Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 321: Chuyện cũ

"Chuyện cũ".
Trưởng lão Du cau mày nói:
"Năm đó, đại trưởng lão Tiền gia mất, không, có lẽ phải nói là giả chết. Thời điểm đó, ta còn trẻ, tu vi cũng không cao, gặp hắn cũng chỉ là nhìn thoáng qua vài lần từ xa, thấy hắn cùng trưởng lão săn yêu đã chết đánh nhau mấy lần mà thôi."
"Trong nhận thức của mọi người, đại trưởng lão Tiền gia đã chết, nên lúc ta gặp hắn ở Hắc Sơn trại, trong nhất thời, ta cũng không nghĩ đến chuyện này."
"Nhưng nếu theo lời Mặc Họa, lão tổ Tiền gia thật sự là trại chủ Hắc Sơn trại thì người đại đương gia kia, rất có khả năng, chính là đại trưởng lão đã chết!"
Trưởng lão Du nhớ lại một chút rồi nói:
"Hơn nữa hôm đó khi tấn công Hắc Sơn trại, ta từng giao thủ với người đại đương gia đó, một cánh tay hắn không có linh lực, giống như là lắp ghép sau này, mà năm xưa đại trưởng lão Tiền gia, chính là bị đứt một cánh tay."
Sắc mặt mọi người trầm xuống như nước.
Lão tổ Tiền gia là trại chủ, đại đương gia là đại trưởng lão Tiền gia.
Như vậy, mọi chuyện liền có thể giải thích.
Tiền gia dùng kế sách 'man thiên quá hải', để đại trưởng lão giả chết, trở thành đại đương gia Hắc Sơn trại, lôi kéo tội tu, tu luyện tà công, luyện chế nhân đan.
Còn lão tổ Tiền gia thì lấy tiềm lực hùng hậu của Tiền gia, âm thầm ủng hộ, tạo dựng Hắc Sơn trại lớn mạnh như vậy, khiến Hắc Sơn trại ngày một lớn mạnh.
Việc này, người Tiền gia biết không nhiều, tà tu hiểu rõ tình hình của Hắc Sơn trại cũng không nhiều.
Lão tổ Tiền gia có thể ẩn mình trong bóng tối, dù Hắc Sơn trại có bị tiêu diệt, phần lớn tà tu bị giết hoặc bị bắt, cũng không ai hoài nghi đến hắn.
Vì đa số tà tu, căn bản không biết sự tồn tại của hắn.
Còn nếu Hắc Sơn trại không bị tiêu diệt... thì lão tổ Tiền gia có thể nhờ nhân thọ đan kéo dài tính mạng, sống tạm bợ trên đời, đồng thời Tiền gia cũng có Hắc Sơn trại trong bóng tối ủng hộ, sẽ mãi đứng ở thế bất bại.
Dù Tiền gia có chịu thiệt bao nhiêu trên danh nghĩa, chỉ cần thêm chút nhẫn nhịn, thế nào cũng có thể Đông Sơn tái khởi.
Gần Thông Tiên thành, căn bản không có thế lực nào là đối thủ của Hắc Sơn trại.
"Tính toán thật sâu..."
trưởng lão Du thở dài nói.
Dương Kế Dũng và Trương Lan cũng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Trưởng lão Du lại thở dài:
"Lúc trẻ, lão tổ Tiền gia làm việc quái gở, có thù tất báo. Lúc tuổi già lại điềm đạm hơn nhiều, ta còn tưởng là hắn sắp chết, nên lòng ganh đua cũng nhạt đi, nào ngờ hắn là để nhẫn nhịn ẩn núp, hạ một ván cờ lớn đến thế."
Mặc Họa cũng suy nghĩ nói:
"Cho nên một hai năm nay Tiền gia ăn nhiều thiệt thòi như vậy, cuối cùng đều là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, qua loa bỏ qua, là vì sợ bí mật của mình bại lộ, nên mới điềm đạm ẩn nhẫn sao..."
Ban đầu Tiền Hưng bị nổ bị thương, Tiền gia không truy cứu đến cùng.
Về sau tranh giành mỏ linh thạch, Tiền gia thất bại.
Việc làm ăn của cửa hàng luyện khí và luyện đan cũng thất bại trước sự cạnh tranh.
Cuối cùng, muốn giết thiên tài trận pháp như Mặc Họa, Tiền gia cũng thất thủ.
Hàng loạt chuyện như thế, Tiền gia đều nhẫn nhịn.
Bởi vì căn cơ của Tiền gia không phải tu sĩ, không phải linh thạch, không phải luyện khí và luyện đan, không phải tranh chấp về trận pháp, mà là nuôi dưỡng mấy trăm tên tà tu ở Hắc Sơn trại.
Điều quan trọng nhất với Tiền gia là không được để lộ ra nội tình này.
Một khi bọn chúng làm lớn chuyện, thu hút sự chú ý của nhiều người, bị người có tâm phát hiện ra mánh khóe, thăm dò cẩn thận, nắm được chứng cứ liên hệ giữa chúng với Hắc Sơn trại.
Đạo Đình chắc chắn sẽ điều động đạo binh tiêu diệt Hắc Sơn trại!
Và Tiền gia cũng sẽ bị tịch thu gia sản, bị lưu đày vì cấu kết với tà tu, sụp đổ!
Mấy trăm năm gầy dựng của Tiền gia, sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Mọi người vừa kinh vừa sợ, trong lòng sinh hàn ý.
Dương Kế Dũng cảm thán:
"Lão tổ Tiền gia này, may mắn chỉ ở cái nơi nhỏ bé Thông Tiên thành này, lại may mắn chỉ là Trúc Cơ, nếu ở những châu giới cao hơn, tu đến cảnh giới cao hơn, phỏng chừng sẽ là một đại ma đầu khó lường."
Mặc Họa đồng ý gật đầu.
Tâm cơ và thành phủ của lão tổ Tiền gia so với Tiền Hoằng còn thâm sâu hơn nhiều.
So sánh hai người, thì năng lực duy nhất của Tiền Hoằng chính là biết nhẫn, giống như con rùa già...
Mặc Họa hỏi:
"Dương thúc thúc, có thể điều đạo binh, đối phó với lão tổ Tiền gia không?"
Dương Kế Dũng trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
"Theo điều lệnh của Đạo Binh Ti thì ngày mai chúng ta phải lên đường rời đi rồi, nhưng bây giờ chuyện khẩn cấp, ta sẽ tâu lên Đạo Binh Ti, xin trì hoãn lại mấy ngày."
Mặc Họa cực kỳ vui mừng, Dương Kế Dũng lại nói:
"Nhưng việc này, tốt nhất vẫn nên xác nhận lại xem lão tổ Tiền gia có phải là trại chủ Hắc Sơn trại hay không, còn nữa là có mối quan hệ gì với Hắc Sơn trại không, tránh chuyện hiểu lầm."
Mặc Sơn suy nghĩ một chút rồi tiện nói:
"Chúng ta có thể hỏi Nhị đương gia."
Trương Lan lắc đầu nói:
"Hắn nửa điên nửa dại, cái gì cũng không biết."
"Không cần hỏi gì, chỉ cần xác nhận xem có phải Hắc Sơn trại có trại chủ không. Nếu hắn nghe đến hai chữ 'trại chủ' mà có phản ứng thì tức là Hắc Sơn trại đúng là có trại chủ, nghi ngờ của lão tổ Tiền gia sẽ càng nặng."
Mặc Sơn giải thích.
Trương Lan mắt sáng lên, gật đầu nói:
"Được."
Mặc Họa suy nghĩ lại nói:
"Vậy ta tìm An lão gia tử hỏi một chút, hắn và Tiền gia minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ biết một vài nội tình."
Trưởng lão Du nói:
"Ta cũng tìm vài người lớn tuổi trong thành hỏi xem có manh mối gì không."
Mọi người bàn bạc xong, mỗi người một việc.
Dương Kế Dũng tấu lên Đạo Binh Ti, còn những người khác thì riêng đi tìm hiểu tin tức.
Mặc Họa trực tiếp đi An gia.
Hộ vệ An gia đều biết Mặc Họa, cung kính đưa Mặc Họa đến phòng khách An gia, có người dâng trà ngon thượng phẩm, mời Mặc Họa chờ một chút.
Mặc Họa nhấp một ngụm trà, cảm thấy ngon nhưng lại không biết ngon chỗ nào, uống thêm vài ngụm nữa, vẫn là uống mà mơ mơ hồ hồ.
Cứ mỗi lần Mặc Họa uống xong lại có người tới tự tay rót thêm nước trà.
Sau khi uống được hai chén trà, An lão gia tử mới ra, tươi cười nói:
"Việc trần tục quấn thân, tiểu hữu đợi lâu rồi."
Mặc Họa cũng thi lễ đáp lại:
"An lão gia tử khách khí quá."
An lão gia tử ngồi xuống, cũng nhấp một ngụm trà rồi mở miệng hỏi:
"Mặc tiểu hữu đến cửa, không biết có việc gì?"
Mặc Họa nhìn xung quanh.
An lão gia tử hiểu ý, liền lui tả hữu, xác nhận trong ngoài phòng khách không còn ai lạ rồi mới nói:
"Bây giờ có thể nói rồi."
Mặc Họa khẽ gật đầu, hỏi:
"An lão gia tử, ngài quen lão tổ Tiền gia chứ?"
An lão gia tử liền giật mình:
"Xem như quen, nhưng không phải giao tình gì tốt đẹp, việc An gia cùng Tiền gia minh tranh ám đấu thì người Thông Tiên thành ai cũng biết cả."
"Vì sao An gia không tranh lại được Tiền gia?"
Mặc Họa hỏi.
An lão gia tử trong lòng cảm thấy không dễ chịu.
Ông ta không muốn thừa nhận An gia không đấu lại Tiền gia, dù cho An gia thực sự không đấu lại thì ông ta cũng không muốn cam tâm chịu cơn tức này.
Ngày thường, những tu sĩ khác không dám hỏi thẳng ông ta loại vấn đề này.
Nhưng Mặc Họa thì khác, hắn cứ hỏi thoải mái đi.
An lão gia tử thở dài, kể tỉ mỉ:
"Tiền gia có nhiều mưu kế, thủ đoạn độc, An gia ta thì hung hãn không bằng tâm kế, tự nhiên không thể đấu lại bọn họ rồi."
"Lão tổ Tiền gia cũng độc sao?"
Ánh mắt An lão gia tử lạnh lẽo:
"Độc nhất là hắn, tâm địa ngoan độc, có thù tất báo, không biết đã hại bao nhiêu tính mạng... Nhưng mà ông trời có mắt, hắn già đi rất nhanh, huyết khí suy yếu, bây giờ vẫn còn thở được thì cũng đã tốt lắm rồi."
Trong ngữ khí của An lão gia tử có chút hả hê.
Mặc Họa trong lòng thầm nghĩ, ông ta có khi không những không già, mà huyết khí cũng không suy yếu, ngược lại còn tục mệnh, đang sống khỏe mạnh đấy chứ...
Mặc Họa trầm mặc một chút, hỏi câu mà hắn quan tâm nhất:
"An lão gia tử, đội thương đội của An gia, có từng mất tích ở Đại Hắc Sơn không?"
An lão gia tử sững sờ, mắt sáng lên, có chút khó tin nhìn Mặc Họa nói:
"Sao ngươi biết?"
Mặc Họa thấy vẻ mặt của An lão gia tử, thầm nghĩ đúng là vậy rồi, rồi nói:
"Ngài kể chuyện xảy ra cho ta đi, sau này ta sẽ kể cho ngài, vì sao ta lại biết."
Lông mày của An lão gia tử dần nhíu lại, trầm ngâm hồi lâu mới từ từ thở ra:
"Thôi được, cũng chỉ là những chuyện cũ năm xưa, nói cho ngươi cũng không sao..."
Mặc Họa nâng chén trà lên, nghiêm túc lắng nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận