Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 157: Minh tập

"Tiền gia trúc cơ không ra tay, là bởi vì sợ bị tiêu hao, sau đó bị vây giết đến chết sao?"
Mặc Họa hỏi.
"Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn là."
Du trưởng lão nói, "Một mặt, Tiền gia trúc cơ tu sĩ hoàn toàn chính xác sợ bị tiêu hao, đến lúc đó chỉ cần ta ra tay ngăn chặn hắn, hắn chạy không thoát, liền tất nhiên sẽ bị giết."
"Cho nên loại này hỗn chiến bên trong, trúc cơ tu sĩ bình thường đều là lẫn nhau kiềm chế, không dễ dàng ra tay. Một khi ra tay, hoặc là giải quyết dứt khoát, quyết ra thắng bại, hoặc là liền là có cái khác mục đích quan trọng, đủ để chi phối chiến cuộc."
"Mặt khác, Tiền gia cũng không chỉ có một trúc cơ tu sĩ..."
Du trưởng lão khẽ cười nói.
Mặc Họa nghi ngờ nói:
"Đối với Tiền gia mà nói, đây không phải là ưu thế sao?"
Du trưởng lão không có trực tiếp trả lời, mà chỉ nói:
"Một thầy tu thì có nước uống, hai thầy tu thì gánh nước mà uống, ba thầy tu thì không có nước uống."
"Nha."
Mặc Họa hiểu ra, "Bọn hắn đều muốn để người khác bất chấp nguy hiểm bán mạng, sau đó mình chiếm chỗ tốt."
Du trưởng lão gật đầu tán thành.
"Tiền gia lục đục với nhau đến mức lợi hại vậy sao?"
"Anh em ruột còn sòng phẳng tiền bạc, huống chi bọn hắn tuy là một gia tộc, nhưng chi nhánh huyết mạch quá nhiều, lợi ích lẫn lộn, một khi lục đục, chưa chắc đã có tình cảm gia tộc gì."
Mặc Họa khẽ gật đầu.
Trách không được Du trưởng lão luôn mắng Tiền gia là một lũ lòng dạ hiểm độc không có lương tâm.
Đối với tu sĩ cùng tộc còn như vậy, huống chi đối với tu sĩ khác.
"Vậy nếu như, Tiền gia trúc cơ tu sĩ đều cùng đi thì sao?"
Mặc Họa hỏi.
"Ta ngược lại thật ra hy vọng bọn họ cùng đi."
Du trưởng lão nhíu mày, "Bọn hắn cùng đi, gia tộc và sản nghiệp không người trông coi, nhỡ đâu có kẻ thù biết, đem sản nghiệp của bọn hắn cướp sạch, dòng chính bị giết sạch, vậy thì có chuyện vui."
Du trưởng lão sắc mặt lộ chút cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc Họa há to miệng, "Loại chuyện này cũng có sao?"
"Sao lại không có, ngươi còn nhỏ, chờ sống mấy trăm năm nữa thì sẽ biết, chuyện trên đời này, chỉ có ngươi không nghĩ ra, không có chuyện gì mà người ta không dám làm."
Mặc Họa có phần bị rung động, "Vậy Đạo Đình Ti sẽ quản chứ."
"Cướp đều cướp rồi, giết cũng giết rồi, Đạo Đình Ti quản còn có ích lợi gì... Có làm được cái gì đâu."
Du trưởng lão muốn nói vài câu thô tục, nghĩ đến đang ở trước mặt Mặc Họa, liền hơi thu liễm lại.
"Dòng chính đệ tử chết sạch, thì trúc cơ tu sĩ vẫn còn đó cũng chỉ là cái thùng rỗng kêu to, không người kế tục, sớm muộn gì cũng sẽ bị gạt ra không còn chỗ đứng."
"Còn nữa, những sản nghiệp quan trọng của Tiền gia ở bên ngoài, nếu không có trúc cơ trấn giữ, nếu có sơ suất thì đó mới là thiệt hại lớn...
"Gia sản lớn, bảo vệ không dễ, cho nên, bọn hắn cũng không dám sớm điều trúc cơ tu sĩ tới tham chiến."
Thì ra là thế...
Mặc Họa giật mình.
Du trưởng lão thấy Mặc Họa có vẻ đang suy nghĩ, tưởng Mặc Họa còn lo lắng, tiện thể nói:
"Ngươi yên tâm, trúc cơ Tiền gia trông thì hung ác, thực ra đều là đám nhát gan. Đến một cái, ta tùy tiện đuổi, cho dù đến hai ba cái, ta cũng có cách đối phó."
Mặc Họa kinh ngạc, Du trưởng lão nguyên lai lợi hại như vậy.
"Trưởng lão tu vi của ngài cao lắm sao?"
Mặc Họa nói.
"Cũng không hẳn là do tu vi ta cao, " Du trưởng lão thở dài, cười khổ nói, "Chỉ là ta dám đánh cược tính mạng đi đánh, bọn họ không dám mà thôi."
Mặc Họa nhìn Du trưởng lão.
Trên cánh tay gầy gò và cổ của Du trưởng lão, có những vết sẹo đủ loại màu sắc chằng chịt, vì da của trưởng lão đen, nên không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Những tổn thương này hẳn là do liều mạng chém giết mà để lại...
Mặc Họa lặng lẽ suy nghĩ.
Tiền gia không tiến công, Liệp Yêu Sư liền tập trung toàn lực khai thác linh khoáng. Nhưng Du trưởng lão biết, Tiền gia không có khả năng chịu yên.
Mấy ngày sau vào ban đêm, Tiền gia quả nhiên lại tới.
Lần này bọn hắn có tiếp viện, mấy người tu sĩ linh căn Thổ hệ, thân thể cường tráng, trên người còn võ trang đầy đủ, mặc áo giáp sắt.
Đây là phá cục chi pháp mà Tiền Tráng đã suy nghĩ nát óc.
Địa Hỏa Trận uy lực không quá mạnh, hắn tìm một số tu sĩ luyện thể Thổ hệ da dày thịt béo, mặc áo giáp sắt, trực tiếp lội qua Địa Hỏa Trận cũng được.
Chỉ cần không có Địa Hỏa Trận, trước mặt sẽ là một con đường bằng phẳng.
Thế là hắn vận dụng quan hệ, từ trong tộc hoặc mời hoặc điều hoặc cầu, tìm được mấy người linh căn Thổ hệ, tu luyện công pháp Thổ hệ, luyện thể tu sĩ có nhục thân cường hãn.
Lại gần như tiêu hết tiền bạc, hoặc mua hoặc mượn mấy bộ áo giáp sắt đúc tinh thiết, cùng một số Linh Khí có thể tích lửa.
Đêm nay, hắn nhất định phá được Địa Hỏa Trận!
Tình thế cũng xác thực như hắn đã dự liệu.
Những tu sĩ Thổ hệ mặc áo giáp sắt, mang theo linh khí tích hỏa, trực tiếp đi qua bảy đạo trận văn của Địa Hỏa Trận lần trước, gây nên từng đợt ánh lửa bạo tạc.
Trong núi vang đầy tiếng nổ, tràn ngập ánh lửa.
Những linh lực Hỏa hệ bạo tạc này đánh thẳng vào áo giáp sắt, nhưng phần lớn uy lực đã bị triệt tiêu, một chút hỏa khí cũng bị linh khí tích hỏa hóa giải, phần nhỏ dư uy làm bị thương những tu sĩ Thổ hệ mặc áo giáp sắt, cũng không gây tổn hại gì nhiều.
Cứ như vậy mấy vòng, những tu sĩ linh căn Thổ hệ mặc áo giáp sắt đã lội qua hết Địa Hỏa Trận trong núi.
Mấy bộ áo giáp sắt cũng bị hao tổn, thậm chí có một bộ bị hỏng.
Tiền Tráng đau lòng vô cùng, nhưng những cái giá phải trả này đều xứng đáng!
Hắn cuối cùng đã phá được Địa Hỏa Trận!
Tiền Tráng mặt mày hớn hở, hăng hái.
Hắn mang theo các tu sĩ Tiền gia, cuối cùng đã vượt qua khu sườn núi mà vốn bị Địa Hỏa Trận bao phủ khiến cho hắn gặp khó, sinh ra bóng ma tâm lý!
Và các tu sĩ Tiền gia, cũng đã đến trước quặng mỏ, chính thức giằng co với các Liệp Yêu Sư.
Sau đó Tiền Tráng chợt phát hiện, dường như hắn đã quên một vấn đề mấu chốt nhất:
Chiến thuật ban đầu của bọn họ, tựa hồ là đánh lén...
Bây giờ một đám Liệp Yêu Sư mặc Đằng Giáp, bày trận địa sẵn sàng nghênh địch, thậm chí có thể nói là dĩ dật đãi lao, đứng ở đó nhìn bọn hắn chằm chằm một lúc lâu.
Mà bọn hắn trải qua Địa Hỏa Trận tàn phá, cũng rốt cục đi đến trước mặt các Liệp Yêu Sư.
Nhưng... cái này có thể gọi là đánh lén sao?
Các Liệp Yêu Sư mang vẻ chế nhạo, như thể đang nhìn một đám người ngốc.
Tiền Tráng lộ vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại trở nên lạnh lẽo.
Sau đó nên làm gì, hắn đột nhiên không biết... đánh?
Hình như đánh không lại. Trốn?
Vậy thì bọn họ đến đây là làm gì? Và tại sao phải hao tâm tổn sức đi lội Địa Hỏa Trận?
Đúng lúc Tiền Tráng hoài nghi chính mình, thì Du Thừa Nghĩa đã rút đao.
Lập tức, một đám Liệp Yêu Sư cũng theo tiếng rút đao ra khỏi vỏ.
Trong bóng đêm đen kịt, đao của Liệp Yêu Sư lóe lên ánh sáng trắng.
"giết!"
Du Thừa Nghĩa trầm giọng gầm thét, sau lưng các Liệp Yêu Sư khí thế ngút trời, xông về phía các tu sĩ Tiền gia.
Thế là, đám tu sĩ Tiền gia vừa vất vả vượt qua Địa Hỏa Trận, không một lúc sau, lại chật vật bị giết lui trở lại.
Tiền Hoằng hao tâm tổn sức trốn về doanh địa, đầy bụi đất tổng kết tình hình chiến đấu.
Tử thương đệ tử thì không tránh khỏi, mấy bộ áo giáp sắt cũng bị thu mất.
Không còn cách nào khác, đám Liệp Yêu Sư đó, mục tiêu hàng đầu là áo giáp sắt, còn người mặc nó lại là thứ yếu.
Các Liệp Yêu Sư săn yêu lâu năm, phối hợp ăn ý, tay nghề thành thạo, mấy người phối hợp, chỉ vài chiêu là đánh gục những tu sĩ Tiền gia mặc áo giáp sắt.
Sau đó một cách thuần thục, lột áo giáp ra cướp mất.
Đối với Liệp Yêu Sư mà nói, lột da yêu thú còn không thành vấn đề, huống chi chỉ là áo giáp mặc trên người.
Tiền Tráng trong lòng lo lắng đau đớn, đồng thời lại thấy thật hoang đường.
Nếu không phải vì bị Địa Hỏa Trận làm cho đầu óc choáng váng, một lòng chỉ nghĩ đến phá trận, thì cũng đâu đến nỗi quên mất mục đích ban đầu của mình.
Biến đánh lén thành đánh trực diện.
Còn bị người ta dĩ dật đãi lao, đánh trở tay không kịp.
Tiền Tráng hận chết đi được.
Rốt cuộc thì mẹ kiếp ai, đã bày ra cái Địa Hỏa Trận này vậy?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận