Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 77: Săn yêu tiết

Mặc Họa vốn cho rằng Trương Lan câu kia "Có rảnh tìm ngươi chơi" là lời khách sáo, lại không nghĩ rằng hắn là nghiêm túc.
Ngày đó về sau, Trương Lan không có việc gì liền hướng tiệm ăn chạy, gọi một bầu rượu, một đĩa thịt, ngắm người qua lại trên đường, ăn cho tới trưa. Ngẫu nhiên nhìn thấy Mặc Họa, còn oán trách hắn nói:
"Ngươi một đứa bé, mỗi ngày đều đi đâu thế, ta tới mấy chuyến, đều không gặp ngươi."
Mặc Họa khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói:
"Ta không giống ngươi, ta rất bận rộn."
"Ngươi có thể bận bịu cái gì?"
Trương Lan không tin.
Mặc Họa bẻ ngón tay, từng cái từng cái đếm cho hắn nghe:
"Mỗi ngày thông lệ tu luyện, có rảnh muốn vẽ trận pháp, mệt mỏi liền xem sách về trận pháp, dành thời gian đi cho tiên sinh đưa chút đồ ăn, tiện thể thỉnh giáo một ít vấn đề, còn có giúp chú thím ở nhai phường sửa một cái trận pháp..."
Trương Lan nghe mà nhức đầu, "Được rồi, đi, coi như ta sợ ngươi rồi."
Mặc Họa một cái tiểu tu sĩ mười một mười hai tuổi mỗi ngày bận rộn như vậy, mình một cái tu sĩ Đạo Đình, giữa ban ngày chạy đến đây uống rượu, so sánh như thế, trong lòng Trương Lan thậm chí đều có chút áy náy.
Phải biết cha hắn chỉ vào mũi mắng hắn xối xả, trong lòng của hắn cũng không hề có chút rung động nào.
"Đúng rồi, trong Thông Tiên thành có chỗ nào vui chơi không?"
Trương Lan hỏi.
"Ta là một đứa trẻ ngoan, ta lại không ham chơi, ta làm sao biết."
Mặc Họa cự tuyệt trả lời, ai biết hắn nói vui chơi, là kiểu vui chơi nào? Hắn bây giờ vẫn còn là con nít, không thích hợp đụng vào những thứ không dành cho trẻ con.
"Vậy, chỗ nào náo nhiệt đâu?"
Trương Lan lùi lại mà cầu việc khác.
"Đại lộ phía đông Nam náo nhiệt hơn."
"Ta đi qua rồi, chẳng có tu sĩ nào, chợ cũng không có nhiều, không có ý nghĩa."
Trương Lan không mấy hứng thú.
"Ngươi ban ngày đi thì đương nhiên không náo nhiệt, lại không phải ai cũng như ngươi không làm việc đàng hoàng, mọi người đều phải kiếm ăn."
Mặc Họa nói.
Trương Lan không nói nên lời, nghĩ cũng không sai, mình đúng thật là không làm việc đàng hoàng, không làm việc đàng hoàng thì thôi.
"Vậy lúc nào thì náo nhiệt?"
Trương Lan hỏi.
Mặc Họa suy nghĩ rồi nói:
"Ngày mốt đi, ngày mốt là săn yêu tiết, mỗi năm một lần, náo nhiệt nhất."
"Săn yêu tiết là tiết gì?"
Mặc Họa giải thích nói:
"Là ngày lễ thợ săn yêu ăn mừng bội thu, tháng mười là mùa săn yêu thịnh vượng, về sau yêu thú hoạt động giảm bớt, lợi ích từ săn yêu không còn cao. Thợ săn yêu bình thường đều sẽ săn thêm yêu thú vào tháng mười, đợi đến săn yêu tiết thì bán, bán xong nghỉ ngơi một trận, lúc đó trong chợ thứ gì cũng có, rất náo nhiệt."
Trương Lan kinh ngạc nói:
"Ngươi biết thật nhiều."
"Vậy là đương nhiên, " Mặc Họa vỗ ngực, "Ta cũng coi là một con địa đầu xà nhỏ."
Trương Lan bật cười, nhưng đối với săn yêu tiết cũng rất có hứng thú, "Tốt, vậy ta ngày mốt đi dạo."
Nói xong phủi tay áo chuẩn bị đi.
Mặc Họa tò mò nhìn hắn nói:
"Có phải ngươi còn chưa trả tiền?"
"Ta ở quầy hàng đè lại mấy chục viên linh thạch rồi, cứ tự nhiên mà lấy thôi."
Trương Lan tỏ vẻ rất phóng khoáng.
Mặc Họa tặc lưỡi, thầm nghĩ Trương Lan diễn như vậy, rất có khí chất xem tiền như rác.
Sau đó tiếp tục cúi đầu xem sách về trận pháp, hắn nghĩ hai ngày này sẽ học thêm mấy trận pháp, đến săn yêu tiết thì nghỉ ngơi một chút, có thể cùng Đại Hổ bọn hắn chơi hai ngày.
Bạch Tử Thắng nghe Mặc Họa muốn đi săn yêu tiết chơi, ghen tị đến chảy cả nước miếng.
Quy tắc của Bạch gia rất nghiêm khắc, cho dù không ở trong gia tộc, Tuyết di cũng bắt bọn họ mỗi ngày phải tu luyện, ngoài ra, việc học luyện đan, trận pháp, luyện khí cũng không được bỏ sót, sắp xếp đâu ra đấy.
Có lẽ chính vì không ở trong gia tộc, Tuyết di sợ bọn họ bị lạc hậu so với những đệ tử khác, nên yêu cầu càng thêm nghiêm khắc. Rất nhiều sách về luyện đan, luyện khí hoặc tu luyện, Mặc Họa liếc qua một hai lần, cảm thấy cao thâm tối nghĩa đến cực điểm, hoàn toàn không hiểu nổi.
Cũng may loại sách về trận pháp, Mặc Họa vẫn có thể hiểu được, hơn nữa xem không quá khó.
Bất quá Mặc Họa vẫn luôn có một nghi vấn, huynh muội Bạch gia mang danh ký danh đệ tử của tiên sinh, rốt cuộc là để học cái gì?
Cho đến giờ, Trang tiên sinh có vẻ cũng không dạy bọn họ cái gì đặc biệt?
Những thứ bọn họ học, Mặc Họa cũng có thể học, những thứ bọn họ thỉnh giáo, Mặc Họa cũng ở bên cạnh nghe, có nhiều thứ mặc dù khó hiểu, nhưng cũng không đến mức cần Trang tiên sinh phải chỉ dạy.
Mà cho dù Trang tiên sinh không dạy gì, việc tu hành của bọn họ cũng được gia tộc an bài đâu vào đấy, căn bản không cần Trang tiên sinh nhúng tay.
Phòng sách của Trang tiên sinh, chỉ có Mặc Họa thường xuyên đến, mang theo chút đồ ăn, thỉnh giáo chút vấn đề.
Huynh muội Bạch gia chỉ tu luyện, học tập ở cái đình nhỏ, trong ấn tượng của Mặc Họa, trừ những buổi thỉnh an và thỉnh giáo theo lệ, bọn họ chưa từng một mình đến gặp Trang tiên sinh.
Điều này khiến Mặc Họa vô cùng khó hiểu.
Hay nói cách khác, có nhiều thứ, Trang tiên sinh sẽ không giao cho ký danh đệ tử, chỉ có thể truyền thụ cho thân truyền đệ tử?
Bọn họ kiên nhẫn như vậy, là muốn Trang tiên sinh nhận họ làm đệ tử, học những thứ cao siêu hơn?
Ký danh đệ tử và thân truyền đệ tử có sự khác biệt rất lớn, ký danh đệ tử chỉ có thể xưng hô tiên sinh, còn thân truyền đệ tử thì có thể gọi là sư phụ.
Tu sĩ rất coi trọng chuyện sư đồ truyền thừa, một ngày là thầy, cả đời là cha cũng không ngoa. Đại Trụ là được Trần sư phó thu làm đệ tử, Trần sư phó xem Đại Trụ như con trai nuôi, tương lai còn muốn nhờ Đại Trụ dưỡng lão.
Bởi vì tình nghĩa thầy trò rất sâu nặng, nên việc phản bội sư môn bị coi là một trong những điều trái đạo lý, đại nghịch bất đạo nhất trong giới tu hành.
Mặc Họa sờ cằm, không khỏi nảy sinh một nghi hoặc:
"Trang tiên sinh sẽ thu ta làm đệ tử thân truyền sao?"
Mặc Họa đem tu vi, linh căn, thiên phú và gia thế nội tình của mình so sánh với huynh muội Bạch gia một chút, lập tức tỉnh táo hơn không ít.
Người vẫn là đừng nên mơ tưởng quá xa thì tốt hơn.
Mặc Họa nghĩ vậy, yên lặng dẹp bỏ cái ý nghĩ không thiết thực này.
Hai ngày sau, chính là săn yêu khúc.
Săn yêu tiết là một trong những ngày lễ lớn nhất của Thông Tiên thành, so với Liên Hoa tiết còn lớn hơn.
Tu sĩ Thông Tiên thành, bất kể là tán tu nghèo khó hay tu sĩ gia tộc giàu có, đều đã chuẩn bị cho săn yêu tiết từ sớm. Từ buổi sáng, Thông Tiên thành đã có không khí náo nhiệt, đến ban đêm, đèn đuốc lại càng sáng trưng.
Vào dịp săn yêu tiết, người rất đông, quán ăn sẽ rất bận, vì vậy Liễu Như Họa sẽ ở nhà, cùng Khương a di và mấy dì thuê tạm thời lo việc buôn bán.
Mặc Sơn thì liên hệ với người mua, bán đi da lông, xương cốt hoặc nội đan yêu thú mà đội săn yêu đã săn giết được trong gần một tháng, bởi vì những tháng sắp tới là mùa ế hàng, lợi nhuận sẽ thấp, rất nhiều tu sĩ đều muốn dựa vào số linh thạch này để sống qua năm.
Mặc Họa chỉ có thể đi dạo phố cùng ba người Đại Hổ.
Bất quá Đại Hổ còn có một việc khác, đó là tham gia săn yêu lễ.
Hàng năm, săn yêu tiết đều tổ chức săn yêu lễ, là buổi lễ cho những tu sĩ trẻ tuổi đạt đến luyện khí tầng sáu trở lên trở thành thợ săn yêu.
Luyện khí tầng sáu đối với tán tu Thông Tiên thành mà nói, là một ranh giới, đã là đỉnh phong của luyện khí trung kỳ, đồng thời cũng có hy vọng đột phá luyện khí hậu kỳ.
Luyện khí trung kỳ có thể học một chút pháp thuật hoặc võ học đơn giản, bản thân linh lực và nhục thân cũng không yếu, khi đối mặt với yêu thú cũng có khả năng tự vệ nhất định.
Luyện khí trung kỳ tiến thêm một bước nữa là luyện khí hậu kỳ, trong Thông Tiên thành chủ yếu là tu sĩ Luyện Khí kỳ, luyện khí hậu kỳ chính là điều mà rất nhiều tu sĩ theo đuổi.
Nhưng bước này có nhiều biến số, rất nhiều tu sĩ vì linh thạch, linh căn, công pháp mà cả đời không bước qua được.
Vì vậy, đối với tán tu, luyện khí tầng sáu là có thể trở thành một thợ săn yêu thực thụ. Mà trở thành thợ săn yêu, cũng đồng nghĩa với việc cần dựa vào săn giết yêu thú để kiếm sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận