Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 134: Ngẫu nhiên gặp

Lão Triệu bị thương rất nặng, hơi thở yếu ớt. Đám người đưa hắn đi cứu, cho ăn một ít đan dược bảo vệ tim mạch, liền đưa hắn xuống núi, trong đêm gõ cửa Hạnh Lâm đường. Phùng lão tiên sinh ra tay, cứu được tính mạng của hắn. Nhưng mạng sống thì bảo toàn, người vẫn chưa tỉnh. Theo lời Phùng lão tiên sinh nói, thì là bị người hạ sát thủ, truy sát đường dài, linh lực hao hết, mất máu quá nhiều, nên mới hôn mê, không cách nào tỉnh dậy. Cần chậm rãi điều trị, đợi khí huyết ổn định lại thì có thể tỉnh. Cũng may phát hiện sớm, chậm một chút nữa, đoán chừng không còn cách nào cứu chữa. Đến khi nghe nói người là do Mặc Họa phát hiện, mới được cứu, Phùng lão tiên sinh lại sững sờ một chút, lập tức vui vẻ cười, sờ đầu Mặc Họa nói:
"Ngươi đứa nhỏ này, phúc lớn quá."
Mặc Họa có chút xấu hổ. Vợ con Lão Triệu vì quá lo lắng, mấy lần hôn mê, nghe được chồng tuy hôn mê, nhưng đã bảo toàn tính mạng, tâm lý căng thẳng lúc này mới bình tĩnh lại. Nàng dành thời gian đến cảm tạ Mặc Họa, đưa mấy món đạo bào do chính nàng làm, chỗ cổ áo thêu hai hàng chữ nhỏ:
"Thường thường an an, thật dài thật lâu". Xem như lời chúc phúc tha thiết nhất. Liễu Như Họa kéo nàng vào phòng nói chuyện, nhẹ giọng trấn an, đến khi nàng cáo từ ra về thì sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Chỉ là Mặc Họa vẫn còn một việc cực kỳ để ý. Phùng lão tiên sinh nói, Triệu thúc thúc là bị người hạ sát thủ, chứ không phải bị yêu thú truy sát. Trong Thông Tiên thành, ai sẽ ra tay giết một Liệp Yêu Sư luyện khí hậu kỳ chứ? Mặc Họa nghĩ mãi không ra. Du trưởng lão đã phái người đi điều tra, hẳn là sẽ có manh mối, dù không điều tra được, đợi Triệu thúc thúc tỉnh lại, đoán chừng cũng sẽ biết chân tướng. Nhưng những việc này đã có Du trưởng lão lo liệu, không liên quan đến Mặc Họa. Chuyện gì nên làm, hắn đều đã làm. Chỉ mong Triệu thúc thúc sớm tỉnh lại, cả nhà đoàn tụ. Sau một thời gian, Mặc Họa bỏ ra nhiều tâm sức hơn vào việc tu luyện. Mỗi ngày hắn sẽ dành thêm một canh giờ để ngồi tu luyện, luyện hóa linh thạch. Tu sĩ tu hành, cần nhất là kiên trì, mỗi ngày tu hành không ngừng, tích lũy ngày tháng, tự nhiên nước chảy thành sông. Không cần mỗi ngày dành thời gian tu hành quá dài, chỉ cần mỗi ngày kiên trì một canh giờ là được. Mặc Họa bỏ thêm một canh giờ này, hiệu suất thực sự không cao, luyện hóa được linh lực cũng không nhiều. Nhưng vì luyện khí sáu tầng đã ở ngay trước mắt, Mặc Họa muốn cố gắng một chút, sớm vượt qua. Vài ngày sau, hắn quả nhiên cảm thấy được ngưỡng cửa luyện khí sáu tầng. Mặc Họa làm lễ cẩn trọng, đốt hương tắm rửa, chuẩn bị linh thạch, tỉ mỉ ngưng thần chờ đợi đột phá. Sau đó liền thất bại. Ngưỡng cửa này, không vượt qua... Mặt Mặc Họa nhỏ xíu tối sầm lại, đeo túi trữ vật, lại tiến vào Đại Hắc Sơn. Chuyện tu luyện đột phá thế này, tùy duyên đi, hắn lười quản. Hắn vẫn là nên tranh thủ thêm ít yêu huyết, giữ lại luyện trận pháp thì hơn. Sau khi Mặc Họa tiến vào Đại Hắc Sơn, phát hiện số Liệp Yêu Sư trên núi ít đi. Trước đây hắn lên núi, nửa ngày có thể gặp được không ít người quen, giờ thì đi dạo cả ngày, cũng chỉ gặp một hai người. Mặc Họa gặp được một đội săn yêu không quá quen thuộc, mượn chút yêu huyết, mời bọn họ ăn thịt bò, rồi hỏi thăm một chút mới biết ngọn nguồn. Lão Triệu bị người đuổi giết, Du trưởng lão có chút lo lắng, phái người đi dò la, nên dặn mọi người mấy ngày nay hạn chế vào Đại Hắc Sơn, vì vậy số Liệp Yêu Sư trên núi mới ít đi. Mặc Họa nhíu mày, người ít, tương đối yêu thú sẽ nhiều thêm. Vậy hắn ở trong núi, cũng có chút nguy hiểm. Lỡ như bị yêu thú đuổi giết, đến người giúp đỡ cũng không có. "Giờ xuống núi sao?"
Mặc Họa suy nghĩ, vẫn lắc đầu, thần thức của hắn bây giờ đã rất mạnh, so với tu sĩ luyện khí hậu kỳ bình thường cũng không yếu, gặp yêu thú sớm đã có thể phát hiện, không đến mức bị yêu thú truy sát. Nhưng vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn. Mặc Họa bôi một ít dịch thảo lên quần áo, trên đầu cắm mấy cành cây, còn bôi bẩn mặt. Như vậy yêu thú sẽ không ngửi ra mùi của hắn, từ xa nhìn lại, có cỏ có cành, cũng không phân biệt được hình dáng của hắn. Còn về quần áo bẩn, về nhà mẫu thân sẽ giúp hắn giặt. Mặc Họa yên tâm, cứ theo kế hoạch, tiếp tục "Tuần sơn". Mặc Họa cầm la bàn, đi lung tung đến giữa trưa, đói bụng, liền nép trong bụi cỏ, ăn thịt bò mẹ làm. Đang ăn thì Mặc Họa chợt phát hiện có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua khe hở đám cỏ, thấy phía xa có mấy tu sĩ đi tới. Nhìn kỹ, không giống Liệp Yêu Sư. Sắc mặt Mặc Họa khẽ run, nằm xuống, vụng trộm thả thần thức ra. Thần thức có thể cảm giác được tổng cộng ba người, hai nam một nữ, tu vi đều là luyện khí hậu kỳ, linh lực tương đối mờ mịt, khó mà dò xét, hơn nữa dường như đang tranh cãi điều gì. Mặc Họa vểnh tai, tò mò lắng nghe. "Tìm mấy ngày, cái gì cũng không tìm thấy..."
Một nam tử đứt quãng nói. "Kiên nhẫn chút... Người kia xảo quyệt khác thường..."
"... Hèn hạ vô sỉ... Nếu tìm được, ta nhất định băm hắn thành trăm mảnh..."
Đó là giọng của nữ tử. Đang nói đến ai vậy? Chẳng lẽ là Triệu thúc thúc... Mặc Họa nín thở ngưng thần, nghe kỹ. Ba người cách rất gần, giọng nói cũng rõ hơn, trong đó có giọng nói mơ hồ, Mặc Họa luôn cảm thấy hơi quen tai. "Nếu còn tìm không thấy, các ngươi về trước đi."
Nam tử đi phía trước nói. "Ta không về!"
Đây là giọng nữ tử. "Đây cũng là bản lĩnh của Đạo Đình Thông Tiên thành các ngươi, tìm người mà cũng không tìm ra?"
Một nam tử khác nói, giọng có chút âm dương quái khí. "Tên kia rất quen thuộc Đại Hắc Sơn, trốn ở trên núi, chúng ta tìm thế này, chẳng khác gì mò kim đáy biển."
"Mò kim đáy biển cũng phải vớt lên cho bằng được..."
"Các ngươi không phải tu sĩ bản địa, không rõ, yêu thú Đại Hắc Sơn ở khắp nơi, cực kỳ nguy hiểm..."
"Chẳng qua là núi yêu của châu giới Nhị phẩm, có thể nguy hiểm đến đâu?"
"Người không biết nên không sợ..."
"Hừ, ta không như ngươi, sợ đầu sợ đuôi! Trên núi này, bất kể là yêu thú hay kẻ nào, ta gặp một là chém một..."
Nam tử đi phía trước đột nhiên dừng bước, cười lạnh nói:
"Đừng chém gió nữa, bị người ta nhòm ngó nửa ngày rồi mà không phát giác sao?"
"Ngươi nói gì?"
"Thăm dò cái gì?"
Nam tử kia im lặng một lát, đột nhiên rút kiếm, xa xa chỉ về phía bụi cỏ nơi Mặc Họa đang ẩn thân, giọng lạnh lùng nói:
"Đừng trốn nữa, ra đây đi!"
Hai người kia nghe vậy, đều khẽ giật mình, sau đó trong mắt lộ vẻ kinh hãi, lùi nửa bước rút đao, vẻ mặt nghiêm túc, theo hướng mũi kiếm của nam tử kia nhìn sang. Đá núi lởm chởm, cỏ dại um tùm, không có chút gì khác thường. Càng như vậy, bọn họ lại càng kinh hãi. Nam tử cầm kiếm sắc mặt lạnh lùng, trong lòng sinh đề phòng. Nếu không phải hắn tình cờ dùng đồng thuật, phát hiện trong bụi cỏ có một cái bóng dáng mơ hồ đến mức không thể xem xét, thì đến giờ ba người bọn họ vẫn không biết là mình đang bị người khác nhòm ngó! Ba người bọn họ là tu sĩ luyện khí hậu kỳ, vậy mà không phát hiện ra, lại bị người ta dùng thần thức dò xét cả một đoạn đường! Thần thức càng mạnh, tu vi càng cao, thêm nữa là giỏi ẩn nấp, tâm kế quỷ quyệt... Nam tử cầm kiếm vừa nghĩ đến đây, liền thấy sống lưng lạnh toát. Trốn trong bụi cỏ Mặc Họa biết mình đã bị phát hiện, nên thong thả đứng dậy. Ba người chỉ thấy bụi cỏ khẽ nhúc nhích, sau đó xuất hiện một cái thân ảnh nhỏ gầy. Trên đầu mọc cành cây kỳ lạ, mặc đạo bào giống tu sĩ, nhưng bị dịch cỏ nhuộm thành mảng lớn, mặt xám xịt, không nhìn rõ khuôn mặt. Linh lực cũng rất yếu ớt, không, hình như là cố ý che giấu khí tức. "Rốt cuộc là người? Hay là yêu thú?"
Nam tử cầm kiếm thần sắc càng thêm khẩn trương, trong lòng sinh ra hàn ý, không biết có nên ra tay hay không. Sau đó hắn thấy cái vật thể không rõ người hay yêu thú đó, vẫy vẫy tay với hắn, giọng trong trẻo mà vui vẻ nói:
"Trương thúc thúc, đã lâu không gặp!"
Nam tử cầm kiếm lập tức trợn mắt há mồm. Giọng nói này, hắn đã hiểu, dáng người này, hắn cũng đã nhận ra... "Mặc... Mặc Họa?!"
"Ừm ân."
Mặc Họa cao hứng gật đầu. Trương Lan cả người đều ngơ ngác, kiếm trong tay, "Bịch" một tiếng rơi trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận