Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 117: Cấp huyết

Cấp Huyết thuật?
Mặc Họa hơi sững sờ một chút, sau đó hỏi Bạch Tử Hi, "Cấp Huyết thuật khó học sao?"
Bạch Tử Hi lắc đầu, "Không khó học, nhưng khó dùng."
"Cấp Huyết thuật là giản hóa thần thức ngự vật, có thể dùng thần thức dẫn dắt yêu huyết. Thần thức ngự vật là năng lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tu sĩ luyện khí dù miễn cưỡng có thể sử dụng, nhưng không thể cách không, mà lại tiêu hao thần thức cũng lớn."
Bạch Tử Hi giải thích.
Nếu chỉ là tiêu hao thần thức lớn, Mặc Họa liền không sợ, rốt cuộc linh căn và luyện thể của hắn cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thần thức là có chút sở trường.
Mặc Họa đôi mắt đen láy, long lanh, mong đợi nhìn Bạch Tử Hi.
Bạch Tử Hi hiểu ý, khẽ thở dài một cái, lại từ trong Túi Trữ Vật có hoa văn phượng cầm ra một quyển sách.
Bìa sách viết "Cấp Huyết thuật".
"Việc cấp máu này tương đối vất vả, tiêu hao thần thức cũng lớn, tu sĩ bình thường sẽ không học, ngươi tự mình cẩn thận."
Bạch Tử Hi nói.
"Được rồi!"
Mặc Họa vui vẻ nói.
Sau đó hắn cũng từ trong Túi Trữ Vật của mình, lấy ra một cái hộp cơm gỗ lim, trong hộp cơm bày mấy khối bánh ngọt phỉ thúy cùng một bình hoa lê nhưỡng.
Bánh ngọt phỉ thúy thơm ngọt, hoa lê nhưỡng trong veo, trộn lẫn với nhau, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
"Mẹ ta mới làm, cho ngươi nếm thử."
Bạch Tử Hi ngẩn người một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không khách khí với Mặc Họa, cầm một miếng bánh phỉ thúy, ăn từng chút một.
Có lẽ là mùi vị không tệ, đôi mắt sáng có chút nheo lại.
Bạch Tử Thắng ngửi thấy mùi thơm, bỗng nhiên ngồi xuống, ngửi ngửi mấy lần, nhìn về phía Mặc Họa:
"Còn của ta đâu?"
"Ngươi không phải đau đầu sao?"
"Hiện tại không đau."
Bạch Tử Thắng nói.
"Ngươi nghỉ ngơi nhiều đi."
"Ăn no rồi lại nghỉ ngơi."
Mặc Họa lắc đầu, cũng lấy ra một đĩa thịt bò cho hắn.
"Đây là dùng hương liệu cay nồng nấu, sẽ cay hơn một chút."
Bạch Tử Thắng gắp mấy miếng thịt, cho nguyên miếng vào miệng, "A a" một tiếng, nói:
"Cay quá!"
Nhai vài ngụm, lại gật đầu, "Ngon!"
Bạch Tử Thắng vừa kêu cay, vừa khen ngon, một đĩa thịt bò rất nhanh đã hết sạch, lúc này hắn mới lên tiếng hỏi:
"Vừa nãy ngươi muốn hỏi gì đấy?"
"Ta hỏi xong rồi."
"Ta không thể ăn không đồ của ngươi, ngươi lại nghĩ chuyện khác mà hỏi đi!"
Bạch Tử Thắng kiên trì nói.
Mặc Họa nghĩ một lát, liền hỏi:
"Cấp Huyết thuật là giản hóa thần thức ngự vật... Vậy thần thức ngự vật là cái gì?"
Bạch Tử Thắng nghi ngờ nói:
"Thần thức ngự vật ngươi cũng không biết? Tu sĩ Trúc Cơ kỳ ai cũng biết mà."
"Năng lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ta một tu sĩ luyện khí không biết, không phải rất bình thường sao?"
Mặc Họa nói.
Bạch Tử Thắng nhất thời không tìm được lời phản bác, hắn khẽ gật đầu, giải thích:
"Cái gọi là thần thức ngự vật, là dựa vào thần thức, có thể điều khiển vật thể từ xa, ví dụ như mấy cái bàn đá nhỏ này, ghế đẩu, ngươi đứng xa cũng có thể dùng thần thức di chuyển chúng."
"Cái này có vẻ, cũng không có gì đặc biệt lắm..."
"Sao có thể?"
Bạch Tử Thắng hừ một tiếng, "Điều khiển mấy cái bàn ghế này thì đương nhiên không có gì đặc biệt, nhưng ngươi có thể điều khiển kiếm mà!"
Đôi mắt Bạch Tử Thắng sáng lên, "Ngươi nghĩ xem, thần thức điều khiển kiếm! Ở rất xa, một ý niệm trong đầu, kiếm liền vụt qua, giết địch ở ngoài ngàn dặm! Có phải rất lợi hại không?"
"Thật sự có ngàn dặm sao?"
Bạch Tử Thắng cạn lời nói:
"Ngươi có phải đang kiếm chuyện không?"
"Tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thần thức cũng không thể phóng ra ngàn dặm được."
Mặc Họa thực sự cầu thị nói.
Bạch Tử Thắng bất đắc dĩ thừa nhận:
"Là... Có được mười dặm, trăm dặm cũng đã không tệ rồi."
Mặc Họa vẻ mặt "quả nhiên là như vậy".
"Tu đạo nhất định phải nghiêm cẩn, sai một ly đi một dặm. Nếu như ngươi không tính rõ ràng, khi đấu pháp, rất dễ mất mạng."
Khuôn mặt nhỏ của Mặc Họa nghiêm túc nói.
Bạch Tử Thắng im lặng.
"Huống chi ngươi nói ngự kiếm ngàn dặm, so với tình huống thực tế, kém đến mười lần hoặc thậm chí trăm lần. Sai sót lớn như vậy, thật muốn động thủ, chắc chắn xong đời!"
Mặc Họa lại bổ sung.
Bạch Tử Thắng bất lực nói:
"Thần thức ngự kiếm đấy, ngươi không hưng phấn sao?"
"Kiếm khí đắt như vậy, ta lại không dùng đến, hưng phấn làm gì..."
Mặc Họa thành thật nói.
Bạch Tử Thắng im lặng.
Mặc Họa nghĩ một lát, lại nói với Bạch Tử Thắng:
"Ngươi là thể tu à?"
"Ừm..."
"Thể tu cũng ngự kiếm sao?"
"Cũng... Không ngự kiếm."
"Ngươi cũng không ngự kiếm, vậy ngươi hưng phấn làm gì?"
Mặc Họa hỏi.
Bạch Tử Thắng hít sâu một hơi, một cảm giác bất lực trào lên.
Hắn ngã phịch xuống đất, chân thành nói với Mặc Họa:
"Mặc Họa, sau này trên đời này, nhất định sẽ có người bị ngươi làm cho tức chết!"
Mặc Họa mặt đầy nghi hoặc, "Sao có thể, dù sao cũng là tu sĩ, đạo tâm phải vững chứ, làm sao có thể bị đôi ba lời làm cho tức chết?"
"Ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ có!"
Bạch Tử Thắng khẳng định chắc chắn.
Sau khi chia tay với huynh muội Bạch gia, Mặc Họa về đến nhà liền bắt đầu học Cấp Huyết thuật.
Cấp Huyết thuật không hẳn là một môn pháp thuật, thậm chí cũng không thể coi là một bí thuật. Mà giống như hái thuốc, đào mỏ, trồng trọt, đây là một kỹ năng tu đạo.
Một số tu sĩ sẽ dựa vào môn kỹ năng này để hút yêu huyết sống, bán cho thương hội hoặc một số tu sĩ cần yêu huyết.
Quá trình cấp máu không khó, nhưng thần thức phải gánh chịu khá lớn, cũng khá vất vả.
Tu sĩ cấp máu, cũng giống như mấy thể tu bốc vác ở bến tàu linh vận, chỉ khác là thể tu dựa vào sức lực để vận chuyển hàng hóa, còn cấp máu thì thần thức dùng để vận chuyển yêu huyết.
Nhưng thể lực thì dễ phục hồi, thần thức thì không, cho nên mỗi ngày tu sĩ hấp thu yêu huyết đều có hạn, lợi ích cũng không cao. Ít nhất ở gần Thông Tiên thành, số tu sĩ biết Cấp Huyết thuật cũng không nhiều.
Mặc Họa đoán cũng có một số tu sĩ ở các châu khác, có thể hấp thụ số lượng lớn yêu huyết, cũng bằng vào Cấp Huyết thuật để mưu sinh, nhưng nếu không có nhu cầu đặc biệt, mực linh sẽ không mắc đến vậy.
Nhưng đây chỉ là suy đoán, Mặc Họa có ít kinh nghiệm trong giới tu hành, cũng không chắc chắn lắm.
Cấp Huyết thuật không khó học, Mặc Họa xem sách, học mấy lần là biết.
Như Bạch Tử Hi nói, Cấp Huyết thuật là phiên bản đơn giản hóa của thần thức ngự vật, chỉ là kiểu ngự vật này không thể cách không, nhất định phải đặt tay lên da lông yêu thú, cảm nhận dòng chảy của yêu huyết, rồi dùng thần thức điều khiển, dẫn yêu huyết ra khỏi mạch máu yêu thú.
Trong Thông Tiên thành không có yêu thú sống, hoặc là mới chết gần đây cho Mặc Họa dùng thử Cấp Huyết thuật.
Mặc Họa đành nhờ Mặc Sơn, cắt một miếng da lông trâu rừng, sau đó đổ nước lên, cách lớp da lông, dùng thần thức dẫn dòng nước.
Tuy khác biệt nhiều với Cấp Huyết thuật thực thụ, nhưng có còn hơn không.
Mặc Họa thực hành mấy lần, liền nắm được phương pháp sử dụng.
Nhưng vấn đề lớn nhất là, tuy đã học xong Cấp Huyết thuật, nhưng lại không có yêu thú cho Mặc Họa hút yêu huyết.
Không có yêu huyết, cũng không thể điều chế linh mực. Vấn đề thiếu linh mực, vẫn không thể giải quyết.
Mặc Họa nghĩ mấy ngày, cuối cùng chỉ nghĩ ra một cách:
Lên núi săn yêu!
Nghĩ cách vào Đại Hắc Sơn, săn giết yêu thú, sau đó thừa lúc yêu thú vừa mới chết, huyết dịch chưa đông lại, hấp thụ yêu thú tinh huyết trong mạch máu.
Đây là cách duy nhất có thể ổn định lượng lớn yêu huyết thu hoạch được.
Mặc Họa ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua những căn phòng và đường phố của Thông Tiên thành, nhìn về phía Đại Hắc Sơn đen kịt sâu thẳm ở nơi xa.
Dãy núi hiểm trở, độc chướng mọc thành bụi, mây mù bao phủ, yêu khí nồng nặc.
Nơi đó là chỗ nghỉ của những yêu vật cường đại, cũng là nơi sinh tồn và chôn thây của vô số Liệp Yêu Sư ở Thông Tiên thành suốt mấy ngàn năm qua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận