Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 47: Bắt nguồn

Mấy ngày sau, Mặc Họa minh tưởng pháp đã tương đối thuần thục, sau khi nhập định tốc độ hồi phục thần thức so với trước nhanh hơn gấp đôi, ban đầu vẽ xong một bộ trận pháp, cần nghỉ ngơi nửa canh giờ, hiện tại chỉ cần hai ba chén trà là được.
Nhưng tiếp tục lĩnh ngộ minh tưởng pháp, hầu như cảm giác không thấy tiến bộ.
Đại khái đây chính là Trang tiên sinh nói, nhập định cần tâm tính, trong một khoảng thời gian, tâm tính không có gì thay đổi lớn, minh tưởng hiệu quả cũng sẽ không tăng lên. Cần kiên trì quanh năm suốt tháng, hiệu quả minh tưởng mới có thể từng bước tăng lên.
Đây là công phu mài giũa, trong thời gian ngắn không thể gấp được.
Nhờ vào minh tưởng pháp, mỗi ngày Mặc Họa có thể vẽ thêm trận pháp, mà tốc độ tăng trưởng thần thức cũng nhanh hơn một chút.
Về sau, trong gần một tháng, Mặc Họa phần lớn thời gian đều theo Trang tiên sinh học trận pháp.
Có khi Trang tiên sinh thấy chán, liền cho Mặc Họa nghỉ mấy ngày.
Mặc Họa tranh thủ thời gian đến Hữu Duyên trai, tìm Mạc quản sự, nói mình muốn đi theo tiên sinh học trận pháp, không có thời gian giúp Hữu Duyên trai vẽ trận pháp.
Mạc quản sự cũng chẳng suy nghĩ gì, chỉ liếc nhìn Mặc Họa, "Không phải huynh trưởng ngươi vẽ trận pháp sao?"
Mặc Họa gãi đầu cười hắc hắc.
Mạc quản sự thở dài, nhìn Mặc Họa nói:
"Ta lớn như vậy, chưa từng thấy ai có thiên phú như ngươi, dù thế nào, hãy cố gắng học nhé."
"Vâng, Mạc quản sự!"
Mạc quản sự ngập ngừng, có chút ngại ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói:
"Sau này, vạn nhất, khụ khụ... Ta nói là vạn nhất, nếu có việc gì cần nhờ ngươi, ngươi tiện thì giúp ta một chút nhé..."
"Quản sự cứ yên tâm, bằng giao tình của chúng ta, những chuyện này đều dễ nói."
Mặc Họa vỗ ngực.
Mạc quản sự bật cười, ngoài miệng nói "Khẩu khí thật không nhỏ."
Nhưng sắc mặt rõ ràng vui vẻ hơn không ít.
Mặc Họa nghĩ ngợi, rồi hỏi:
"Nghiêm giáo tập đi đâu rồi, Mạc quản sự ngươi có biết không?"
Mạc quản sự trầm mặc, sau đó thở dài, "Đây là chuyện riêng của hắn, việc liên quan đến tông môn, ta không tiện nói cho ngươi, chờ ngươi lớn lên, nếu còn muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi."
Mặc Họa im lặng gật đầu.
Ba người Đại Hổ sau khi nghỉ học ở tông môn, cũng có nhiều thời gian hơn.
Rảnh rỗi, bọn họ liền tìm Mặc Họa chơi, ngẫu nhiên tiệm ăn bận quá, bọn họ cũng sẽ giúp đỡ, sau đó ăn một bát mì thịt bò nóng hổi, Liễu Như Họa còn để bọn họ mang thêm chút đồ ăn thức uống về nhà.
Ngẫu nhiên Mặc Sơn ở nhà, sẽ chỉ điểm cho bọn họ một chút về đạo pháp võ học.
Phương pháp đạo pháp của tu sĩ chia thành hai loại lớn: thuật và võ học.
Linh tu tu pháp thuật, thể tu tu võ học.
Đạo pháp võ học dùng linh lực kích hoạt tiềm năng nhục thân, từ đó khiến nhục thân bộc phát kình lực mạnh mẽ, cùng với linh lực thuộc tính, cận chiến cùng địch nhân chém giết.
Ví dụ như Mặc Sơn giỏi Liệt Diễm Quyền pháp, khi ra chiêu, quyền thế mạnh mẽ, nắm đấm bốn phía quấn quanh linh lực Hỏa hệ màu đỏ, uy lực rất không tầm thường.
Ba người Đại Hổ theo Mặc Sơn luyện thể, nắm đấm múa đến hổ báo sinh phong, Mặc Họa nhìn không ngừng hâm mộ.
Đáng tiếc là Mặc Họa không có thiên phú luyện thể, những đạo pháp võ học này, hắn không học được cái nào, cho dù sau này muốn học một số công phạt đạo pháp, cũng có lẽ đi theo con đường linh tu, học chút pháp thuật.
Pháp thuật là dùng thần thức điều khiển linh lực ngưng kết thành pháp thuật, công kích từ xa, không cần cận chiến.
Ba người Đại Hổ học rất nghiêm túc, bọn họ đều sắp luyện khí tầng sáu, mà luyện khí tầng sáu, sẽ phải tiến vào Đại Hắc Sơn, làm thợ săn yêu.
Đại Hắc Sơn hiểm ác, yêu thú hung tàn, nếu như không giỏi, lên núi săn yêu có thể là thập tử nhất sinh. Cho nên, bọn họ không dám lười biếng.
Việc buôn bán của tiệm ăn càng ngày càng tốt, mở cửa lâu, có danh tiếng, thậm chí có những tu sĩ giàu có ở đường Bắc Đại, cố ý từ bắc xuống nam, đi qua toàn bộ Thông Tiên thành, để ăn một đĩa thịt bò, uống một bình rượu nếp.
Trong toàn bộ Thông Tiên thành, có thể tiêu hai linh thạch đã có thể ăn thịt chỉ có duy nhất một nhà này.
Mà trong toàn bộ châu giới Đại Hắc Sơn, tiệm ăn có thể ăn được thịt bò yêu thú ngon như vậy cũng chỉ có duy nhất một nhà này.
Tiệm ăn làm ăn phát đạt, Liễu Như Họa bận không xuể, liền thuê thêm hai dì đến phụ giúp. Hai người này đều có hoàn cảnh không tốt, chồng cũng vì săn yêu mà tàn tật, không thể mưu sinh.
Những tu sĩ tầng lớp thấp đều làm việc rất chăm chỉ, hai dì cùng Khương Vân đã thu xếp quán ăn rất gọn gàng, sạch sẽ.
Khương Vân cần cù làm việc ở quán ăn, cuộc sống dần dần đủ đầy, sức khỏe của chồng cũng dần tốt lên, đã có thể làm một số công việc đơn giản, cô cũng không còn e ngại như trước.
Để cảm ơn vợ chồng Mặc Sơn, Khương Vân bỏ thời gian làm nhiều loại bánh trái làm quà tặng, nghe nói đều học được từ mẹ cô.
Khi còn bé nhà cô từng mở tiệm bánh, sau này gặp biến cố, không còn gia sản, cho nên tiệm bánh cũng không thể mở lại, chỉ là tay nghề vẫn được truyền lại.
Nguyên liệu làm bánh của Khương Vân rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ ngon miệng, Liễu Như Họa liền bảo cô làm nhiều một chút, để trong quán ăn bán, cô cũng có thể kiếm thêm linh thạch trang trải cuộc sống.
Những lúc rảnh rỗi Liễu Như Họa cũng cùng cô học làm bánh, điểm tâm mà Mặc Họa đưa cho Khôi lão, có vài cái là do Liễu Như Họa học được từ Khương Vân.
Ngoài ra, Khương Vân còn rang hạt thông.
Bên ngoài Thông Tiên thành có các loại cây tùng, rất nhiều hạt thông, nhưng vì không thể no bụng nên không ai thèm.
Khương Vân ngẫu nhiên lên núi hái rau dại, sẽ mang chút hạt thông về, cho vào nồi rang, hạt thông rang lên vừa thơm vừa giòn. Đặt trong tiệm ăn, khách nhân hoặc là lấy nhắm rượu, hoặc là dùng uống trà cũng không tệ.
Mà người thích hạt thông nhất, lại là Khôi lão.
Có một lần Mặc Họa mang bánh cho Khôi lão ăn, tiện thể đưa cho ông một ít hạt thông.
Khôi lão vừa đập hạt thông, vừa cùng Mặc Họa chơi cờ Ngũ Hành, nghe tiếng đập hạt thông lách cách, ngửi mùi thơm đặc trưng của hạt thông, sắc mặt Khôi lão rất thoải mái.
Chỉ lát sau, cờ chưa chơi xong, nhưng hạt thông của Khôi lão lại đập xong rồi.
Kỳ nghệ của Khôi lão vốn không cao, lần này lại càng tệ. Mặc dù mặt không biểu cảm, nhưng Mặc Họa cũng có thể cảm nhận được đôi chút thất vọng từ vẻ mặt ông.
Khi Mặc Họa sắp đi, cậu nói với Khôi lão:
"Khôi gia gia, lần sau cháu đến, lại mang ít hạt thông cho ông nhé."
Khôi lão khẽ gật đầu.
Khi Mặc Họa rời đi, Khôi lão người luôn ít lời còn dặn dò:
"Trên đường cẩn thận."
Cũng không biết là quan tâm Mặc Họa hay quan tâm hạt thông.
Về sau, cuộc sống của Mặc Họa cứ thế mà dần ổn định lại.
Trong Thông Tiên thành đèn nhà ai nấy sáng, đều có thăng trầm, đắng cay ngọt bùi đều trải qua, các tu sĩ cũng đều cố gắng sống. Mặc Họa cũng là một điểm sáng trong nhà nhà, cố gắng tu hành cùng vẽ trận pháp.
Thời gian cứ thế trôi qua hơn một tháng.
Mặc Họa vẫn như trước đây theo Trang tiên sinh học trận pháp, mỗi ngày nghiên cứu trận đồ, luyện tập vẽ trận, minh tưởng hồi phục thần thức, thời gian bình lặng như mặt hồ, không gợn sóng.
Nhưng thần thức và nền tảng trận pháp của Mặc Họa dần vững chắc, hiểu biết về tranh đấu cũng dần sâu sắc, trận pháp trong lục đạo trận văn, xem vài lần, luyện thêm vài lần, cơ bản liền nắm được.
Sáng sớm hôm đó, trời nắng tươi, gió núi mát mẻ.
Mặc Họa vẫn như mọi ngày đến chỗ Trang tiên sinh để thỉnh giáo về trận pháp, lại gặp mấy tu sĩ lạ mặt chưa từng thấy trước cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận