ, không bỏ sót chi tiết nào, đều nói cho Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh có chút kinh ngạc:
"Nguyên Văn?"
"Đúng vậy ạ."
Mặc Họa gật đầu, sau đó lại hỏi:
"Sư phụ, cái này Nguyên Văn, chính là Trận lưu sao? Trận lưu nào cũng có 'Nguyên Văn' sao ạ?"
Trang tiên sinh nhìn Mặc Họa, có chút thở dài nói:
"Theo lý mà nói, chuyện trận lưu, ta không nên nói cho ngươi bây giờ..."
"Bất quá ngươi đã gặp được, còn học được diễn tính chi pháp, ta liền nói đơn giản cho ngươi biết vậy..."
Mặc Họa ngồi ngay ngắn, nghiêm túc lắng nghe.
Trang tiên sinh nói:
"Cái gọi là trận lưu, tên đầy đủ là 'Nguồn gốc trận pháp', là điểm giống nhau và bản chất của một loại trận pháp nào đó."
"Hình thức trận lưu rất đa dạng."
"Có loại là một bộ trận thức hiện dùng, loại trận thức này, giống như khung xương, học được rồi, đi vẽ các loại trận pháp tương tự, sẽ làm ít công to;"
Bạn cần đăng nhập để bình luận