Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 769: Hổ Văn (1)

Chương 769: Hổ Văn (1)
Tên thủ lĩnh áo đen cười đầy âm trầm, rõ ràng là mặt người, nhưng nhìn lại giống yêu ma. Tựa như trên người hắn ký sinh một loại yêu quái vậy. Kim Quý trong lòng lạnh toát, chẳng còn chút ý phản kháng, cắn răng chịu trận nói: “Chỉ cần có thể vì công tử làm việc, là thủ lĩnh sai khiến, núi đao biển lửa, ta không chối từ!” Thủ lĩnh áo đen hài lòng gật đầu, ánh mắt sâu xa liếc Kim Quý một cái, trầm giọng nói: “Trên người ngươi, còn chưa từng vẽ Yêu Văn, để khen ngợi sự trung thành của ngươi…” “Ta đích thân thay ngươi vẽ!” Đồng tử Kim Quý hơi co lại. Trước đây, hắn ngấm ngầm làm việc cho công tử, tuy không ít chuyện phạm pháp, nhưng vẫn chưa bước vào pháp môn yêu tà. Yêu tà ma đạo, là điều Đạo Đình cấm kỵ. Nếu trái luật thì vẫn có thể tìm cách lấp liếm. Nhưng một khi tu theo pháp của yêu ma, thì đó là tội c·h·ế·t không thể chối cãi. Mà hắn ở trong Vạn Yêu Cốc, cũng đã chờ đợi một khoảng thời gian, lẽ nào lại không biết “Yêu Văn” này có ý nghĩa thế nào? Một khi đã vẽ “Yêu Văn”, yêu lực sẽ đồng hóa huyết nhục, nghĩa là hắn sẽ chính thức bước vào yêu đạo. Dẫu vậy, đây vốn dĩ là chuyện nằm trong mong muốn của hắn. Đây là một loại nghi thức, cũng là một loại “tán thành”. Đến nước này rồi, hắn không còn đường lui nữa. Xuất thân của mình không tốt, đương nhiên phải liều lĩnh, đi đánh cược một lần, nếu không sao có được tương lai? Kim Quý chắp tay nói: “Đa tạ sư huynh!” Lần này, thủ lĩnh áo đen không hề chỉnh “cách xưng hô” của hắn mà chấp nhận thân phận “sư huynh”. Sau đó, thủ lĩnh áo đen dẫn Kim Quý đến một mật thất. Xung quanh mật thất, vẽ đầy trận pháp. Các đường văn trên trận pháp tà dị, quỷ quái khôn lường. Hơn nữa, bốn phía nồng nặc mùi m·á·u người, da người, đầu lâu, cỏ ăn thịt người, Âm Linh thạch, thịt thối và một số đồ vật tà đạo khác. Chính giữa mật thất, trưng bày rất nhiều quyển trục ghi chép điển tịch về trận pháp, không biết làm từ da người hay da thú. Thủ lĩnh áo đen lấy ra một quyển sách, mở ra rồi nói với Kim Quý: “Trong này có mấy chục loại Yêu Văn, ngươi chọn một loại đi.” Trên giấy da dầu vẽ mấy chục loại Yêu Văn khác nhau, có Hùng Văn, Ưng Văn, Lang Văn, Khuyển Văn, Xà Văn... Mỗi Yêu Văn sẽ tương ứng với một loại Tứ Tượng Yêu Trận. Tương tự, cũng sẽ tương ứng với một loại yêu lực cường đại. Hùng Văn lực lớn vô cùng, Lang Văn sinh móng nhọn, Xà Văn mang độc kịch liệt. Kim Quý nhìn hết các loại Yêu Văn một lượt, chỉ vào một loại rồi nói: “Sư huynh, ta chọn cái này.” Thủ lĩnh áo đen theo đó nhìn sang, ánh mắt ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn Kim Quý, lộ ra vẻ mặt có chút thú vị. “Hổ Văn?” Kim Quý chậm rãi gật đầu. Hắn không muốn cả đời làm chó. Dù hiện tại phải nhẫn nhục, chỉ có thể làm khuyển mã cho người khác, nhưng một ngày kia, hắn cũng muốn biến thành mãnh hổ oai phong “Bách Thú Chi Vương”! Vẻ mặt thủ lĩnh áo đen, có chút khó đoán. Không biết là mỉa mai, hay là thưởng thức. Hắn khẽ gật đầu, “Được.” Người đời này, chó mãi là chó, hổ vẫn là hổ. Không phải cứ vẽ Hổ Văn là sẽ thành lão hổ. “Tứ Tượng Trận pháp, có nguồn gốc từ thánh văn của tứ thánh thời Đại Hoang, nhưng huyết mạch của tứ thánh đã đoạn tuyệt, chỉ có thể chuyển thánh văn thành Thú Văn, từ đó diễn biến thành Yêu Văn.” “Mà hổ, chính là Bách Thú Chi Vương.” “Một trong tứ thánh, có Bạch Hổ.” “Trong đám yêu thú hùng mạnh và hung tàn, một con hổ có thể trấn giữ một ngọn núi, độc bá một phương.” “Bởi vậy Tứ Tượng Hổ Văn, là một trong những truyền thừa đứng đầu của Tứ Tượng Yêu Văn.” “Hổ Văn này, không chỉ có thể tăng phúc yêu lực của mãnh hổ, mà còn có thể hòa nhập sức mạnh mãnh hổ vào bản thân, mượn nhờ trận pháp, có được uy của bách thú, khống chế sức mạnh trấn núi.” “Bây giờ, ta sẽ vẽ ‘Tứ Tượng huyền Hổ Yêu trận’ này lên lưng ngươi, thấm vào huyết nhục của ngươi…” Thủ lĩnh áo đen cầm bút bằng xương trắng, chấm đầy m·á·u tươi, vẽ trận văn lên lưng Kim Quý. Một nét bút vừa rơi xuống, Kim Quý đau đến toàn thân run rẩy. Chiếc bút bằng xương trắng này, tựa dao cạo, đầu bút giống như châm nhọn. Mực máu nóng như nham thạch. Mỗi khi vẽ một nét bút, lưng của hắn đều như bị thiên đao vạn quả, lại như nham thạch thiêu đốt, đau đớn không gì sánh được. Nhưng Kim Quý nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng. Đây là cơ duyên của hắn! Bộ huyền Hổ Yêu trận mà hắn đang mang trên lưng, đã bỏ đi tôn nghiêm và sự ti tiện của "người", từ đó về sau, từng bước một leo lên trên, trở nên nổi bật! Từng nét bút trên trận văn đã được vẽ xong. Sắc mặt Kim Quý, từng chút một biến thành màu xám tro, nỗi đau cũng dần trở nên sâu sắc, nhưng trận mãnh hổ trên lưng hắn, cũng dần hoàn thiện qua từng nét vẽ. Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, trong căn phòng trống vang lên tiếng hổ gầm, Tứ Tượng huyền Hổ Yêu trận đã hoàn thành. Thủ lĩnh áo đen cũng thu lại bút và đồ hình trận pháp. Hắn hờ hững nói: “Ghi nhớ, đây là ân điển của công tử ban cho.” “Không được có ý khác, không được ngỗ nghịch.” “Hết thảy của ngươi, đều là do công tử ban tặng.” Kim Quý run rẩy quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống đất, “Tạ công tử ban thưởng! Nhất định vì công tử, máu chảy đầu rơi!” Sau đó, hắn chậm rãi đứng dậy. Theo động tác đứng dậy, thân thể hắn dần cao lớn hơn. Yêu khí trên người, dần dần tăng thêm. Một cỗ khí thế của mãnh hổ, dần dần phát ra. Cuối cùng, khi hắn hoàn toàn đứng thẳng, thân hình đã cao hơn vài thước so với trước, thân thể cũng nặng nề hơn vài phần. Nhưng đôi mắt của hắn, lại trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều. Mất đi chút tính người, có thêm một điểm thú tính. Thủ lĩnh áo đen gật đầu, lạnh nhạt nói: “Đi, vì công tử bán m·ạ·n·g đi thôi.” “Vâng!” Giọng nói của Kim Quý, trở nên khàn khàn, lại có thêm vài phần tiếng thở dốc của dã thú. Sau khi nói xong, hắn liền quay người rời đi, vượt qua từng tầng mật thất sâu trong Vạn Yêu Cốc, đi về hướng nơi mà sắp tới sẽ do hắn thống lĩnh: Vạn Yêu Ngục… Lúc này, trong Vạn Yêu Ngục. Quản ngục đời trước, đã bị g·i·ế·t ch·ế·t rồi. Mặc Họa đang chờ quản ngục mới tới. Hắn muốn xem quản ngục mới sẽ là yêu tu thế nào. Cùng với, có thể hay không từ trên người quản ngục này, có được manh mối mới, giúp hắn cứu Tiểu Mộc Đầu ba người ra ngoài. Đồng thời, bản thân hắn cũng có thể kiếm chút lợi lộc. Không biết đã chờ bao lâu, Mặc Họa chờ đến phát bực, ngay khi hắn cho rằng, Vạn Yêu Cốc không đủ người, không phái ra được quản ngục thì trên Linh Thị Trận, cuối cùng cũng xuất hiện một bóng người mới. Trong Vạn Yêu Ngục, xuất hiện “người mới”. Đây cũng là một bóng người cao lớn —— Yêu tu đa phần đều rất cao lớn, ngoại trừ yêu tu thuộc loài chó và rắn. Hơn nữa, đạo thân ảnh này, khí tức mười phần hùng hậu, còn rất đặc biệt. Nhìn vào là thấy ngay khác biệt so với những yêu tu khác. Điều kỳ lạ hơn chính là, Mặc Họa luôn cảm thấy, đạo thân ảnh này rất quen thuộc. Nhưng tại sao lại quen nhỉ? Mặc Họa trong lòng nghi hoặc, quyết định đến xem cận cảnh. "Quản ngục" mới đến trực tiếp đến thạch thất của "Hùng quản sự" trước đây, đồng thời ngang nhiên chiếm tổ chim khách, an bài xuống dưới. Mà Hùng quản sự, đã bị Mặc Họa giẫm đạp. Hết thảy hành động của hắn, đều nằm trong khống chế của Mặc Họa. Quản ngục mới này, giờ đã chiếm vị trí của Hùng quản sự, một cách tự nhiên cũng rơi vào “lưới giám sát” của Mặc Họa. Mặc Họa men theo thông đạo Trận Xu, xe nhẹ đường quen đến thạch thất của quản ngục, từ vách đá góc tường, chỗ mà lúc trước hắn đã lén đào xong cửa hang, thò đầu ra nhìn xuống. Nhìn một lúc, Mặc Họa bỗng sững sờ. Nhìn khuôn mặt người này, hình như là… Kim Quý? Cái kẻ mà hồi trước tại Luyện Yêu Sơn, mang theo đệ tử Đoạn Kim Môn, ỷ thế hiếp người, đoạt con Trư Đầu Yêu của mình, sau đó lại bị chính mình cướp về?
Bạn cần đăng nhập để bình luận