Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 352: Phân lượng

"Về việc ngài quyên góp linh thạch, một khi đại trận được xây dựng thành công, trấn sát Phong Hi, chúng ta sẽ dựng một cái Trấn Yêu Bia thật lớn..."
Mặc Họa dùng tay vẽ một vòng, để miêu tả cái bánh... à không, cái bia này lớn đến mức nào, sau đó nói với An lão gia tử:
"Đến lúc đó sẽ khắc tên ngài ở vị trí đầu tiên, khắc lớn hơn một chút, tô bằng màu vàng, để ai cũng có thể thấy ngay lập tức!"
Dựng Trấn Yêu Bia là truyền thống của Liệp Yêu Sư.
Một khi trấn sát được con yêu thú cường đại nào đó gây hại một vùng, các Liệp Yêu Sư sẽ đúc Trấn Yêu Bia, khắc tên các tu sĩ tham gia săn yêu lên đó, để thể hiện công lao săn yêu của họ.
Chỉ có điều, trước đây chưa ai giết được đại yêu, tự nhiên cũng không ai từng dựng Trấn Yêu Bia trấn sát đại yêu.
An lão gia tử tỉnh táo hỏi:
"Vậy nếu như không giết được thì sao?"
Mặc Họa cũng thẳng thắn nói:
"Buôn bán còn có thể bị lỗ vốn, săn yêu cũng có khi thất bại, huống chi là săn giết loại đại yêu này, rủi ro rất lớn."
"Nếu không giết được, thì chính là không giết được, chỉ có thể nghĩ cách khác, linh thạch của ngài đương nhiên cũng coi như đổ sông đổ biển."
An lão gia tử nhíu mày, "Vậy nên, ta bỏ hết gia sản, chỉ vì một cái hư danh chưa chắc có được?"
"Đây là thanh danh thực sự, không phải hư danh."
Mặc Họa đính chính.
"Sao lại không hư?"
Mặc Họa liền giải thích:
"Một khi giết được đại yêu, Trấn Yêu Bia hoàn thành, thì tấm bia này chính là bia công trạng quan trọng nhất từ trước đến nay của Thông Tiên thành."
"Thông Tiên thành còn, Trấn Yêu Bia còn, tên của ngài còn, An gia cũng sẽ luôn được tu sĩ Thông Tiên thành ghi nhớ."
"Vinh dự đặc biệt này là ngàn năm có một, bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này tiêu bao nhiêu linh thạch cũng không mua được."
An lão gia tử có chút xúc động, không khỏi nhíu mày trầm tư.
Mặc Họa thấy vậy, lại nói nhỏ:
"Lão gia tử, ta nói một câu khó nghe chút..."
An lão gia tử giật mình, gật đầu nói:
"Ngươi cứ nói."
Mặc Họa liếc mắt nhìn, thấp giọng nói:
"An gia bây giờ coi như đang hưng thịnh, ai cũng biết các ngươi là đại gia tộc thứ hai ở Thông Tiên thành, nhưng lỡ sau này, An gia suy sụp, gia sản cũng mất hết, ai còn nhớ các ngươi là ai nữa?"
"Đến lúc đó, An gia cũng sẽ giống như những tiểu gia tộc khác trên thế gian này, mờ nhạt đi trong dòng đời, không còn ai nhắc đến, cũng không ai nhớ tới, thậm chí con cháu An gia, cũng chưa chắc còn lấy gia tộc làm vinh."
Vẻ mặt An lão gia tử vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cụp xuống, trong lòng hắn biết, Mặc Họa nói đúng sự thật.
Đó cũng là số mệnh của phần lớn tiểu gia tộc trong giới tu luyện.
Có thịnh ắt có suy.
Nội tình của tiểu gia tộc vốn đã không dày, một khi suy sụp, tộc nhân tứ tán, khó có ngày vùng dậy.
Đừng nói loại tiểu gia tộc như bọn họ, cho dù là đại thế gia, một khi sa sút, cũng có thể dần dần lụi bại, cuối cùng biến mất trong dòng chảy lịch sử tu giới.
Mặc Họa thấy An lão gia tử đã lung lay, mắt hơi sáng lên, thừa cơ nói thêm:
"Nhưng nếu như tên ngài được khắc lên Trấn Yêu Bia lớn nhất của Thông Tiên thành, thì sẽ khác. Toàn bộ tu sĩ Thông Tiên thành sẽ nhớ tên ngài, nhớ lịch sử của An gia, dù là mấy trăm năm sau, An gia không còn..."
An lão gia tử run rẩy trong lòng, ánh mắt oán hận nhìn Mặc Họa.
Cái gì mà An gia không còn...
Mặc Họa ngượng ngùng cười trừ, đổi giọng nói uyển chuyển hơn, "Dù là mấy trăm năm sau, gia đạo An gia suy tàn, không còn được như trước, người dân Thông Tiên thành, cũng sẽ nhớ đến công ơn của các người..."
"Lúc đó, linh thạch mới là thứ hư ảo, còn thanh danh này, mới là thứ thực sự."
Mặc Họa ăn nói lưu loát, dẫn dắt từng bước.
Lông mày An lão gia tử dần nhíu chặt lại, trong lòng suy tư, rất lâu vẫn chưa quyết định được, cuối cùng không khỏi thở dài, chậm rãi nói:
"Để ta suy nghĩ thêm."
Mặc Họa vốn chỉ muốn hỏi ý kiến của An lão gia tử, cũng không muốn ép buộc, hắn thật ra vẫn còn cách khác để gom góp linh thạch.
Chỉ có điều tình cảnh hiện tại của An gia, đúng là có chút tiến thoái lưỡng nan.
Quyên hay không quyên, đều không ổn.
Cho nên hắn mới mở miệng, muốn An lão gia tử quyên góp chút linh thạch, để lại tiếng thơm cho hậu đại An gia.
Nhưng cuối cùng chọn như thế nào, vẫn là do An lão gia tử quyết định.
"Vậy ngài cứ từ từ suy nghĩ, ta xin cáo từ trước."
Mặc Họa lễ phép cúi chào, sau đó bước chân nhẹ nhàng, đi ra khỏi An gia.
An lão gia tử nhìn theo bóng lưng Mặc Họa mà thất thần suy nghĩ.
Một lát sau, tấm bình phong khẽ động, gia chủ An gia là An Vĩnh Lộc từ phía sau đi ra, nhẹ chân nhẹ tay bước đến trước mặt An lão gia tử, cung kính rót chén trà cho ông, cẩn thận hỏi:
"Cha, sao rồi?"
An lão gia tử nhớ lại bộ dạng ung dung của Mặc Họa lúc nãy, rồi nhìn đến bộ dạng rụt rè của con trai, cơn giận liền bốc lên.
"Con xem con đấy, dù gì cũng là gia chủ, mà mấy chuyện lớn này lại không làm được!"
Mặc Họa một đứa bé mười mấy tuổi, còn có thể đường đường chính chính đến tìm ta, có lý có cứ bàn bạc."
Còn con, cái chức gia chủ làm không được gì, không nói được câu nào, chỉ biết nấp ở phía sau nghe trộm!"
"An gia mà giao vào tay con, sớm muộn gì cũng xong!"
An Vĩnh Lộc bị mắng không thương tiếc, trong lòng tủi thân: Ta cũng muốn ra mặt chứ, chẳng qua không phải cha không yên tâm sao...
Nhưng hắn lại không dám cãi.
An lão gia tử mắng một trận, trong lòng hả giận, thở dài một tiếng, nói:
"Quyên đi."
An Vĩnh Lộc nói:
"Cha đừng nghe thằng bé Mặc Họa nó dụ..."
An lão gia tử thở dài:
"Mặc Họa đúng là có ý riêng, nhưng những lời nó nói cũng đúng sự thật, khi đại nạn ập đến, chút vốn liếng của An gia chúng ta giữ cũng không được... Chi bằng mang ra để lại tiếng thơm."
An Vĩnh Lộc không phục, "Sao lại giữ không được chứ?"
An lão gia tử lạnh lùng nói:
"Lấy cái gì mà giữ?"
An Vĩnh Lộc muốn nói mình có thể giữ, nhưng đến miệng rồi lại sợ hãi không dám nói ra.
An lão gia tử thấy hắn như vậy, vẻ mặt có chút mệt mỏi, chậm rãi nói:
"Mấy ngày nay, ta suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn không nghĩ ra được cách nào tốt hơn."
"Con đường bày ra trước mặt An gia chúng ta, chỉ có hai ngả: Một là đi, hai là ở."
"Đi, thì chúng ta có thể dời cả nhà đến Tiên thành khác, nhưng những Tiên thành khác đều có thế lực chiếm cứ rồi, chưa chắc đã chứa nổi An gia, chứ đừng nói là kiếm chút cháo từ miệng của họ."
"Mà An gia ta vốn dĩ buôn bán lâu năm, luôn muốn làm ăn hòa khí, con cháu trong nhà lại không có ai đủ tàn nhẫn, dời đến chỗ khác, đến đời thứ ba chắc chắn sẽ suy sụp."
"Nếu như đi theo đám tán tu dời thành, vậy thì An gia chúng ta, chẳng khác nào miếng thịt mỡ dày, ai cũng muốn xé một miếng."
Nói đến đây, An lão gia tử lại nhớ lại chuyện cũ.
Năm đó đội thương buôn được phái từ nhánh chính An gia, khi đi trong Đại Hắc Sơn, đã bị tà tu do lão tổ Tiền gia sai khiến ngấm ngầm, nuốt trọn không còn một ai sống sót.
Nghĩ lại chuyện này, An lão gia tử vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Trên con đường dời thành, cũng không biết sẽ phải đi qua bao nhiêu Đại Hắc Sơn, gặp phải bao nhiêu Hắc Sơn trại.
Bọn họ An gia một đường bôn ba, sợ là xương cốt cũng bị người ta gặm sạch.
"Không đi thì chỉ có thể ở lại, mà ở lại thì phải xây đại trận."
"Đã quyết định ở lại xây đại trận rồi, thì phải đồng tâm hiệp lực, mấy tán tu nghèo khó còn bỏ linh thạch ra, An gia chúng ta sao có thể vì tư lợi, để người khác coi thường được chứ?"
An lão gia tử còn có một điều chưa nói.
Thật ra ông cũng có tư tâm.
Ông thọ nguyên không còn bao nhiêu, tu vi không cách nào tiến thêm, đời này coi như sắp kết thúc, tuy nói là một gia chủ Trúc Cơ kỳ, khi người khác có vẻ rất oai phong, nhưng lại không có thành tựu lớn lao gì.
An lão gia tử không cam tâm, không muốn già rồi lại sống phí hoài như thế, ông muốn lưu danh lại, cũng muốn để lại tiếng thơm cho An gia.
Tâm ý đã định, An lão gia tử lại cảm thấy thoải mái hơn, "Quyên đi."
An Vĩnh Lộc ngơ người, hỏi:
"Quyên hết luôn ạ?"
An lão gia tử nghe vậy, hỏa khí lại bốc lên, "Con là đầu heo à? Quyên hết, cả nhà mình lớn như vậy, uống gió tây bắc à? Trước khi nói chuyện, có thể động não suy nghĩ một chút không?"
An Vĩnh Lộc yếu ớt nói:
"Vậy quyên bao nhiêu..."
An lão gia tử chỉ cảm thấy trán mình đau nhức, nhẫn nại nói:
"Bảy tám phần đi."
"Dạ."
An Vĩnh Lộc lại thăm dò nói:
"Vậy để con kiểm kê xong, giao cho Chu chưởng ti ạ?"
An lão gia tử gật đầu, chợt nghĩ đến gì đó, lại lắc đầu, "Không, con kiểm kê xong, viết thành một danh sách, tự tay đưa cho Mặc Họa."
An Vĩnh Lộc giật mình, có chút không vui, "Như vậy có phải quá coi trọng nó rồi không..."
Cho dù nó có thể vẽ đại trận, thì cũng chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi.
An Vĩnh Lộc còn muốn nói gì đó, đã thấy mí mắt An lão gia tử giật giật, đè nén cơn giận, có ý là muốn đánh hắn...
An Vĩnh Lộc lập tức im lặng.
An lão gia tử bất đắc dĩ nói:
"Lúc con tìm Mặc Họa nhớ dẫn Tiểu Phú đi theo, trừ chuyện cần thiết ra thì bớt tranh cãi đi, thái độ cũng cung kính chút."
An Vĩnh Lộc đành phải cúi đầu đáp, nhưng có vẻ vẫn chưa hiểu rõ.
An lão gia tử nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một lát, lúc này mới nói đầy ý nghĩa:
"Số linh thạch này, là dùng để đổi thanh danh."
"Nếu thành công giết được đại yêu, hậu thế An gia ta đều có danh thơm."
"Nếu không giết được, tán tu cũng sẽ nhớ đến cái tốt của chúng ta, nhất là Du trưởng lão bên đó, có quan hệ tốt với ông ta, khi An gia gặp khó khăn, Liệp Yêu Sư cũng sẽ ra tay giúp đỡ."
"Nhưng quan trọng nhất chính là, số linh thạch này, là để đổi lấy một cái nhân tình của Mặc Họa."
"Đứa bé Mặc Họa này, vẫn rất coi trọng tình nghĩa."
An lão gia tử thở nhẹ, rồi lại cảm thán nói:
"Nếu đại trận thật sự xây xong, thì Mặc Họa sẽ là chủ trận sư nhất phẩm mười ba tuổi, dù là danh tiếng gì, cũng không quan trọng bằng một cái nhân tình của Mặc Họa."
An Vĩnh Lộc giật mình, "Thật sự quan trọng đến vậy sao?"
An lão gia tử lắc đầu, lẩm bẩm nói:
"Con không hiểu được, hai chữ 'chủ trận sư' này có trọng lượng như thế nào. Nhất là cái chủ trận sư này, chỉ mới mười ba tuổi, vậy thì càng đáng sợ..."
An Vĩnh Lộc trong lòng run rẩy, cũng trịnh trọng gật gật đầu.
Nếu lão gia tử đã nói như vậy, vậy khẳng định chủ trận sư lợi hại hơn chút.
Bất quá trận sư nhất phẩm hay là chủ trận sư, hắn thấy cũng chẳng khác gì nhau.
An lão gia tử nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền biết hắn hoàn toàn không hiểu, không khỏi thở dài sâu sắc.
Hai ngày sau, An Vĩnh Lộc kiểm kê xong linh thạch cùng một số vật tư trận pháp, viết thành một tờ danh sách, lại dẫn theo An Tiểu Phú, tự mình đến nhà đưa cho Mặc Họa.
Mặc Họa vô cùng vui mừng, "Cảm ơn An thúc thúc, cũng xin chuyển lời cho An lão gia tử, Mặc Họa nhớ kỹ nhân tình này!"
An Vĩnh Lộc gật nhẹ đầu, tự giác nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn cũng nhớ lời An lão gia tử dặn, không nói thêm lời thừa thải, chỉ hàn huyên vài câu, liền rời đi.
Ngược lại An Tiểu Phú lại ở lại.
Hắn không có tâm cơ gì, chuyện quyên hay không quyên linh thạch hắn căn bản không quan tâm, chỉ là nghe nói có chuyện, lại còn đi tìm Mặc Họa, hắn liền hối hả chạy theo, sau đó quang minh chính đại ăn một bữa cơm mới trở về.
Dù sao trong lòng hắn, đồ ăn nhà Mặc Họa là ngon nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận