Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 796: Bách Hoa (2)

"Bách Hoa nói chuyện có tác dụng hơn so với ngươi nói đấy! Mọi người giúp đỡ nhau."
Cố Trường Hoài mặt mày tái mét, nhưng vẫn phải thừa nhận, Mặc Họa nói đúng tình hình thực tế. Với cô mẫu bên kia, hắn thật sự không có cách nào. Mà Mặc Họa đứa nhỏ này lại rất giỏi ba hoa chích chòe, trước đây cũng không ít lần có ý đồ xấu.
Cố Trường Hoài thở dài: "Được thôi."
Mặc Họa vươn tay.
Cố Trường Hoài ngẩn người một chút, sau đó hiểu ra, tuy có chút không tình nguyện nhưng vẫn vươn tay, cùng Mặc Họa bắt tay một cái.
Mặc Họa cười tủm tỉm nói: "Thành giao!"
Có Đạo Đình Ti Điển Ti, Cố thúc thúc thay mình đi thăm dò Thủy Diêm La, như thế nào cũng tốt hơn là một đệ tử tông môn như mình đi thăm dò, Mặc Họa yên tâm. Về phần Cố Hồng trưởng lão bên kia đối phó ra sao, hắn cũng đã sớm tính toán xong.
Hắn ở Cố Gia, vui vẻ chơi cả ngày. Về sau Uyển Di muốn dẫn Du Nhi trở về Thượng Quan Gia bái tổ, Cố thúc thúc không thấy bóng dáng, không biết là đang bận tra Thủy Diêm La, hay là đang bận trốn tránh việc ra mắt. Mặc Họa có chút chán, liền trở lại Thái Hư Môn.
Về đến Thái Hư Môn, hắn vẫn như thường lệ tu hành, học Trận pháp. Tuy nói luyện hóa tà ma giúp Thần Niệm tăng cường nhanh hơn, nhưng thông qua Trận pháp ma luyện để tăng cường Thần Thức, lại càng thêm vững chắc. Bởi vậy cả hai đều không thể bỏ qua. Trong tình huống không có tà ma để ăn, Mặc Họa chỉ có thể tiếp tục thông qua vẽ Trận pháp, một loại "đần biện pháp" để ma luyện Thức Hải, tinh tiến Thần Niệm. Huống chi, bây giờ hắn còn có Thập Bát Văn Trận pháp mới học.
Mặc Họa học được hai ngày Trận pháp, sơ bộ học được một bộ Thập Bát Văn Bát Quái Trận pháp, dành thời gian lại đến đan thất một chuyến, tìm Mộ Dung trưởng lão. Đây là lời Mộ Dung trưởng lão dặn. Mộ Dung trưởng lão sợ Mặc Họa từ Vạn Yêu Cốc trở về, thân thể không thoải mái, chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nên dặn Mặc Họa cứ cách một thời gian thì đến để nàng kiểm tra lại một lần.
Kiểm tra xong kinh mạch toàn thân của Mặc Họa, linh lực vận chuyển, cùng với trạng thái huyết khí "yếu ớt", Mộ Dung trưởng lão liền gật đầu. "Không có gì đáng ngại, đan dược có thể ngừng... còn nữa, ăn Tết không nên ăn quá nhiều, huyết khí của ngươi yếu, tiêu hóa không được, mà ăn no thì dễ bị tổn thương tỳ vị."
Mặc Họa có chút không tiện. Mộ Dung trưởng lão lại lấy ra một bình đan dược, đưa cho Mặc Họa: "Thuốc tiêu thực đấy, sau khi ăn xong rồi ăn."
Mặc Họa sau khi nhận lấy, tò mò mở Ngọc Bình, thấy đan dược bên trong xanh mướt, lộ ra mùi thơm cỏ cây, không khỏi hỏi: "Bây giờ có thể ăn sao ạ?"
Mộ Dung trưởng lão khẽ giật mình, sau đó bật cười nói: "Có thể."
Mặc Họa liền lấy ra một viên, bỏ vào miệng nếm thử hương vị. Có vị cay đắng nhưng rất nhạt, chủ yếu là mùi thơm ngọt của cỏ cây, còn có một mùi thuốc đặc trưng, sau khi ăn xong thì cảm thấy khí huyết lưu chuyển nhanh hơn một chút.
Mặc Họa cười nói: "Cảm ơn Mộ Dung trưởng lão!"
Mộ Dung trưởng lão vẻ mặt dịu dàng, khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, ánh mắt nàng hơi đổi, thấy được một chiếc ngọc bội trên cổ Mặc Họa. Đây là một viên ngọc bội màu trắng nhạt, kiểu dáng đơn giản, tạo hình cũng phổ thông, bên trong ẩn hiện linh văn màu xanh biếc, không biết là loại Hà Ngọc nào.
Mặt ngọc bội này, Mặc Họa vẫn luôn đeo trên cổ. Mộ Dung trưởng lão trước đó cũng từng thấy, nhưng không để ý, lúc này lại khiến nàng có chút kinh ngạc. "Ngọc bội kia là..."
"Ngọc bội?" Mặc Họa hơi giật mình, cúi đầu nhìn một chút, lúc này mới chợt hiểu.
"Đây là..." Mộ Dung trưởng lão ánh mắt ngưng tụ, giọng nói có chút cổ quái, "Đan Ngọc?"
"Ừm." Mặc Họa gật đầu, hỏi, "Mộ Dung trưởng lão, người cũng biết Đan Ngọc sao?"
Mặc Họa vừa nói xong mới nhận ra, Đan Ngọc này là do nhất phẩm Luyện Đan Sư Phùng gia gia cho mình. Mà Mộ Dung trưởng lão là Tam Phẩm Luyện Đan Sư, biết Đan Ngọc thì cũng chẳng có gì lạ.
Mặc Họa lại hỏi: "Ngọc này có vấn đề gì sao?"
Mộ Dung trưởng lão ánh mắt chuyển động, lắc đầu, "Không có gì..."
Nhưng nàng chần chừ một lát, hay là hỏi: "Ngươi không phải Luyện Đan Sư, cũng không quá am hiểu luyện đan mà, vì sao trên người lại có Đan Ngọc?"
"Người khác tặng."
"Tặng?" Trong mắt Mộ Dung trưởng lão, có sự kinh ngạc rõ ràng.
"Ừm," Mặc Họa nghĩ nghĩ, cũng không giấu diếm, mà chỉ nói: "Là khi ta ở Thông Tiên Thành, một vị lão gia gia từ nhỏ đã trông ta lớn lên, có đức cao vọng trọng, cứu người vô số, tặng cho ta."
"Vị lão gia gia này, tuy chỉ là nhất phẩm Đan Sư, nhưng cả đời trị bệnh cứu người, rất được mọi người kính yêu." "Chiếc Đan Ngọc này cũng là do ông ấy đeo theo người khi trị bệnh cứu người, về sau khi ta học Trận pháp, liền đưa cho ta..."
Mặc Họa nói đến đây thì nhớ lại một lần. Hắn nhớ thời điểm đó, Phùng gia gia còn nói, chiếc Đan Ngọc này là do sư phụ của ông ấy đưa cho.
Trong giới Đan Sư có một cách nói, nói rằng việc chữa bệnh cứu người, có thể tích công đức. Mang theo Đan Ngọc bên người, thì sẽ gánh chịu công đức của Đan Sư. Phùng gia gia đem Đan Ngọc cho mình là hi vọng nó có thể phù hộ mình, gặp dữ hóa lành, bình an trưởng thành.
"Đan Sư cứu người, nhưng lại không thể cứu được quá nhiều người, Trận Sư không cứu người, nhưng có thể cứu rất nhiều người..." Phùng gia gia từng nói như vậy.
Còn đeo ngọc này thì đúng là có thể làm cho tâm thần người ta an định. Chỉ là Mặc Họa đeo lâu rồi, lại thêm hiện tại cũng không có gì khiến hắn bất an, nên dần dà hắn cũng không cảm thấy rõ ràng, chỉ coi ngọc bội này như một món quà "chúc phúc" của trưởng bối mà thôi.
Đương nhiên những việc này, hắn không nói với Mộ Dung trưởng lão. Cũng không phải là không tin tưởng Mộ Dung trưởng lão, mà vì nhiều việc đều có nhân quả liên lụy, nên không thể nói hết được.
Mộ Dung trưởng lão cũng không hỏi nhiều, mà chỉ dặn dò: "Ở tông môn thì không sao, khi ra ngoài, nhất là trước mặt một số Đan Sư, thì không nên để lộ chiếc Đan Ngọc này..."
Mặc Họa muốn hỏi vì sao, nhưng Mộ Dung trưởng lão đã một vẻ uyển chuyển hàm xúc ôn nhu, không muốn nói thêm, Mặc Họa liền biết điều không hỏi, chỉ gật đầu nói: "Vâng, ta nhớ kỹ."
Sau đó, Mộ Dung trưởng lão lại cho Mặc Họa thêm mấy bình đan dược thường dùng, Mặc Họa liền cáo từ rời đi. Sau khi Mặc Họa rời đi, Mộ Dung trưởng lão giật mình lo lắng một lúc, trong thần sắc không biết là hâm mộ hay cảm thán: "Thật là... đứa trẻ có phúc duyên thâm hậu..."
Rời khỏi đan thất, Mặc Họa một mình đi trên đường về chỗ ở của đệ tử.
Lời của Mộ Dung trưởng lão, đọng lại trong lòng hắn. "Đan Ngọc..."
Chắc chắn là Đan Ngọc... Là một thứ tốt sao?
Hoặc có lẽ, chiếc "Đan Ngọc" mà Phùng gia gia đưa cho mình, khá trân quý? Nếu không Mộ Dung trưởng lão, một Tam Phẩm Đan Sư của Thái Hư Môn, sao lại cố ý hỏi đến ngọc bội trên người mình chứ.
Mặc Họa cúi đầu, vừa đi vừa nghĩ, nửa đường bỗng nhiên nghe có tiếng nói trong trẻo uyển chuyển gọi hắn: "Mặc sư đệ..."
Mặc Họa nghĩ đến chuyện Đan Ngọc mà thất thần, không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi. Lát sau giọng nói đó có chút oán trách: "Mặc sư đệ!"
Mặc Họa hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Mộ Dung sư tỷ?"
Trước mặt một nữ tử mặc đạo bào Thái Hư Môn, dáng vẻ dịu dàng đoan trang xinh đẹp, chính là Mộ Dung Thải Vân. Mộ Dung Thải Vân đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn Mặc Họa, "Đang nghĩ gì vậy? Ta gọi ngươi mấy lần, ngươi đều không nghe thấy."
Mặc Họa có chút xấu hổ cười, vừa muốn nói gì thì quay đầu lại, phát hiện phía sau Mộ Dung sư tỷ còn có mấy nữ đệ tử đi theo. Hơn nữa còn không phải là người của Thái Hư Môn.
Các nàng một thân váy lụa màu sắc, hoa văn rực rỡ, rất xinh đẹp, mặc đạo bào của Bách Hoa Cốc.
Mà Hoa Thiển Thiển mà hắn biết cũng ở trong đó.
Mặc Họa có chút ngoài ý muốn: "Thiển Thiển sư tỷ cũng ở đây sao?"
Hoa Thiển Thiển liền vui vẻ nhìn Mặc Họa: "Mặc sư đệ, đã lâu không gặp."
Ánh mắt của nàng đảo quanh người Mặc Họa một chút, hết sức hài lòng nói: "Dáng người cao lên không ít rồi, mặc quần áo chắc chắn càng đẹp mắt..."
Mặc Họa vẻ mặt cảnh giác.
Mộ Dung Thải Vân thở dài, thật sự là không có cách nào với nàng.
Mặc Họa liền quay đầu hỏi Mộ Dung Thải Vân: "Mộ Dung sư tỷ, các ngươi đây là..."
"Đến thăm tiểu cô của ta." Mộ Dung Thải Vân nói.
"Tiểu cô?" Mặc Họa ngẩn người, sau đó nghĩ đến, "Mộ Dung trưởng lão?"
"Đúng." Mộ Dung Thải Vân gật đầu, "Tiểu cô của ta là Luyện Đan trưởng lão, rất giỏi các loại đan dược, Thiển Thiển và các bạn muốn thỉnh giáo về việc luyện đan, nên ta dẫn các nàng qua, nhờ tiểu cô chỉ dạy một chút."
"À." Mặc Họa gật đầu.
Mộ Dung Thải Vân nói xong, giới thiệu với mấy nữ đệ tử Bách Hoa Cốc: "Đây là Mặc Họa, Mặc sư đệ, ta đã từng nói với các bạn, Mặc sư đệ vẽ Trận pháp rất giỏi, nếu các bạn cần thì có thể tìm hắn giúp vẽ Trận pháp."
Sau đó, nàng lại giới thiệu với Mặc Họa: "Những vị này đều là đệ tử của Bách Hoa Cốc, cùng với Thiển Thiển là một khóa, tính ra thì cũng đều là sư tỷ của ngươi, đây là Hoa sư tỷ, Diệp sư tỷ, Mộc sư tỷ..."
Mộ Dung Thải Vân lần lượt giới thiệu.
Mặc Họa có chút ngại ngùng mà hành lễ nói: "Chào các vị sư tỷ."
Mấy nữ đệ tử Bách Hoa Cốc thấy Mặc Họa, trong mắt liên tục lóe lên những tia khác lạ.
"Sư đệ tuấn tú đáng yêu quá!""Lại còn tinh thông Trận pháp, Trận pháp khó học như vậy...""Thật là người không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá...". Mặc Họa: "..."
"Được rồi, được rồi," Mộ Dung Thải Vân nói, "Thời gian không còn sớm, đi muộn, tiểu cô lại trách tội."
Mấy vị sư tỷ Bách Hoa Cốc lúc này mới có chút tiếc nuối tạm biệt Mặc Họa.
Mặc Họa thoáng đánh giá các sư tỷ, ai cũng da trắng, xinh đẹp, lại còn mặc đạo bào của Bách Hoa Cốc, đứng cùng một chỗ, thật là như gấm như hoa. Mặc Họa nhất thời có chút choáng ngợp.
Nhưng có một sư tỷ rõ ràng càng xinh đẹp hơn một chút.
Mặc Họa nhớ, hình như nàng họ "Diệp".
Vị Diệp sư tỷ này mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, da trắng như ngọc, giữa đôi mày mang chút sầu bi, tính cách cũng có vẻ hướng nội, không quá thích nói chuyện, làm toát lên một khí chất cao lãnh.
Mặc Họa đại khái nhìn vài lần rồi vẫy tay tạm biệt các sư tỷ.
Chuyện này hắn vốn không để trong lòng. Thế nhưng, mấy ngày sau đó, ngày tết còn chưa hết, Mặc Họa vẫn còn đang vẽ Trận pháp thì nghe được một tin dữ:
Vị Diệp sư tỷ của Bách Hoa Cốc đó... đã tự sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận