Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 253: Vây quét

Mặc Họa vẽ xong trận pháp, không làm kinh động tội tu, lại mượn bụi cỏ che lấp, lặng lẽ lui trở về.
"Ta vẽ xong trận pháp, chỉ lưu lại một lỗ hổng, ngày mai chúng ta từ nơi đó đi qua."
Mặc Họa đem chỗ hổng của trận pháp, chỉ cho Trương Lan nhìn.
Trương Lan nhẹ gật đầu, "Vất vả."
Lục Hội nói:
"Trương điển ti, không biết Khổng Thịnh thiếu gia có ở trong sơn cốc không?"
Trương Lan lắc đầu, "Ta nhìn chằm chằm đến trưa, chưa từng thấy Khổng thiếu gia."
Mặc Họa vừa mới cũng dùng thần thức tìm hiểu qua, bên trong tất cả đều là tội tu, không có một tu sĩ nào khác, đừng nói chi là Khổng Thịnh, đoán chừng đã tan xương nát thịt rồi.
Sắc mặt Lục Hội dần dần trở nên ngưng trọng.
Nếu Khổng Thịnh thật đã chết rồi, hắn biết ăn nói với Khổng gia thế nào đây?
Trương Lan không tiếp tục để ý hắn, mà là chọn mấy tu sĩ thay phiên đề phòng, những người khác thì nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần, chờ trời sáng liền động thủ.
Trong sơn động huyên náo kéo dài một trận, rồi dần dần yên tĩnh, chợt có tiếng ngáy nho nhỏ truyền đến.
Trời dần sáng, đám tội tu này vẫn nằm la liệt xiêu vẹo, mấy tên tội tu đứng gác gần miệng sơn cốc cũng đang ngủ gật.
Nơi ẩn nấp này, bọn chúng dùng để cư ngụ đã lâu như vậy, đều chưa từng bị ai phát hiện, khó tránh khỏi có chút lười biếng.
Trương Lan rút đao, cùng những người phía sau liếc mắt ra hiệu, đè thấp giọng nói:
"Động thủ!"
Đám người từ chỗ hổng của Địa Hỏa Trận tiến vào thung lũng, vừa thấy tội tu liền bịt miệng mũi, dùng đao cắt cổ.
Giết mấy tên như vậy thì bị phát hiện, có tội tu la lên:
"Là ai? Lớn mật!"
Thế là tiếng huyên náo vang lên, hỗn chiến cũng bắt đầu.
Mặc Họa không có tiến vào thung lũng, trong tình huống này, hắn có tham chiến cũng không có ý nghĩa gì, nên cứ đứng bên ngoài xem là được.
Chỉ lát sau, có tội tu thua trận, hoảng hốt trốn về hướng miệng sơn cốc, giẫm lên Địa Hỏa Trận ở cửa hang.
Ánh lửa lóe lên, những tán tu này bị Địa Hỏa Trận nổ văng ra, ngã xuống đất, trông thê thảm vô cùng.
Đứng cách đó không xa Lục Hội thấy cảnh này, mí mắt giật giật.
Uy lực của Địa Hỏa Trận này, còn mạnh hơn cả hắn nghĩ.
Tiểu tu sĩ kia, rốt cuộc là trận sư cấp bậc gì?
Cùng lúc đó, chiến đấu trong sơn cốc cũng dần dần giằng co.
Đám tội tu này không phải loại lương thiện gì, rất khó đối phó, cũng may là mới tỉnh rượu, đầu óc còn mơ hồ, cho nên tình hình chung vẫn có lợi cho Đạo Đình Ti.
Trương Lan dựa vào thân pháp, tiến lui trong đám tội tu rất tự nhiên, đồng thời tay ngưng tụ kiếm khí, hướng về mấy tên Linh tu trong đám tội tu công kích.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn chuyển hướng, thấy Quang Đầu Đà đang định bỏ chạy, hô lớn:
"Quang Đầu Đà! Đừng để hắn chạy!"
Mặc Sơn cùng Quý Thanh Bách lập tức xông lên, cùng Quang Đầu Đà giao chiến, Lục Hội cũng lao vào tiếp.
Trương Lan cũng muốn đến tiếp ứng, nhưng nhất thời không thoát ra được, hắn phải giải quyết trước mấy tên Linh tu trong đám tội tu, nếu không những tu sĩ dưới tay hắn sẽ trở thành bia đỡ đạn cho bọn chúng.
Quang Đầu Đà tu vi thâm hậu, nhưng không thể địch nổi ba người, dần dần đã rơi vào thế hạ phong.
Quý Thanh Bách phát hiện sơ hở của Quang Đầu Đà, một đao gỗ pháp ẩn giấu bổ tới, trên đao có linh lực màu xanh nhạt mờ ảo.
Quang Đầu Đà tránh né không kịp, thấy sắp bị đao đánh trúng thì bỗng nhiên Lục Hội bên cạnh vung kiếm một vòng, đâm thẳng về gáy Quý Thanh Bách.
"Cẩn thận!"
Mặc Sơn hô lên.
Quý Thanh Bách nghe vậy định thu đao về thì đã không kịp nữa.
Mặc Sơn đang giao chiến với Quang Đầu Đà, thấy thế vung đao ngang qua, gạt kiếm của Lục Hội ra, nhưng cũng bị chấn động khiến cánh tay tê dại, khí huyết sôi trào, thân hình trì trệ, không khỏi để lộ sơ hở.
Quang Đầu Đà đang giao chiến với Mặc Sơn thấy vậy, ánh mắt tàn nhẫn lóe lên, trên đao có gió nhạt màu trắng bao quanh, chém thẳng về phía Mặc Sơn.
Quang Đầu Đà là người có linh căn Phong hệ hiếm thấy, thân pháp cực nhanh, xuất đao cũng cực nhanh.
Mặc Sơn vừa mới gạt kiếm của Lục Hội ra, khí tức chưa điều hòa, không thể tránh khỏi đao này.
Quý Thanh Bách thì xoay người lại, vung ngang đao, chắn trước mặt Mặc Sơn, thay Mặc Sơn đỡ đòn của Quang Đầu Đà, bị linh lực của hắn chấn động, miệng phun máu tươi.
Quang Đầu Đà nắm được cơ hội, thân như tật phong, trực tiếp thoát khỏi vòng vây của ba người, bỏ chạy.
Lục Hội không thèm để ý đến Quang Đầu Đà, còn định vung kiếm với Quý Thanh Bách, Trương Lan ngưng một đạo thủy kiếm thuật, chém vào trước mặt hắn.
"Lục điển ti, ngươi muốn làm gì?"
Trương Lan lạnh lùng nói.
Lục Hội vẻ mặt bình thản, "Tự nhiên là muốn giết Quang Đầu Đà, chỉ tiếc để hắn chạy mất."
"Thật sao?"
Vẻ mặt Trương Lan lộ vẻ bất thiện.
"Không phải thì sao?"
Lục Hội cười thâm hiểm.
Trương Lan hừ lạnh một tiếng, "Đừng để ta thấy ngươi hạ độc thủ nữa, nếu không ta sẽ băm ngươi ra làm thịt đấy."
Lục Hội không hề nao núng, "Trương điển ti muốn vu khống ta sao?"
Trương Lan không để ý đến hắn nữa, mà đuổi theo Quang Đầu Đà.
Trong mắt Lục Hội thoáng qua vẻ âm độc.
Trong đám người này, người duy nhất khiến hắn kiêng kị, là Trương Lan, nhưng cũng chỉ là kiêng kị mà thôi.
Thân phận gia tộc của Trương Lan dù cao hơn hắn, nhưng bọn họ đều là điển ti của Đạo Đình Ti, quyền thuộc về Đạo Đình Ti, hắn cũng không cần quá quan tâm đến thái độ của Trương Lan.
Mục đích của hắn lần này, là cứu Khổng thiếu gia, bán cho Khổng gia một cái ân tình lớn.
Nhưng bây giờ xem ra, Khổng thiếu gia có lẽ đã lành ít dữ nhiều rồi.
Nếu đã vậy, giết Quý Thanh Bách, hắn về Thanh Huyền thành cũng dễ bàn giao hơn.
Cha con Quý Thanh Bách kết thù kết oán với Khổng gia, sau này trốn đến Thông Tiên thành, nếu còn bình yên vô sự mà sống thì sao Khổng gia còn có thể chấn nhiếp được đám tán tu ở Thanh Huyền thành?
Nếu đám tán tu khác đều bắt chước như vậy thì Khổng gia khó mà phục chúng.
Lục Hội thường ngày sống phóng túng, linh thạch tu luyện đều là do Khổng gia cấp cho, lợi ích của Khổng gia cũng chính là lợi ích của Lục Hội, sớm muộn gì hắn cũng sẽ động thủ với cha con Quý gia.
Nếu cha con Quý gia còn ở Thanh Huyền thành, hắn tự có một vạn cách để bỏ tù bọn chúng, đến lúc đó giết gà dọa khỉ cũng dễ hơn nhiều.
Hiện tại đã không về, lại còn có Liệp Yêu Sư bảo vệ, vậy thì chỉ có thể giết ngay tại chỗ, chỉ cần làm sao kín đáo một chút là được.
Quý Thanh Bách chỉ là một tán tu bình thường.
Hắn có thể "lỡ tay" giết nhầm Quý Thanh Bách, sau khi trở về nhận chút trách phạt, bị trừng phạt qua loa thì chuyện này cũng bỏ qua thôi.
Mà hắn là điển ti của Đạo Đình Ti.
Hắn không tin ai dám công khai ra tay với hắn, bất luận là Trương Lan, hay là đám Liệp Yêu Sư này, một khi động thủ với hắn đều sẽ bị Đạo Đình Ti truy trách.
"Đáng tiếc, vừa rồi không ra tay, nhưng thời gian còn nhiều, thể nào cũng sẽ có cơ hội."
Giết Quý Thanh Bách, có thể lấy lòng Khổng gia, giết Quang Đầu Đà có thể lập đại công, có thể nói là một công đôi việc.
Vừa nãy ám sát Quý Thanh Bách thất bại, chắc chắn sẽ khiến hắn cảnh giác, trong thời gian ngắn chưa chắc đã có cơ hội, hiện tại không thể để Quang Đầu Đà chạy.
Ánh mắt Lục Hội thoáng hiện vẻ tinh quang, rồi cũng đuổi theo Quang Đầu Đà.
Quý Thanh Bách cũng muốn đuổi theo, nhưng bị Mặc Sơn cản lại, "Quý đại ca, Lục Hội muốn giết ngươi."
Quý Thanh Bách giận dữ nói:
"Ta đi giết hắn trước, nếu không sẽ liên lụy các ngươi."
"Hắn là điển ti Đạo Đình Ti, ngươi giết hắn, phiền phức còn lớn hơn nữa."
"Nhưng mà..."
Mặc Sơn trầm giọng nói:
"Trước hãy giải quyết hết đám tội tu này, rồi tính sau."
Quý Thanh Bách do dự một chút, thở dài, đành phải gật đầu.
Đám tội tu say xỉn đầu óc mụ mị, lại bị tập kích bất ngờ, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Bọn chúng lần lượt ngã xuống, chỉ có độc nhãn tu sĩ còn cố chống chọi, nhưng hắn cũng chống cự không được bao lâu.
Độc nhãn tu sĩ thân pháp không tốt, lần trước chạy thoát cũng chỉ là do vận may, bây giờ bị vây trong sơn cốc thì cơ bản là có cánh cũng khó thoát.
Mà Quang Đầu Đà dựa vào phong độn thuật, thân hình như gió, đã trốn đến miệng hang, đương nhiên cũng nhìn thấy Địa Hỏa Trận được bày ở cửa hang.
Quang Đầu Đà chửi một tiếng, "Mẹ nó đâu ra cái trận pháp này? Cản đường lão tử!"
Nhưng hắn không dám xông thẳng, suy nghĩ nhanh chóng đảo ngược trở lại, chợt ánh mắt lạnh đi, bắt lấy một tên tội tu, ném thẳng về phía cửa hang.
Tên tội tu kia không kịp chuẩn bị, bị Quang Đầu Đà ném đi, rồi bị Địa Hỏa Trận nổ thành trọng thương, ngã xuống đất không rõ sống chết.
Quang Đầu Đà bắt đầu ném những tên tội tu khác, dùng để dẫn nổ Địa Hỏa Trận.
Đám tội tu này, khi có lợi thì xưng huynh gọi đệ, giờ hết lợi thì chẳng còn chút tình cảm nào.
Địa Hỏa Trận do Mặc Họa bày ra là dùng linh thạch thúc đẩy.
Số linh thạch này là do xin Trương Lan, tuy đã dùng không ít, nhưng cũng có hạn, nổ mấy lần thì cũng cạn kiệt.
Mà núi đá bình thường không được coi là môi trận cao cấp gì, Địa Hỏa Trận văn vẽ trên đó bị nổ vài lần rồi cũng dần dần hư hại.
Cho nên rất nhanh, Địa Hỏa Trận xuất hiện sơ hở.
Cùng lúc đó, Trương Lan và Lục Hội đều đuổi đến cửa hang.
Quang Đầu Đà thấy thế, vội vàng hoảng hốt, không do dự nữa, thi triển thân pháp, chạy về hướng ngoài sơn cốc.
Mặc Họa ẩn mình trong bụi cỏ bên ngoài, tay phải hơi nhấc lên, linh lực bắt đầu vận chuyển nhanh chóng.
Chỉ cần thi triển Thủy Lao thuật, liền có thể giữ Quang Đầu Đà lại.
Nhưng hắn nghĩ một chút, mắt sáng lên, lại nhẹ nhàng buông tay xuống, nhìn Quang Đầu Đà từ trong Địa Hỏa Trận chạy ra, kéo theo một đạo tàn ảnh, chạy về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận