Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 184: Gây chuyện

Ngày thứ hai, Mặc Họa đang vẽ trận pháp trong cửa hàng luyện khí, bên ngoài Tiền gia liền phái người đến gây chuyện.
Tường ngoài cửa hàng luyện khí chưa xây xong, trận pháp cũng chưa vẽ xong, liền tạo cơ hội cho Tiền gia lợi dụng.
Mấy tu sĩ Tiền gia giả dạng thành tán tu bình thường, xâm nhập vào cửa hàng luyện khí, tìm nơi vắng vẻ, thấy không có ai liền bắt đầu phá hoại.
Đập đổ mấy chỗ vách tường, đánh nát mấy chỗ nền móng, chặt đứt mấy cây xà nhà gỗ, một vài trận pháp vừa vẽ xong cũng bị chúng bôi mất.
Có vài thợ thủ công phát hiện, ra tay ngăn cản thì bị chúng đánh cho một trận.
Một số Liệp Yêu Sư đến chi viện, giao đấu vài hiệp, tu sĩ Tiền gia thấy tình thế không ổn liền trốn.
Buổi chiều Tiền gia lại đến, tuy cuối cùng cũng bị Liệp Yêu Sư đuổi đi, nhưng vẫn phá hủy không ít kiến trúc.
Ban sư phụ vì vậy mà buồn bã, ông lo lắng sự tình cuối cùng vẫn xảy ra.
Du trưởng lão biết chuyện thì giận dữ, hắn giả vờ ra ngoài, sau đó lén trở về, trà trộn vào đám thợ rèn, muốn xem kẻ nào không có mắt, dám gây rối ngay dưới mí mắt của hắn.
Chẳng bao lâu, đám tu sĩ kia lại tới.
Chúng tự cho rằng không ai phát hiện, bắt đầu bắt chước làm theo, chuẩn bị nện tường chặt xà.
Nhưng nhất cử nhất động của chúng, đều nằm trong cảm giác thần thức của Du trưởng lão.
Không chờ chúng động thủ, Du trưởng lão liền nhảy lên, một tay đánh một tên, quật ngã mấy tu sĩ xuống đất, miệng phun máu tươi.
Du trưởng lão nương tay, không lấy mạng chúng.
Tu sĩ dẫn đầu che mặt, có tu vi luyện khí tầng chín, thấy Du trưởng lão, nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng hắn rốt cuộc chỉ là luyện khí, sao có thể thoát khỏi tay Trúc Cơ kỳ Du trưởng lão.
Vài hơi thở sau đã bị Du trưởng lão đuổi kịp, miễn cưỡng phản công được vài chiêu, cũng bị Du trưởng lão một tay đánh cho quỳ rạp xuống đất, vai đau dữ dội, xương cốt gãy vụn.
Du trưởng lão xé tấm vải đen trên mặt hắn, mắng:
"Tiền Thuận Chi, thì ra là mày, thằng ranh con vương bát đản!"
Tiền Thuận Chi nghiến răng nói:
"Ta đã rơi vào tay ngươi, muốn chém giết hay róc thịt thì tùy..."
Du trưởng lão nắm lấy vai hắn vừa dùng lực, hắn liền hét thảm.
"Mày còn ra vẻ anh hùng, cái loại mặt hàng như mày, ông đây không biết sao?"
Du trưởng lão mắng.
Tiền Thuận Chi vội nói:
"Du trưởng lão, Du trưởng lão! Chuyện gì cũng từ từ, ta cũng... làm theo lệnh thôi!"
"Lệnh của ai?"
Tiền Thuận Chi không nói.
Du trưởng lão hừ một tiếng khinh miệt, "Chẳng qua là lệnh của lão ô quy vương bát đản Tiền Hoằng, chuyện đó có gì mà không dám nói ra?"
Tiền Thuận Chi cười khổ, "Ngài cũng biết rồi, còn hỏi gì nữa?"
"Ta xem xem mày có thành thật hay không thôi."
Du trưởng lão nói.
"Du trưởng lão, ngài nói sao thì là vậy, ngài đại nhân đại lượng, có thể thả ta được không?"
Du trưởng lão cười lạnh, "Mơ mộng gì đó? Nếu mày không rơi vào tay ông đây, ông đây còn muốn gây sự với các ngươi, bây giờ các ngươi chọc đến ông đây, mày nghĩ ta sẽ bỏ qua cho mày à?"
Du trưởng lão gọi người, trói Tiền Thuận Chi và đám người kia lại, sau đó nhét vào cửa chính Tiền gia.
"Tiền Hoằng, đồ con rùa đen rút đầu, không dám ló đầu ra ngoài, lén lút mưu đồ gây rối, còn là đàn ông không hả? Nếu ngươi không phải đàn ông, thì dứt khoát để vợ ngươi tái giá, cho con trai mày đổi họ đi!"
Du trưởng lão chửi ầm lên.
Cửa lớn Tiền gia đóng chặt, không một tiếng đáp trả.
Du trưởng lão tiếp tục mắng, mắng từ trên xuống dưới, cuối cùng mắng cả lão tổ Tiền gia, nói hắn vong ân bội nghĩa, nói hắn không biết xấu hổ, nói hắn là tiểu nhân hèn hạ.
Tiền gia cuối cùng cũng không nhịn được, một trưởng lão Trúc Cơ kỳ ra mặt, chỉ trích nói:
"Du Trường Lâm, đây là Tiền gia, ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Du trưởng lão không thèm quan tâm, hỏi:
"Lão ô quy Tiền Hoằng đâu?"
Trưởng lão Tiền gia cau mày nói:
"Gia chủ không có ở đây, ngươi có chuyện gì cứ nói với ta."
Du trưởng lão hừ lạnh, "Hắn làm gì có ở đây? Đoán chừng đang trốn trong chăn đàn bà, không dám đi ra ngoài."
"Du Trường Lâm!"
Trưởng lão Tiền gia tức giận nói.
Du trưởng lão thấy đủ thì thôi, hắn cũng không phải cố ý đến mắng chửi người, chỉ là tiện thể mắng vài câu thôi.
Cửa hàng luyện khí bên kia còn một đống lớn chuyện, hắn cũng rất bận.
Du trưởng lão nhân tiện nói:
"Người Tiền gia các ngươi đến chỗ ta gây rối."
Trưởng lão Tiền gia thoái thác:
"Sao ngươi biết là người Tiền gia chúng ta?"
Du trưởng lão thấy vậy lại muốn mắng, trưởng lão Tiền gia lập tức nói:
"Được rồi, ngươi muốn thế nào?"
Có phải người Tiền gia hay không, trong lòng ai cũng biết rõ, không cần thiết vòng vo.
"Muốn linh thạch!"
Du trưởng lão nói thẳng.
Trưởng lão Tiền gia nhíu mày, "Muốn bao nhiêu?"
Du trưởng lão sư tử ngoạm, tùy ý đưa ra một con số.
Trưởng lão Tiền gia nổi giận:
"Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Du trưởng lão cười cười, "Vậy thì hai ta cứ trả giá, đừng có vội."
Cuối cùng hai người thương lượng, mỗi người một trăm linh thạch, Tiền gia cầm linh thạch chuộc người, Du trưởng lão không truy cứu nữa.
Du trưởng lão cất gần ngàn viên linh thạch trở về.
Một phần trong số một ngàn viên linh thạch này phải chia cho thợ thủ công và Liệp Yêu Sư bị thương để chữa thương, an ủi.
Phần còn lại, Du trưởng lão định mua chút rượu thịt, khao mọi người, cũng để mọi người giải tỏa căng thẳng.
Nhưng hắn cũng biết, Tiền gia sẽ không dừng tay.
Trưởng lão Tiền gia đưa Tiền Thuận Chi trở về, mắng:
"Thật là phế vật, làm việc sao bất cẩn thế hả?"
Tiền Thuận Chi bất đắc dĩ nói:
"Trưởng lão, thật không trách ta, ai có thể ngờ lão thất phu Du Trường Lâm gian xảo như vậy. Ta thấy rõ hắn ra khỏi cửa hàng luyện khí, mới động thủ, ai ngờ hắn lén quay trở lại, còn mặc đồ thợ thủ công, trà trộn vào đám đông, liếc mắt nhìn qua căn bản không nhận ra."
Trưởng lão Tiền gia thở dài, "Lão thất phu Du, đúng là xảo quyệt."
Mấu chốt nhất là mặt dày, da mặt còn dày hơn cả lò luyện khí.
Tiền Thuận Chi hỏi:
"Trưởng lão, vậy kế tiếp, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Vẫn theo kế hoạch trước đó mà làm."
Trưởng lão Tiền gia nói, "Chỉ là phải cẩn thận hơn một chút, tốt nhất là ban đêm, hoặc lúc chúng nghỉ ngơi, quấy phá gây rối, không thể để chúng dừng việc, chí ít cũng có thể kéo dài tiến độ."
"Vậy Du Trường Lâm thì sao?"
Tiền Thuận Chi hỏi.
"Hắn là trưởng lão Liệp Yêu Sư, không thể lúc nào cũng trông chừng ở cửa hàng luyện khí, luôn có lúc ra ngoài hoặc sơ hở."
"Nhưng... nếu bị hắn phát hiện thì sao?"
Tiền Thuận Chi nhỏ giọng nói.
Trưởng lão Tiền gia thản nhiên nói:
"Bị phát hiện thì ăn một trận đòn, nhiều nhất chúng ta xuất thêm chút linh thạch bồi cho hắn. Hắn cũng không thể giết thật, không thì Đạo Đình Ti bên kia, hắn không có cách nào ăn nói."
Tiền Thuận Chi có chút không vui.
Trúc Cơ kỳ đánh, dễ chịu lắm sao...
Trên người hắn bây giờ vẫn còn đau, xương vai cũng gãy, chỗ bị đánh, linh lực của Trúc Cơ kỳ như những con giòi bám vào xương, khiến hắn đau nhức khó chịu.
Đây là Du trưởng lão đã nương tay, nếu không thì mạng hắn cũng không giữ được.
Trưởng lão Tiền gia không vui:
"Ngươi sợ cái gì? Một chút huyết tính cũng không có!"
Tiền Thuận Chi cúi đầu, không nói gì.
Trưởng lão Tiền gia nhân tiện nói:
"Ngươi yên tâm, gia chủ đã nói rồi, sau khi mọi chuyện thành công, sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu các ngươi lập được đại công, những đan dược trúc cơ kia, không phải là không thể thưởng cho các ngươi chút ít."
Hai mắt Tiền Thuận Chi tỏa sáng:
"Gia chủ thật sự nói vậy?"
"Đương nhiên, ta còn có thể lừa ngươi sao?"
Tiền Thuận Chi trong lòng nóng rực:
"Tốt, lần này đệ tử liều mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ."
Trưởng lão Tiền gia gật đầu:
"Đi thôi, chuyện này giống như chồn ăn trộm gà, cần phải có kiên nhẫn. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm, chúng không thể không sơ hở, các ngươi chỉ cần dùng tâm để ý, nhất định có thể tìm được thời cơ."
Tiền Thuận Chi chắp tay nói:
"Cẩn tuân theo lời trưởng lão dặn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận