Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 138: Giao chiến

Trương Lan ba người bắt đầu bỏ doanh địa mà đi, bắt đầu vây giết.
Chỉ chốc lát sau, một tu sĩ áo trắng liền từ doanh địa xông ra.
Trên người hắn mặc đạo bào kiểu dáng hoa lệ, nhìn xem liền biết không hề rẻ tiền, nhưng nửa tháng trốn chạy, người đầy bùn nhơ, quần áo tả tơi.
Khuôn mặt cùng Mặc Họa thấy trên bức họa tương tự, bất quá già nua hơn nhiều, hơn nữa còn có da thịt mục nát tróc ra.
Xem ra là bởi vì không có thu nạp, cho nên tà công phản phệ, dung nhan bắt đầu già yếu mục nát.
Đích thật là kẻ tu luyện tà công pháp thu nạp kia.
Trương Lan ba người sau khi xác nhận, một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp bắt đầu động thủ, không hề nể nang gì.
Tên tà tu kia chửi một tiếng, cũng bắt đầu nghênh chiến.
Hai bên chiến đấu hết sức căng thẳng.
Mặc Họa lùi lại phía xa, lén lút nhìn bọn hắn đánh nhau.
Trương Lan là Linh tu, giỏi Thủy hệ pháp thuật, mà lại uy lực không hề tầm thường. Hắn ở phía xa vận khí thi triển pháp thuật, từng đạo kiếm khí hình nước ngưng tụ, không ngừng công kích về phía tên tà tu kia.
Tư Đồ Phương cùng Tư Đồ Tú đều là thể tu, tu đều là đao pháp.
Tư Đồ Phương đao mỏng nhẹ nhàng, trên đao quấn lấy linh lực màu xanh lục nhạt, đao thế nhanh chóng dày đặc. Tư Đồ Tú thì vung đao mạnh mẽ, lấy linh lực kích phát nhục thân, toàn thân bộc phát ánh sáng màu vàng kim nhạt.
Hai người cận thân triền đấu, níu chân tên tà tu kia.
Tên tà tu kia, xem ra cũng là thể tu, huyết khí dồi dào, dùng vũ khí là một cái thiết Phiến, trên phiến vẽ những sợi mỏng manh mỹ nhân. Thiết phiến trong lúc huy động, lại phát ra linh lực ba động màu hồng.
Trách không được là tà tu, ngay cả màu sắc linh lực cũng không đứng đắn...
Mặc Họa trong lòng âm thầm nói.
Tu vi của tên tà tu kia, hẳn là có luyện khí chín tầng, không phải là đối thủ của ba người Trương Lan, nhưng thắng ở thân pháp tốt, có thể trong vòng vây công kích của hai người Tư Đồ mà quần nhau, cũng có thể cố gắng tránh né kiếm khí hình nước của Trương Lan.
Nhưng thân pháp cho dù tốt, dưới sự vây công của ba người, hắn cũng dần dần không chịu nổi.
Mỗi trúng một đạo kiếm khí, vết thương của hắn lại thêm một phần, mỗi bị Tư Đồ Phương chém một đao, hắn lại càng chảy nhiều máu hơn. Mà miệng vết thương dính linh lực màu xanh nhạt, còn đang ngăn cản vết thương của hắn khép lại.
Chưa được bao lâu, tên tà tu kia liền bị Trương Lan một kiếm khí đánh trúng, ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Mặc Họa không có hành động thiếu suy nghĩ, mãi cho đến khi thấy Trương Lan dùng xiềng xích khóa tên tà tu lại, lúc này hắn mới chạy tới.
"Hết thở chưa?"
Mặc Họa hỏi.
"Không, tên súc sinh này, mạng cứng ngắc đấy."
Mặc Họa dùng thần thức quét xuống, phát hiện linh lực trong cơ thể tên tà tu này quả nhiên vẫn còn đang lưu động.
"Mạng tà tu đều cứng như vậy sao?"
Mặc Họa hỏi.
Trương Lan nói:
"Cũng không hoàn toàn là thế, nhưng phần lớn đều khá khó dây vào. Tà đạo công pháp, mặc dù tệ nạn lớn, nhưng uy lực cũng lớn. Nếu không làm sao có nhiều người rơi vào tà ma ngoại đạo như vậy."
Mặc Họa nhẹ gật đầu.
Tên tà tu đã bị bắt, mấy người đều nhẹ nhàng thở ra.
Tư Đồ Tú hỏi:
"Tiếp theo làm sao bây giờ?"
Trương Lan đá tên tà tu một cước, "Áp tải tên súc sinh này đi, đưa đến Đạo Đình Ti, thẩm vấn xong sẽ định tội theo luật. Bên chỗ An lão gia, cũng có cái bàn giao."
"An lão gia?"
Mặc Họa nhìn Trương Lan một chút.
Trương Lan lỡ lời, ngẩng đầu nhìn trời, giả bộ mình không nói gì.
Tư Đồ Phương cùng Tư Đồ Tú chặt mấy cây gỗ, làm một cái bè, để tên tà tu lên trên, chuẩn bị kéo về.
Mặc Họa nhìn chằm chằm tên tà tu kia hồi lâu, bỗng nhiên lòng tốt nhắc nhở:
"Nên đánh gãy chân."
"Hả?"
Tư Đồ Phương ngây người ra.
"Kinh mạch cũng phải phế đi, khí hải cũng cho vỡ nát!"
Tư Đồ Phương nghẹn họng trân trối.
Đứa nhỏ này, sao một mặt khả ái lại nói những lời đáng sợ thế này...
Trương Lan suy nghĩ, "Có chút đạo lý."
Tư Đồ Phương có chút chần chừ, "Người đã bị bắt rồi, không có năng lực phản kháng, chúng ta làm như thế, có phải hay không lạm dụng quá..."
"Chúng ta chỉ là tạm thời chế trụ, không tính là bắt giữ."
Mặc Họa cải chính.
"Vậy cũng có thể được sao..."
Tư Đồ Phương có chút do dự.
Trương Lan đã rút kiếm, liền muốn cắt kinh mạch của tên tà tu.
Trước đó Mặc Họa không hiểu, Trương Lan rõ ràng là một Linh tu, vì cái gì còn phối một cái kiếm khí, hắn còn tưởng rằng thuần túy là vì khoe mẽ. Hiện tại đã biết, cho dù là Linh tu, chỉ dùng pháp thuật, cũng vẫn có thể trang bị đao, kiếm gì đó, để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Ít nhất chặt đứt kinh mạch người khác, thì sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Nhưng kiếm của Trương Lan còn chưa kịp đâm xuống, tên tà tu đã đột nhiên mở mắt ra, hai tay lắc một cái, xiềng xích liền bị bung ra.
Ánh mắt Trương Lan ngưng lại, kiếm phong tăng tốc đâm xuống.
Tên tà tu thân thể uốn éo, tránh thoát chỗ yếu hại, nhát kiếm này chỉ cọ xát qua một tầng da.
"Cẩn thận!"
Trương Lan quát.
Ngay khoảnh khắc tên tà tu mở mắt ra, Mặc Họa đã sớm rời khỏi mấy trượng.
Trước đó lúc hắn liếc nhìn bằng thần thức, đã cảm thấy linh lực ba động của tên tà tu này có gì đó kỳ lạ.
Nhưng không ngờ tên tà tu này tâm cơ càng sâu như thế, mạng cũng thật sự cứng rắn như vậy. Trước đó đã vết thương chồng chất, lúc này lại còn có sức phản kháng.
Tên tà tu tránh được một kiếm của Trương Lan, một chưởng thẳng tới mặt Trương Lan.
Sắc mặt Trương Lan ngưng lại, lùi lại né tránh, cự ly ngắn ngủi thế này không kịp dùng pháp thuật, chỉ có thể trở tay đâm ra một kiếm.
Tên tà tu căn bản không tiếp chiêu, thân hình lay động một cái, xuất hiện ngay bên cạnh Tư Đồ Tú, kẻ đang nâng đao muốn chém hắn.
Tư Đồ Tú vốn muốn thừa dịp tên tà tu không để ý, nâng đao từ phía sau công kích, nhưng không ngờ tên tà tu này đã sớm có cảm giác, dùng thân pháp quỷ dị, vây quanh bên cạnh hắn.
Hắn đánh lén không thành, ngược lại bị đánh lén, bị tên tà tu một chưởng đánh trúng xương sườn, phun máu tươi, bay sang một bên.
Một chưởng này đau nhức đến nội tâm, linh lực quỷ dị theo lực đạo, rót vào tạng phủ.
Lúc này Tư Đồ Tú mới biết, tên tà tu này, trước đó căn bản không hề dốc hết toàn lực!
Nhưng hắn biết hơi trễ, trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã mất đi sức tái chiến.
Tư Đồ Phương cũng rút đao, một đao chém về phía tên tà tu, qua vài chiêu, bỗng nhiên phát giác toàn thân bủn rủn, kinh mạch toàn thân bị linh lực tà dị màu hồng phấn ăn mòn, linh lực tự thân không cách nào vận chuyển.
Linh lực của tên tà tu này, có độc!
Trước đó giao chiến không phát hiện ra, lúc này qua hồi lâu, độc tính mới dần dần phát tác.
Tư Đồ Phương gắng gượng vận khí, lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, mắt lộ ra phẫn hận nhìn chằm chằm tên tà tu.
Tên tà tu liếm môi một cái, nhìn Tư Đồ Phương nói:
"Không tệ!"
Hắn đã một tháng không được thu nạp.
Hắn cần phát tiết tà hỏa, cũng cần thu nạp linh lực.
Ánh mắt tên tà tu lóe lên trên người Tư Đồ Phương, tâm linh dao động, có chút phân tâm, một đạo kiếm khí màu xanh lam nhạt, trực tiếp xuyên thủng vai của hắn.
Tên tà tu tức giận, khóe miệng cũng chảy máu tươi, quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa Trương Lan đang thu kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Còn có một cọng rơm cứng đầu.
Tên tà tu thu liễm tâm tư, không giải quyết được Trương Lan, hắn vẫn là không thoát thân được.
Cho dù có chạy, ở trong Đại Hắc Sơn hiểm ác này, hắn cũng chống cự không được bao lâu.
Thân thể thâm hụt, tà hỏa sinh sôi, hắn cần thu nạp.
Chỉ cần giết được Trương Lan...
Trong mắt tên tà tu hiện lên vẻ tàn khốc, hắn thẳng đến Trương Lan mà đi.
Trong lòng Trương Lan run lên, thân pháp thật nhanh!
Thân pháp của tên tà tu này so với trước càng nhanh, càng quỷ dị, quả nhiên trước đó hắn giấu giếm sao...
"Tốt, ta sẽ so tài với ngươi!"
Ánh mắt Trương Lan ngưng tụ, thi triển hoa rơi bước, lập tức bóng người tầng tầng lớp lớp, tung bay như hoa rơi.
Tên tà tu kinh hãi.
Tu sĩ Đạo Đình Ti này, thân pháp lại không hề yếu hơn hắn.
Mà hắn lại là hái hoa tặc, dựa vào thân pháp để kiếm ăn!
Tên tà tu đâm lao phải theo lao, nhưng lại không thể không liều một phen, cùng Trương Lan quần nhau mười mấy hiệp, vẫn là không làm bị thương được Trương Lan chút nào.
Mà Trương Lan đã nắm rõ hư thực của hắn, tiến thối đều có vẻ thong dong, còn có thể rảnh rỗi ngưng kết kiếm khí, uy hiếp tên tà tu.
Ngay lúc Trương Lan muốn bắt lấy sơ hở của tên tà tu, dùng kiếm một chiêu kết thúc hắn thì tên tà tu lại đột nhiên biến mất.
Trương Lan buông thần thức ra, vẫn không có cảm giác được hắn.
Đột nhiên, hắn cảm giác thấy nguy hiểm, nhìn về phía Mặc Họa ở xa xa, lớn tiếng quát lên:
"Cẩn thận!"
Cùng lúc đó, phía sau Mặc Họa bóng tối lóe lên, tên tà tu xuất hiện, giọng nói khàn khàn mà ngoan lệ:
"Tiểu quỷ, ngươi muốn bẻ gãy chân ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận