Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 241: Liệt Diễm Phù

Đại hán phát giác không ổn, liền muốn rút lui, nhưng đã muộn. Ba bộ nhất phẩm Địa Hỏa Trận kích phát, bộc phát ra mãnh liệt linh lực ba động, trong tiếng nổ ầm ầm, ánh lửa đỏ rực trực tiếp nuốt chửng đại hán. Đợi đến khi ánh lửa tan đi, thân ảnh chật vật đến cực điểm của đại hán mới hiện ra. Áo quần hắn rách tả tơi, toàn thân vết cháy, bên phải coi như hoàn hảo, nhưng bên trái bị thương cực nặng, cánh tay trái thì nổ thành thịt bầy nhầy. Trong gang tấc sinh tử, đại hán áo đen dựa vào bản năng chém giết nhiều năm, tránh được tâm bão của Địa Hỏa Trận. Đổi lại một cánh tay bị phế để bảo toàn tính mạng. Nếu không thì cho dù không chết, cũng tránh không khỏi trọng thương. "Thằng nhãi ranh, ta muốn ngươi chết không yên lành!"
Đại hán áo đen giận dữ, nhưng trong lòng lại kinh hãi không thôi. Lại là trận pháp? Trong đám tán tu, người biết trận pháp có thể đếm trên đầu ngón tay, trận pháp này rốt cuộc từ đâu ra? "Chẳng lẽ là trưởng bối của hắn vẽ ra để bảo vệ hắn? Không thể nào là chính hắn vẽ được..."
Đại hán áo đen trong lòng kiêng kỵ, tuy là phẫn nộ, nhưng cũng không dám tùy tiện đuổi theo Mặc Họa. Tiểu tu sĩ này có chút tà môn, hơn nữa lại còn biết diễn kịch, trong thời gian ngắn, hắn đoán không ra hư thực, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa hắn cũng sợ còn có trận pháp khác. Mặc Họa thấy trận pháp không nổ chết hắn, có chút đáng tiếc. Ba bộ nhất phẩm Địa Hỏa Trận, yêu thú đều có thể nổ bị thương nặng. Xem ra đám tu sĩ lăn lộn lâu trong giới tu đạo, vẫn là phải cảnh giác thủ đoạn của tu sĩ hơn. Mặc Họa trong bóng tối thả thần thức ra, quan sát trạng thái của đại hán. Đại hán trông thảm hại, nhưng linh lực còn hơn một nửa. Khí tức thâm hậu, dáng người cường tráng, là một luyện khí chín tầng đỉnh phong thể tu, nhìn hắn xem mạng người như cỏ rác, rất có thể là tội phạm, kinh nghiệm đấu pháp chém giết phong phú. Mặc dù bị Địa Hỏa Trận làm bị thương, phế một cánh tay, nhưng chuyện này lại không đáng ngại. Muốn đối phó, vẫn rất phiền phức. Hai người đều có chút cố kỵ, giằng co một hồi, đại hán không dám đuổi, Mặc Họa nghĩ một lát, liền hốt hoảng bỏ chạy, bước chân lộn xộn, rối bời thất thố. "Muốn chạy?"
Ánh mắt đại hán lạnh lẽo, hắn bị thiệt thòi lớn như vậy, tất nhiên không bỏ qua cho Mặc Họa. Hắn muốn đuổi theo, nhưng lại không biết tiểu tu sĩ này còn có thủ đoạn gì khác, sinh ra lòng kiêng kỵ, nhất thời không quyết định được. Đúng lúc này, Mặc Họa giẫm lên tảng đá, trượt chân ngã xuống đất. Đại hán thấy thế, sắc mặt dữ tợn. Trong lòng kết luận thằng nhãi ranh này thật sự hoảng hốt chạy bừa! Đại hán áo đen bỗng nhiên nhảy ra, men theo đường núi mà Mặc Họa vừa đi qua, mấy bước đã đến trước mặt Mặc Họa. "Thằng nhãi ranh, xem ngươi chạy đi đâu!"
Đại hán xòe tay, chộp về phía Mặc Họa. Nhưng Mặc Họa ngã trên đất, thân thể lại như dòng nước chảy, lướt sát mặt đất, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt đại hán, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn. Đại hán chộp hụt, kinh hãi. "Thân pháp?!"
Tiểu quỷ này, lại còn học được thân pháp?! Đại hán trong nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra, miễn cưỡng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mặc Họa đã đứng ở sau lưng mình, giữa các ngón tay đang cầm một viên ngọc chế phù lục. Con ngươi của đại hán lập tức phóng to, "Phù lục?"
Mặc Họa dùng linh lực thúc giục phù lục, bùa chú trên mặt phát ra hồng quang, linh lực chấn động, liệt diễm phun ra ngoài, trực tiếp nuốt chửng đại hán áo đen. Viên phù lục này là lão Triệu từ chỗ tu sĩ Tiền gia đưa cho, rồi lại đưa cho Mặc Họa để phòng thân. Phù lục tên là Liệt Diễm Phù, là nhất phẩm phù lục, bên trong phong tồn pháp thuật uy lực luyện khí chín tầng . Liệt Diễm thuật. Mặc Họa đầu tiên giả bộ chạy trốn, trượt chân ngã nhào, đánh lừa tu sĩ áo đen khiến hắn chủ quan. Sau đó trong nháy mắt thi triển Thệ Thủy Bộ, vòng ra sau lưng đại hán, khi hắn không kịp phản ứng, tránh cũng không thể tránh, rồi thúc giục Liệt Diễm Phù. Phù lục rất đắt, cho nên không thể lãng phí, nhất định phải nắm chắc thời cơ, vật tận kỳ dụng, phát huy uy lực phù lục lớn nhất. Đại hán không hề phòng bị, bị Mặc Họa đánh lén từ phía sau, liền ăn một chiêu pháp thuật uy lực luyện khí chín tầng. Tức thì cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, kinh mạch phỏng rát. Cùng lúc đó, Mặc Họa trở tay rút Thiên Quân Bổng từ túi trữ vật. Nhân lúc đại hán trọng thương, loạng choạng, Mặc Họa giơ Thiên Quân Bổng lên cao, rót linh lực vào, thúc giục Thiên Quân Trận. Hào quang xám lóe lên, Thiên Quân Bổng trong nháy mắt nặng tựa ngàn cân, mang theo gió, hung hăng nện xuống. "Bịch!"
Một gậy này đập vào trán đại hán áo đen. Da đầu đại hán đau nhức dữ dội. Mặc Họa thì bị chấn đến gan bàn tay run lên. "Không hổ là thể tu, đầu thật cứng rắn."
Mặc Họa thầm nghĩ, sau đó lại nâng Thiên Quân Bổng lên, làm theo, đập vào trán đại hán áo đen một cái nữa. Sọ não đại hán mờ mịt, bắt đầu thần trí mơ hồ. Mặc Họa thừa thắng xông lên, lại đập một gậy. Đập xong mới ý thức được, mình không hô tên chiêu thức ra, giảm đi nhiều khí thế, thế là lại bồi thêm một gậy, đồng thời cao giọng hô:
"Thế như thiên quân!"
Đại hán áo đen rốt cuộc không chịu nổi, hai mắt trợn ngược, loạng choạng, cuối cùng "Bịch" một tiếng quỳ xuống, rồi mặt úp xuống đất. Mặc Họa thả thần thức ra, thăm dò trạng thái linh lực của đại hán. Phát hiện linh lực trong kinh mạch của đại hán, rải rác bốn phía, đúng là đang trôi chậm không bị khống chế. Điều này có nghĩa đại hán đã ngất đi. Mặc Họa vẫn chưa yên tâm, lại tung một Hỏa Cầu thuật, rồi nhấc Thiên Quân Bổng lên, gắng sức đánh gãy tứ chi của đại hán khi hắn không hề phòng bị, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc Họa mệt mỏi thở hồng hộc. Hắn không phải thể tu, cho dù mượn trận pháp, đập vài gậy Thiên Quân Bổng, vẫn cảm thấy cánh tay đau nhức. Nhưng mục đích đã đạt được. Vừa rồi còn hung hăng ngang ngược, đại hán áo đen giờ tê liệt ngã trên mặt đất, linh lực hỗn loạn, huyết khí yếu ớt, tứ chi cũng không động đậy được. Mặc Họa xác nhận đại hán áo đen này, trong thời gian ngắn không thể trở mình nổi, liền lập tức chạy về phía Quý Lễ. Trên người Quý Lễ vẫn đang chảy máu. Mặc Họa mặt nghiêm túc, vội vàng nhét vào miệng Quý Lễ một viên Tiểu Hoàn đan, lại nghiền nát mấy viên Chỉ Huyết đan, rắc bột phấn lên vết thương của Quý Lễ, sau đó lại đút thêm hai viên Huyết Khí Đan. Tiểu Hoàn đan giữ mạng, Chỉ Huyết đan cầm máu, Huyết Khí Đan thì có thể bổ sung huyết khí. Đây đều là Phùng lão tiên sinh dạy hắn, có thể dùng khẩn cấp, cứu người. Sau đó Mặc Họa dùng thần thức quan sát kinh mạch của Quý Lễ, cũng nhẹ nhàng thở ra. Khí tức của Quý Lễ tuy yếu ớt, nhưng linh lực vẫn đang lưu thông, vết thương cũng đang dần khép lại. "Không chết là tốt rồi."
Mặc Họa đốt khói lửa, phát tín hiệu. Tuy đã tạm thời bảo vệ tính mạng, nhưng vẫn phải nhanh chóng đưa đến chỗ Phùng lão tiên sinh trị liệu, nếu không vẫn là lành ít dữ nhiều. Mặc Họa một mình, không đủ sức đưa Quý Lễ xuống núi. Huống chi bây giờ Quý Lễ người toàn máu, dễ thu hút yêu thú, yêu thú nhất phẩm hậu kỳ, ứng phó sẽ thêm phiền toái. Chỉ có thể hy vọng gần đây có Liệp Yêu Sư, thấy khói lửa thì đến tiếp ứng, mới có thể bảo toàn tính mạng cho Quý Lễ. Quý Lễ mình đầy máu me nằm trên đất, một lát sau, ngón tay khẽ nhúc nhích, tựa hồ có chút phản ứng. "Quý đại ca! Quý đại ca!"
Mặc Họa gọi vài tiếng. Quý Lễ hình như nghe thấy, chậm rãi mở mắt, thấy Mặc Họa không sao, dường như nhẹ nhõm, sau đó hai mắt dần dần thất thần, không còn tiêu cự, rồi từ từ nhắm lại. Đây là dấu hiệu thần thức tan rã. Mặc Họa giật nảy mình, trong lòng biết không ổn, thần thức tu sĩ một khi tan loạn, coi như nhục thân được cứu sống, cũng như người chết. Muốn còn sống, vẫn phải có chấp niệm. Mặc Họa nghĩ một lát, nhân tiện nói:
"Quý đại ca, ngươi chết rồi, tỷ tỷ Phó Lan phải làm sao bây giờ?"
Mí mắt Quý Lễ khẽ run. Mặc Họa tiếp tục nói:
"Quý thúc thúc vẫn còn đợi uống rượu mừng của các ngươi đấy."
Mắt Quý Lễ không mở ra, nhưng khóe mắt lại chảy nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận