Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 230: Dê yêu

Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, Mặc Họa bắt đầu hành trình săn yêu.
Đương nhiên hắn vẫn là không cần ra tay.
Mặc dù hắn đã luyện khí tầng bảy, Hỏa Cầu thuật uy lực cũng mạnh hơn không ít, nhưng thật sự ra tay đối phó yêu thú nhất phẩm hậu kỳ, vẫn là kém một chút.
Tối đa cũng chỉ là bồi thêm dao, nhặt nhạnh chỗ tốt.
Đám Liệp Yêu Sư săn gϊết yêu thú, cũng không kém hắn chút pháp thuật uy lực ấy.
Du Thừa Nghĩa, Mặc Sơn cùng sáu Liệp Yêu Sư luyện khí hậu kỳ tạo thành một đội, mang theo Mặc Họa, tổng cộng chín người, bắt đầu săn gϊết một con Xích Mục Dương yêu nhất phẩm hậu kỳ.
Du Thừa Nghĩa cùng Mặc Sơn bọn họ săn yêu nhiều năm ở nội sơn, kinh nghiệm so Mặc Họa phong phú hơn nhiều, việc chuẩn bị trước khi săn yêu cũng kỹ càng chặt chẽ hơn, về cơ bản cái gì cũng đã cân nhắc đến.
Mặc Họa chỉ việc đứng một bên lắng nghe, dụng tâm học là được.
Học tập tập tính yêu thú, phương thức săn yêu, cùng các hạng mục cần chú ý.
Lần này săn yêu cũng giống bình thường, nhưng lại có chút không giống, bởi vì phải dùng đến trận pháp do Mặc Họa vẽ.
Trước đó chỉ có Liệp Yêu Sư luyện khí trung kỳ, dùng Địa Hỏa Trận bảy đạo trận văn, săn gϊết yêu thú nhất phẩm trung kỳ.
Hiện tại Mặc Họa có thể vẽ ra trận pháp nhất phẩm, uy lực rất mạnh, đủ để làm bị thương yêu thú nhất phẩm hậu kỳ. Cho nên Liệp Yêu Sư luyện khí hậu kỳ, cũng có thể thử mượn Địa Hỏa Trận nhất phẩm, đi săn yêu thú nhất phẩm hậu kỳ.
Mượn trận pháp để săn yêu, vừa an toàn, hiệu suất cũng cao.
Đám người thương nghị xong xuôi, Du Thừa Nghĩa liền hỏi Mặc Họa:
"Còn có gì cần chú ý không?"
Trận pháp do Mặc Họa vẽ, cho nên hắn muốn hỏi ý kiến của Mặc Họa.
Mặc Họa suy nghĩ một chút, cảm thấy mọi người cân nhắc vô cùng chu đáo, hắn cũng không nghĩ ra được điều gì cần bổ sung, nhân tiện nói:
"Không vấn đề."
"Được."
Du Thừa Nghĩa khẽ gật đầu, "Vậy ngày mai xuất phát theo kế hoạch làm việc."
Đám Liệp Yêu Sư ở doanh địa nội sơn qua một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng, núi non mờ ảo, cỏ cây đọng hạt sương, đám người liền lên đường.
Du Thừa Nghĩa mấy Liệp Yêu Sư giàu kinh nghiệm đi phía trước dò đường, tìm kiếm manh mối Xích Mục Dương yêu.
Mặc Sơn cũng nhiều kinh nghiệm, nhưng sự an toàn của Mặc Họa quan trọng hơn, cho nên hắn đành phải đi theo bên cạnh Mặc Họa.
Chỉ một lát sau, có Liệp Yêu Sư phát hiện dấu móng dê yêu, thức ăn còn thừa sau bữa ăn, cùng với lông dê màu trắng dính máu.
Đám người giữ vững tinh thần, toàn bộ đều đề phòng.
Du Thừa Nghĩa cùng mấy Liệp Yêu Sư thả thần thức ra, bắt đầu tìm kiếm thân ảnh dê yêu.
Còn chưa chờ bọn họ tìm thấy, Mặc Họa đã lấy ra bản đồ, chỉ cho bọn họ vị trí:
"Phía sau đường núi, có con suối nhỏ, nó ở chỗ đó uống nước."
Du Thừa Nghĩa mấy người hai mặt nhìn nhau, trong lòng thất kinh.
Khoảng cách này, còn xa hơn so với phạm vi cực hạn mà thần thức bọn họ thả ra.
Thần thức của Mặc Họa, mạnh hơn bọn họ nhiều đến vậy sao?
Du Thừa Nghĩa nhảy lên đỉnh núi, mượn đá núi che chắn, nhìn xuống, quả nhiên thấy Xích Mục Dương yêu đã ăn xong đang uống nước bên suối.
Du Thừa Nghĩa không gây ra tiếng động, từ đỉnh núi nhảy xuống, nói với mọi người:
"Nó đang uống nước, uống xong đoán chừng sẽ về rừng cây, chúng ta đi đường vòng, phục kích trước mặt nó."
Đám Liệp Yêu Sư gật đầu, sau đó lách sang một bên đường nhỏ, đến khu vực cần đi qua trước khi vào rừng thì dừng lại, bắt đầu bố trí cạm bẫy.
Mặc Họa móc ra một chiếc la bàn bằng sắt, trên la bàn vẽ trận pháp phức tạp.
Du Thừa Nghĩa thấy vậy, không nhịn được hỏi:
"La bàn này, dùng để làm gì?"
"Ta vẽ Địa Hỏa Trận lên trên đó."
Mặc Họa nói.
"Cái này cùng vẽ lên giấy, có gì khác nhau sao?"
Du Thừa Nghĩa hỏi.
"Dùng giấy làm môi trận, Địa Hỏa Trận chỉ dùng được một lần, sau khi nổ xong, giấy trận bị hủy, trận pháp cũng không còn."
Mặc Họa tiếp tục giải thích:
"La bàn này là ta nhờ Trần sư phụ đặc biệt luyện chế, bên trong trộn lẫn một chút tinh thiết, làm môi trận, sẽ rất kiên cố, vẽ Địa Hỏa Trận lên có thể dùng được nhiều lần."
Du Thừa Nghĩa nghe xong mắt sáng lên, "Vậy cách dùng có gì đặc biệt không?"
"Dùng giống như trước là được."
Du Thừa Nghĩa gật đầu nói:
"Tốt!"
Đám người bố trí cạm bẫy xong, đặt la bàn trận pháp cẩn thận, rồi thả mấy viên linh thạch lên trên trận pháp, sau đó xóa dấu vết, rải máu tươi cùng cỏ dại yêu tanh, rồi rút về phía sau tảng đá ẩn nấp.
Chỉ một lát sau, Xích Mục Dương yêu xuất hiện ở giao lộ.
Con dê yêu này khí huyết bàng bạc, không biết vừa ăn thịt gì xong, khóe miệng vẫn còn vương vết máu, hơn nữa còn rất cảnh giác.
Nó nhìn chằm chằm vào cạm bẫy hồi lâu, rõ ràng bị dụ bởi cỏ dại yêu tanh, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, cứ đi tới đi lui tại chỗ, không chịu tiến lên.
Một lát sau, dê yêu lại lùi về phía sau, dần dần đi về nơi xa.
Mặc Họa giật mình kinh hãi, nhỏ giọng hỏi Mặc Sơn:
"Cha, con yêu thú này sao cảnh giác vậy?"
"Yêu thú nhất phẩm hậu kỳ tuổi thọ dài, kinh nghiệm phong phú, cũng càng xảo quyệt."
"Vậy nó chạy mất, chúng ta có nên đuổi theo không?"
Mặc Sơn lắc đầu, "Không đuổi, chúng ta cứ chờ ở đây."
Mặc Họa ngẩn ra, sau đó ánh mắt sáng lên, "Nó sẽ quay lại?"
"Không sai."
Mặc Sơn cũng hạ giọng, mắt nhìn chằm chằm giao lộ, "Nó chỉ đang thăm dò, lát nữa sẽ quay lại thôi."
Quả nhiên lát sau, Xích Mục Dương yêu lại vòng trở lại.
Nếu vừa nãy đuổi theo thì sẽ bị dê yêu phát giác, cạm bẫy cũng vô ích.
Mặc Họa trong lòng thầm cảm thán, trên núi này, ngay cả yêu thú cũng nhiều tâm nhãn như vậy, xem ra bản thân còn cần học hỏi nhiều.
Xích Mục Dương yêu cũng rốt cuộc không thể cưỡng lại sự cám dỗ của cỏ dại yêu tanh, vừa nhìn ngó xung quanh, vừa tiến về cạm bẫy.
Yêu thú có yêu biết, giống như thần thức của tu sĩ, nhưng yêu biết của yêu thú cũng không mạnh, không thể giống như tu sĩ, yêu biết ngoại phóng để cảm nhận sự vật.
Yêu thú cảm nhận sự vật, chủ yếu vẫn là thông qua thị lực đặc thù, khứu giác thính giác nhạy bén, và mẫn cảm với khí tức và khát máu.
Trong đội toàn là Liệp Yêu Sư kỳ cựu, kinh nghiệm dày dặn, đương nhiên biết cách thu liễm khí tức, không để yêu thú phát hiện.
Cho nên Xích Mục Dương yêu nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra gì, đồng thời nó cũng đặt chân vào cạm bẫy, bắt đầu cúi đầu liếm máu trên mặt đất, thưởng thức mùi tanh của cỏ dại yêu.
Du Thừa Nghĩa đứng dậy, giương cung bắn tên, mũi tên xé gió lao đi, trúng vào linh thạch trên trận pháp.
Linh thạch hóa thành bột mịn, linh khí trong linh thạch tràn ra, tràn vào la bàn Địa Hỏa Trận ở phía dưới.
Dê yêu vừa cảm thấy khác lạ, nghe thấy tiếng gió của mũi tên thì định bỏ chạy, nhưng đã muộn.
Cạm bẫy cản trở dê yêu một thoáng, sau đó các đạo trận văn đỏ rực trên la bàn chợt lóe lên, Địa Hỏa Trận nhất phẩm kích hoạt, linh lực hỏa diễm bạo tạc, một tiếng nổ vang trời.
Âm thanh nổ mạnh vang dội, Xích Mục Dương yêu quả nhiên bị trọng thương.
Để đảm bảo an toàn, Mặc Họa thả ba bộ Địa Hỏa Trận nhất phẩm, ba bộ cùng nhau bạo tạc, uy lực đương nhiên không tầm thường.
Đám Liệp Yêu Sư không nói không rằng, xông thẳng lên, tản ra bao vây Xích Mục Dương yêu.
Tám người chia thành hai vòng, bốn người trong vòng trong gϊết yêu thú, bốn người ở ngoài phối hợp tác chiến, phòng ngừa yêu thú bỏ chạy.
Qua một khoảng thời gian, vòng trong và vòng ngoài đổi vị trí cho nhau, dùng chiến thuật luân phiên xa, chậm rãi mài mòn cho yêu thú trọng thương đến chết.
Mục đích rõ ràng, hành động dứt khoát, gϊết địch lưu loát, phối hợp tác chiến chu toàn.
Không đến nửa canh giờ, Xích Mục Dương yêu trọng thương đã ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận