Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 242: Quen thuộc

Mặc Họa ở xung quanh vẽ lên một vài trận pháp, liền trông coi Quý Lễ, đề phòng những yêu thú khác cùng tu sĩ.
Một lát sau, Mặc Họa thần thức khẽ động, phát giác được có tu sĩ tới.
Hắn thả thần thức ra, cảm giác một chút, trong lòng buông lỏng, liền hô:
"Chu thúc thúc, bên này!"
Cách đó không xa có ba Liệp Yêu Sư, người cầm đầu là Chu Thành, là cha của Chu Đại Bình.
Bọn họ lần theo dấu vết khói lửa chạy đến chi viện, nghe được tiếng la, lập tức chạy tới, sau đó liền nhìn thấy Quý Lễ ngã trên mặt đất, máu me khắp người.
Chu Thành thấy thế, giật nảy mình, vội hỏi:
"Thương thế như thế nào?"
"Tạm thời ổn định, nhưng phải nhanh đưa xuống núi, để Phùng gia gia chữa trị."
Mặc Họa nói.
Chu Thành gật nhẹ đầu, lại hỏi Mặc Họa:
"Ngươi không sao chứ?"
"Không có chuyện gì."
Mặc Họa lắc đầu.
Chu Thành nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi."
Cứu người là quan trọng, Chu Thành cũng không nói thêm lời, chào hỏi mấy người dùng cáng cứu thương khiêng Quý Lễ lên, liền hướng dưới núi đưa đi.
Mặc Họa phất tay cùng bọn họ cáo từ, trong lòng yên lặng nói:
"Hi vọng kịp."
Quý thúc thúc xem như chỉ có Quý đại ca là con trai.
Mặc Họa không cùng bọn họ xuống núi, hắn còn có việc muốn làm.
Gã đại hán áo đen vẫn nằm ở một bên, thân hình thảm thương, hôn mê bất tỉnh, xem ra còn chưa chết.
Mặc Họa hiện tại không rảnh quản hắn, chờ một lát có Liệp Yêu Sư khác tới, lại áp tải gã đại hán đi, xem có thể hỏi ra lai lịch không.
"Đúng rồi, túi trữ vật."
Mặc Họa đột nhiên nghĩ tới, chạy đến bên cạnh gã đại hán, lật ra cái túi trữ vật bị nổ tung một nửa.
Tạm thời không kịp nhìn kỹ, Mặc Họa liền cất kỹ túi trữ vật này, sau đó lấy ra la bàn tử mẫu, vừa nhìn vừa tính toán:
"Quý đại ca lên núi, chắc chắn là đi cùng với Quý thúc thúc, Quý đại ca bị đuổi giết, vậy có nghĩa là Quý thúc thúc cũng gặp nguy hiểm."
"Hơn nữa tên đại hán này tu vi thâm hậu, xem ra giết người như ngóe, đồng bọn tội tu đoán chừng cũng khó đối phó."
Mặc Họa tìm vị trí của mình trên la bàn, quả nhiên phát hiện có một điểm sáng ở phía nam cách đó không xa.
Điều này cho thấy chiến đấu vẫn đang tiếp diễn.
Ánh mắt Mặc Họa lạnh lẽo, thu la bàn lại, hướng phía nam tiến đến.
Vị trí điểm sáng phía nam là một sườn núi nhỏ.
Xung quanh cây cối um tùm, dưới chân lá rụng chất đống, những cây đại thụ thưa thớt vươn cành lá che khuất ánh nắng, bên dưới lộ ra vẻ tĩnh mịch và yên lặng.
Khi Mặc Họa đến nơi, quả nhiên phát hiện Quý Thanh Bách và hai Liệp Yêu Sư khác đang giao chiến với người.
Đối thủ của họ là ba tên tội tu áo đen.
Trong ánh sáng chập chờn, đao kiếm lóe lên, linh lực khuấy động, cả hai bên đều là thể tu, cận chiến chém giết, đánh nhau rất khó phân thắng bại.
Tội tu áo đen chiếm ưu thế, Quý Thanh Bách ba người thiếu hụt nhân lực, chật vật chống đỡ, dần dần sắp không trụ nổi.
Mặc Họa nhíu mày.
Có chút không đúng.
Tu vi và đạo pháp của hai bên chênh lệch không rõ ràng, huống chi trên người hai Liệp Yêu Sư còn mặc thiết giáp.
Theo lý mà nói, lấy ba đánh ba, cho dù không địch lại, cũng không đến nỗi rơi vào cảnh chật vật như vậy.
Ngay lúc này, Mặc Họa nhìn thấy bên cạnh Quý Thanh Bách có bóng người chợt lóe lên, một đạo ánh đao chợt hiện.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Quý Thanh Bách chợt nhận thấy, miễn cưỡng tránh đi, nhưng cánh tay vẫn bị rạch một vết thương, máu tươi chảy ròng ròng.
Mà bóng người kia sau một kích, liền nhanh chóng rời đi, lại dần dần biến mất.
Quý Thanh Bách nhíu mày chặt, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
Mặc Họa thì hơi run sợ.
Dù chỉ thoáng chốc, hắn vẫn thấy được.
Kẻ đánh lén mặc áo đen, dáng người thấp bé, ánh mắt âm độc.
Hơn nữa còn giỏi ẩn nấp...
Trong lòng Mặc Họa có suy đoán, thả thần thức ra, một mảnh hư trắng bên trong, tàn ảnh linh lực thiên địa vạn vật xuất hiện.
Phía sau đại thụ, cũng xuất hiện một bóng người màu xanh nhạt.
Bóng người này hết sức quen thuộc.
Mặc Họa suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, "Nguyên lai là ngươi!"
Trước đây Liệp Yêu Sư đóng quân ở linh khoáng, có tu sĩ Tiền gia thuê đến quấy rối, trong đó có một người rất giỏi Ẩn Nặc Thuật, gây cho Liệp Yêu Sư tổn thất lớn.
Không ngờ lại đụng phải ở đây.
Trong lòng Mặc Họa lại hơi kinh ngạc, "Hắn vậy mà không chết?"
Hắn còn tưởng rằng tên tu sĩ ẩn nấp này đã bị Liệp Yêu Sư chém chết từ lâu rồi.
Bất quá cho dù không chết, xem ra bị thương cũng rất nặng.
Tu sĩ này hiện tại ra tay, không còn quyết đoán và tàn nhẫn như trước, động tác cũng có chút chậm chạp.
Ẩn Nặc Thuật cũng giảm đi nhiều, phải mượn đại thụ che chắn, sau đó tận dụng ánh sáng lờ mờ để ẩn mình.
Quý Thanh Bách ba người lấy ba chọi ba, vốn dĩ không đến mức yếu thế như vậy.
Nhưng có tên tu sĩ ẩn nấp này rình mò, cục diện hoàn toàn khác.
Bọn họ vừa phải giao đấu với đối thủ, vừa phải đề phòng kẻ đánh lén, một khi bị thương, thế cục sẽ càng thêm bị động.
Mà tu sĩ luyện khí chín tầng thông thường thì không thể nhìn thấu Ẩn Nặc Thuật bằng thần thức, đương nhiên cũng không thể ứng phó với tu sĩ ẩn nấp này.
Bất quá với Mặc Họa thì không là gì.
Trong thần thức của Mặc Họa, bóng dáng của tu sĩ ẩn nấp này sáng như gương, căn bản không thể giấu được.
Khi tranh đoạt linh khoáng, hắn đã từng bị Mặc Họa tóm, bây giờ thần thức của Mặc Họa đã mạnh hơn rất nhiều, Ẩn Nặc Thuật của hắn lại càng giống như bịt tai trộm chuông, chỉ có thể tự lừa mình dối người.
Trước kia hắn có thể sống sót sau khi bị Liệp Yêu Sư chém loạn, coi như may mắn.
Nhưng lần này, Mặc Họa không định tha cho hắn.
Bất quá việc cấp bách, vẫn là phải cứu Quý thúc thúc trước đã.
Mặc Họa trốn ở một chỗ khuất mà thần thức bọn họ không chạm tới, lấy ống trúc ra, châm lửa đốt khói.
Sau đó Mặc Họa đổi hai vị trí khác nhau, mỗi chỗ thả một đợt khói.
Mặc Họa lập lại chiêu cũ, thả khói lửa để bọn chúng biết khó mà lui.
Khói bốc lên không trung, thu hút sự chú ý của tội tu, cả hai bên đều ngừng tay.
Nhưng mấy tên tội tu này có vẻ không mắc lừa.
Một tên tội tu nói:
"Trước đây mấy tên Liệp Yêu Sư đó từng đốt khói cầu cứu rồi, nếu thực sự có người, đã sớm đến cứu. Bây giờ kẻ này trốn sau lưng không ra tay, chắc là đang phô trương thanh thế. Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, giết bọn chúng."
Những tên tội tu khác đều gật đầu.
Quý Thanh Bách gắng gượng chịu đựng vết thương, cắn răng nói:
"Chúng ta không thù oán, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?"
Tội tu nói:
"Khổng gia tốn linh thạch, mua đầu người của cha con ngươi. Đầu con trai ngươi chắc đã có được, bây giờ chỉ còn thiếu ngươi thôi."
Quý Thanh Bách nghe vậy, thần sắc đau thương.
"Đừng nói nhảm, mau lên giết bọn chúng!"
Một tên tội tu bị chột một mắt trông có vẻ như thủ lĩnh lạnh lùng nói.
Thế là hai bên không nói thêm gì, lần nữa giao chiến với nhau, hơn nữa đao nào cũng thấy máu, quyết đánh đến thịt, công kích nhau càng thêm mạnh mẽ.
Mặc Họa có chút bất đắc dĩ, đám tội tu này vậy mà không mắc mưu.
Nếu đã vậy, hắn chỉ có thể ra tay, nghĩ cách kéo dài thời gian.
Gần đây chắc chắn có không ít Liệp Yêu Sư, chỉ cần họ nhìn thấy khói lửa, chắc chắn sẽ chạy tới chi viện.
Mặc Họa chỉ cần ngăn chặn bọn tội tu cho đến khi đó là được.
Trên sườn núi nhỏ núp dưới đại thụ, Quý Thanh Bách và hai Liệp Yêu Sư khác vẫn đang cố gắng cầm cự.
Cùng lúc đó, tu sĩ ẩn nấp áo đen kia đã tìm được thời cơ, chuẩn bị ra tay lần nữa.
Hắn mượn cây cối che chắn, lặng lẽ không một tiếng động đến gần Quý Thanh Bách.
Quý Thanh Bách cho rằng con trai lành ít dữ nhiều, liều mạng đổi thương, tự nhiên sơ hở cũng nhiều hơn.
Ánh mắt tên ẩn nấp độc ác, tính toán thời cơ, chớp lấy sơ hở, đâm ra chủy thủ.
Chủy thủ lóe lên hàn quang, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hỏa Cầu Thuật cũng bỗng nhiên xuất hiện.
Trước khi chủy thủ của hắn kịp đâm trúng Quý Thanh Bách, Hỏa Cầu Thuật đã trước một bước đánh trúng cánh tay của tên tu sĩ ẩn nấp, đồng thời đánh gãy đòn tấn công của hắn.
Hỏa Cầu Thuật nổ tung sau đó, linh khí màu đỏ rực hóa thành ngọn lửa dữ dội, thiêu đốt cánh tay hắn, đau rát nóng bỏng lan ra.
Tên tu sĩ ẩn nấp bị đau, đột nhiên sững sờ.
Cảnh tượng này, sao mà quen thuộc quá vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận