Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 791: Rời cốc (2)

Chương 791: Rời cốc (2)
Sau đó hắn một mình đi đầu, tiến vào lối vào. Tuân Tử Du cùng Mặc Họa, cũng đi vào theo. Bất quá đi vài bước, liền tới chỗ cuối, mọi người ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt đều khẽ giật mình. Trước mắt là một gian mật thất, dài rộng hơn hai trượng. Cùng bầu không khí đại điện bên ngoài không hợp nhau. Đại điện âm trầm, kiềm chế, nhưng bên trong mật thất này, lại xa hoa, thanh lịch, đốt trầm hương thơm ngát, không giống như là mật thất yêu cốc, mà giống như là một gian "thư phòng" của công tử. Chỉ là, lúc này trong thư phòng lại không một quyển sách hay ngọc giản nào. Thậm chí có vẻ như vì bị người tra ra tung tích, tất cả bày biện đều bị tiêu hủy sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào. Chỉ còn lại một chút mùi trầm hương thoang thoảng.
"Chạy rồi?"
Tuân Tử Hiền nhíu mày.
Tuân Tử Du hừ lạnh một tiếng: "Chạy nhanh thật."
Mặc Họa lại không hề bất ngờ. Hắn đoán công tử này hẳn đã sớm chạy rồi. Tại Vạn Yêu Cốc này, cơ hội duy nhất để mình bắt được công tử thần bí này, chính là trong ác mộng, bắt giữ thần hồn hắn, dùng Thần Tỏa Trận phong bế, biến hắn thành "đồ chơi" trong tay mình. Một khi đã để công tử này trốn thoát trong ác mộng thì chắc chắn không bắt được nữa. Trừ phi "công tử" này là kẻ ngu. Nhưng điều đó là không thể. Hắn đã được tôn xưng là "công tử" thì thân phận ắt hẳn hiển hách, tư chất, tâm trí, thủ đoạn đều không tầm thường. Nếu không hắn không thể được Đại Hoang Tà Thần chọn trúng, không được nhiều Yêu Tu e ngại, không khiến đám đệ tử tông môn nhập yêu nhập ma vui lòng phục tùng. Ngay cả Đồ tiên sinh cũng phải tự hủy tàn hồn, bảo vệ hắn thoát thân. Xuất thân thật sự của công tử này chắc chắn không hề tầm thường.
Đương nhiên, để bắt "công tử" trong ác mộng cần một điều kiện: Thần niệm của "công tử" đó không được Bản Mệnh Trường Sinh Phù bảo hộ. Nếu không, Mặc Họa cũng không làm gì được. Nhưng Mặc Họa không chắc về chuyện này. Dù sao hắn là tán tu, không phải dòng chính Đại Thế Gia, không có lão tổ Động Hư cảnh, lại càng không có vị lão tổ nào bằng lòng trồng Bản Mệnh Trường Sinh Phù cho hắn. Sự hiểu biết của hắn về Trường Sinh Phù cũng rất hạn chế.
"Về sau có cơ hội, phải tìm Tuân Lão tiên sinh hỏi chút chuyện về Trường Sinh Phù."
"Nhỡ sau này mình gặp phải thiên chi kiêu tử xuất thân danh giá, bối cảnh quá cứng rắn được trồng Bản Mệnh Trường Sinh Phù, thì trong lòng cũng có sự chuẩn bị." Mặc Họa ngưng thần suy tư.
Trong khi đó, Tuân Tử Du và Tuân Tử Hiền lục soát thư phòng một lượt nhưng vẫn không có gì.
"Con thằn lằn cụt đuôi, đoạn tuyệt đúng là sạch sẽ..." Tuân Tử Du lắc đầu cười lạnh, trầm giọng nói: "Về trước đi, lát nữa gọi người trong tông môn tới, đào sâu ba thước cái sơn cốc này, từng tấc từng tấc mà tìm, ta không tin không tìm được manh mối khác..."
"Ừm." Tuân Tử Hiền khẽ gật đầu.
Mặc Họa lại đột nhiên nói: "Không đúng."
Tuân Tử Du giật mình: "Cái gì không đúng?"
Mặc Họa trầm ngâm: "Chắc chắn còn 'Ám đạo' các thứ..."
Từ khi hắn dọa chạy "công tử" trong ác mộng, đến khi hắn rời khỏi ác mộng, giúp Tiểu Mộc Đầu ba người "hoàn hồn" lại, đến lúc phá vỡ bích họa, tiến vào đại điện, tìm tới thư phòng... Những chuyện này cộng lại cũng chỉ khoảng nửa canh giờ. Trong vòng nửa canh giờ này, "công tử" kia muốn thoát thân thì chắc chắn phải có một đường hầm bí mật. Đường hầm này có thể rời khỏi Vạn Yêu Cốc, đồng thời tránh mặt được đám tu sĩ Kim Đan do Tuân trưởng lão dẫn đầu đã tiến vào cốc... Chỉ là, Mặc Họa vẫn chưa tìm ra con đường bí mật này.
"Mật đạo..." Tuân Tử Hiền sắc mặt nghiêm nghị, lại thả thần thức ra dò xét, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, đi đến bức tường trống không bên phải thư phòng, vận linh lực, trong lòng bàn tay có ánh sáng kết tinh màu trắng nhạt hiện lên, vỗ một chưởng. Nhưng bức tường vẫn không nhúc nhích. Tuân Tử Hiền sắc mặt biến đổi, liền nói ngay: "Gọi người! Gọi mấy trưởng lão Kim Đan hậu kỳ khác tới đây!"
Tuân Tử Du không hề chậm trễ, lập tức truyền thư. Chỉ một thời gian ngắn một chén trà, lại có mấy trưởng lão Thái Hư Môn đi đến. Đa số Mặc Họa đều biết. Cũng có vài người hắn thấy khá lạ mặt, chắc là trưởng lão mới tấn chức. Trái lại những trưởng lão này đều biết Mặc Họa. Dù sao trong mấy trăm năm qua của Thái Hư Môn, người được Tuân lão tổ bất công thì không thiếu, nhưng bất công đến mức độ này thì chỉ có Mặc Họa. Các trưởng lão đến đều lặng lẽ nhìn Mặc Họa, sau đó mới thương nghị với hai vị trưởng lão Tuân Tử Hiền.
Tuân Tử Hiền nói: "Sau bức tường này, có trận pháp cao phẩm."
Mọi người nghe vậy đều giật mình. Ngay cả Tuân trưởng lão thân là Tam Phẩm Trận Sư còn nói là "Trận pháp cao phẩm" ...
Có trưởng lão hỏi: "Mấy phẩm?"
Tuân Tử Hiền lắc đầu: "Khó nói."
"Vậy bây giờ làm sao? Có giải được trận không?"
"Giải không được."
"Vậy...phá trận?"
"Phá không được...Trận pháp này rất mạnh, hơn nữa động tĩnh sẽ lớn, một khi cưỡng ép phá trận, hậu quả khó nói." Tuân Tử Hiền nói.
"...Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tuân Tử Hiền trầm giọng nói: "Phá hủy."
"Hủy đi?"
"Ừm," Tuân Tử Hiền gật đầu, đưa tay chỉ ra một phạm vi, "Trận pháp này tuy mạnh nhưng phạm vi không lớn, phá tường đá xung quanh đi, tránh trận pháp là được."
"Nghe thì có vẻ phức tạp nhưng đây là cách duy nhất có thể vào được." Mọi người hơi suy nghĩ, gật đầu đồng ý.
Tuân Tử Hiền nhìn Mặc Họa, nói: "Mặc Họa, ngươi ra ngoài trước đi. Nơi này đều là Kim Đan động thủ, linh lực hỗn loạn, nhỡ đâu lại ngộ thương ngươi."
"Ừm, ân." Mặc Họa nghe lời gật đầu. Hắn hiểu rõ mức độ nhục thân của mình.
Sau đó Mặc Họa rời khỏi thư phòng, đợi bên ngoài đại điện. Các trưởng lão Kim Đan Thái Hư Môn, hoặc dùng nhục thân, hoặc kiếm khí, hoặc dùng các loại linh khí, bắt đầu phá vách tường theo phạm vi trận pháp đã được Tuân Tử Hiền xác định. Mặc Họa tuy đợi bên ngoài nhưng trong lòng hiếu kỳ nên vẫn lưu ý động tĩnh bên trong.
Một nén nhang sau, bên trong im lặng. Mặc Họa tròn mắt, lại lén lút đi vào. Toàn bộ thư phòng đã bị phá hủy đến tan hoang, chỉ còn một bức tường, hai bức còn lại bị móc rỗng. Phía sau vách tường, quả nhiên có một lối đi.
Tuân Tử Hiền nói: "Chúng ta vào xem..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận