Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 299: Tà ma

Mặc Họa từ biệt Trang tiên sinh, đi qua rừng trúc, xuyên qua bãi cỏ, trải qua hồ nước, liền đến dưới cây hòe lớn. Dưới cây hòe lớn, Bạch Tử Thắng cùng Bạch Tử Hi đang ngồi đọc sách. Bạch Tử Thắng nhìn thấy Mặc Họa, ánh mắt sáng lên, vội vàng đem sách trong tay vứt xuống, hỏi:
"Ngươi lại đi đâu? Gần đây cũng không thấy ngươi."
Mặc Họa mở ra hộp cơm, đem mẫu thân chuẩn bị thịt bò cùng bánh ngọt phân cho Bạch Tử Thắng cùng Bạch Tử Hi. "Ta có chút sự tình chậm trễ."
Bạch Tử Thắng nhẹ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, chuyên tâm ăn thịt bò. Hắn tâm tư đơn thuần, có thịt ăn là được, cái gì cũng không nghĩ. Mặc Họa suy nghĩ một hồi, hỏi hắn:
"Tử Thắng, ngươi dự định lúc nào trúc cơ đâu?"
Bạch Tử Thắng cải chính:
"Ngươi muốn gọi ta Bạch đại ca!"
Mặc Họa không để ý tới hắn. Bạch Tử Thắng ăn thịt của Mặc Họa, cũng không tiện không đáp, lên tiếng:
"Còn một thời gian nữa, căn cơ muốn làm cho chắc, sau đó mới trúc cơ."
Mặc Họa nhẹ gật đầu. Xem ra Trang tiên sinh nói không sai, thế gia hoặc là tông môn đệ tử, nếu muốn trên con đường tu đạo đi được lâu dài, cũng sẽ không tham nhất thời, từ Luyện Khí kỳ bắt đầu, liền sẽ thật tốt rèn luyện cảnh giới, đặt vững căn cơ. Bạch Tử Thắng lại hỏi Mặc Họa:
"Ngươi dự định trúc cơ sao?"
"Đúng vậy, ta luyện khí bảy tầng, cũng muốn sớm tính toán."
Bạch Tử Hi ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn điểm tâm, ngẩng đầu nhìn Mặc Họa một chút, bỗng nhiên sửng sốt, cau mày nói:
"Thần thức của ngươi..."
Bạch Tử Thắng nghe vậy, cũng quan sát Mặc Họa, lập tức giật mình, "Mặc Họa, thần thức của ngươi chuyện gì xảy ra?"
"À, thần thức của ta trước trúc cơ."
Mặc Họa ra vẻ bình tĩnh nói, chỉ là giữa lông mày vẫn có chút đắc ý. Bạch Tử Thắng há hốc mồm, Bạch Tử Hi cũng kinh ngạc nhìn hắn, điểm tâm đều quên ăn. "Không thể nào!"
Bạch Tử Thắng nói. "Vì sao không thể nào?"
"Luyện khí tu sĩ, không thể có thần thức trúc cơ."
"À, vậy coi như đi."
Mặc Họa không vấn đề gì nói. Bạch Tử Thắng nhìn chằm chằm Mặc Họa trái xem phải xem, vẫn không dám tin tưởng, "Thần thức của ngươi thật sự trúc cơ?"
"Ngươi không phải nói không thể nào sao?"
Bạch Tử Thắng gãi gãi đầu, lẩm bẩm:
"Không nên a, ta chưa từng nghe nói thần thức có thể trước trúc cơ..."
Mặc Họa bóp khối điểm tâm bỏ vào miệng, cười híp mắt nhai. "Thần thức của ngươi là làm sao trúc cơ?"
Bạch Tử Thắng lại không nhịn được hỏi. "Ca!"
Bạch Tử Hi giọng thanh thúy, ngữ khí mang theo một tia trách cứ. Bạch Tử Thắng lúc này mới nhớ ra, xin lỗi nói:
"Ta không nên hỏi, tu sĩ đều có cơ duyên riêng, không nên hỏi người ngoài."
"Không có chuyện gì."
Mặc Họa khoát tay nói, "Bất quá bây giờ còn không thể nói cho ngươi, sau này nếu có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi."
Quan tưởng đồ sự tình, trước mắt hắn chỉ nói với Trang tiên sinh, bởi vì sự tình liên quan đến thức hải, mà trong thức hải hắn lại có Đạo Bia, cho nên vẫn là càng ít người biết càng tốt. Ít nhất trước mắt không thể nói với Bạch Tử Thắng. Bạch Tử Thắng thấy Mặc Họa thẳng thắn như vậy, cũng gật đầu nói:
"Tốt!"
Mặc Họa cười một tiếng. Bạch Tử Thắng thấy Mặc Họa cười, chợt giật mình, không khỏi hỏi:
"Sao tự nhiên ngươi cười lên âm trầm, còn có cả tà khí?"
Mặc Họa giật mình, sau đó nghĩ đến, hẳn là do tà niệm của mặt xanh tiểu quỷ, thỉnh thoảng vẫn còn xuất hiện, mình cười một tiếng, liền giống như mặt xanh tiểu quỷ, mang theo tà khí lạnh lẽo. Mặc Họa vuốt vuốt cằm, "Không có gì, ta ăn không tiêu thôi, lát nữa sẽ hết."
Bạch Tử Thắng nghe được mơ hồ, nhưng cũng không truy hỏi, mà là hiếu kỳ nói:
"Dạo này ngươi đi làm gì thế?"
Mặc Họa suy nghĩ, chuyện quan tưởng đồ không thể nói, nhưng chuyện Hắc Sơn trại, nói cho bọn Bạch Tử Thắng nghe, chắc là không có gì. Mà lại bọn họ là con cháu Bạch gia, gia học uyên bác, có lẽ biết chút manh mối khác. Mặc Họa liền đem chuyện Hắc Sơn trại, chọn lọc kể cho Bạch Tử Thắng nghe. Từ con đường núi ẩn nấp giữa vách núi, đến trận sương mù bao phủ rừng cây, đến chuyện hai gã tu sĩ mập gầy nửa đêm canh ba, ném tên hỏi đường, cuối cùng nói đến đan phòng toàn máu và đan lô toàn xương trắng... Ngoại trừ chuyện quan tưởng đồ, chuyện gì nói được Mặc Họa cũng đều đại khái nói. Bạch Tử Thắng nghe mà kinh tâm động phách, lại lòng đầy căm phẫn. Một hồi lo lắng cho Mặc Họa, một hồi lại giận dữ vì việc ác của tà tu, hận không thể xông vào Hắc Sơn trại, giết cho hả dạ, chém hết tà ma ngoại đạo. Ấn tượng của Mặc Họa, thế gia đệ tử quy củ nghiêm khắc, làm việc theo khuôn phép, hoặc là chiều chuộng buông thả, làm việc coi trời bằng vung. Cái tính tình trượng nghĩa của Bạch Tử Thắng, thật không biết từ đâu mà ra. Bạch Tử Hi cũng nghe đến mê mẩn, sách trên tay rơi xuống đất cũng không biết. Mặc Họa nghĩ một chút, liền hỏi:
"Các ngươi biết tà tu cùng ma tu khác nhau ở chỗ nào không?"
Tam đương gia xem hắn là lão yêu quái ma đạo đoạt xá, theo lý thuyết, ma tu hẳn là mạnh hơn tà tu, cũng càng đáng sợ hơn. Nhưng tà ma có gì khác nhau, Mặc Họa vẫn không rõ, hỏi Du trưởng lão, ông ta cũng nói không rõ ràng, chắc là ngày thường không tiếp xúc nên không biết nhiều. Rốt cuộc, nếu không phải tiến Hắc Sơn trại, đến giờ Mặc Họa cũng chỉ gặp một tên tà tu, chính là cùng Trương Lan bắt tên hái hoa tặc kia, tên đó còn bị Mặc Họa chặt mất một chân. Còn từ "ma tu" Mặc Họa còn rất ít khi nghe thấy. "Cái này ta biết!"
Bạch Tử Thắng đắc ý cười, trước mặt Bạch Tử Hi, hiếm khi khoe khoang kiến thức một chút:
"Tà tu cùng ma tu đều không phải đồ tốt, đều tu luyện công pháp của tà ma ngoại đạo, gọi tà tu hay ma tu đều được."
"Nếu muốn phân chia kỹ càng hơn, tà tu thường chỉ tu sĩ nửa đường xuất gia, rơi vào tà đạo, ma tu chỉ người có chính tông ma đạo truyền thừa, tu hành công pháp ma đạo cùng đạo pháp tu sĩ."
"Ma tu có tông môn truyền thừa, tà tu thì không, cho nên ma tu thường mạnh hơn. Đương nhiên những loại tà ma ngoại đạo này, chủ yếu vẫn là xem người nào tồi tệ hơn, càng tồi tệ thì càng lợi hại, cũng càng đáng chết."
Bạch Tử Thắng nói rất rõ ràng. Mặc Họa bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên hơi nghi hoặc một chút, "Sao ngươi biết rõ ràng như vậy?"
Bạch Tử Thắng nghiêm mặt nói:
"Trảm yêu trừ ma mới là tu sĩ tốt! Nếu vậy, không biết địch biết ta, làm sao chém giết tà ma được?"
Mặc Họa thở dài, "Được thôi."
Thì ra hắn tính toán chuyện này. Mặc Họa lại hỏi:
"Thế còn tà trận? Có khác biệt gì so với trận pháp bình thường không?"
Về trận pháp, trước mặt Mặc Họa, Bạch Tử Thắng có chút rụt rè. Trình độ trận pháp của Mặc Họa, trong lòng hắn rất rõ, so với trận sư Luyện Khí kỳ, sớm đã không biết cao hơn bao nhiêu. Bạch Tử Thắng không dám nói bừa, lỡ nói sai, mất mặt trước Mặc Họa, hắn sẽ không thể mặt dày, tự xưng là "đại ca" của Mặc Họa được nữa. Dù Mặc Họa chưa từng nhận hắn là "đại ca"... Bạch Tử Thắng lén nhìn em gái Tử Hi. Bạch Tử Hi có chút bất đắc dĩ, tiện thể nói:
"Tà trận và ma trận, trưởng lão trong tộc ra lệnh cấm, việc dạy trong tộc cũng sẽ không nhắc đến, nhưng ta từng đọc trong một quyển sách, thấy có đôi dòng..."
Bạch Tử Hi có đôi lông mi dài đen khẽ động, đôi mắt như nước thu lộ vẻ suy tư, hồi tưởng lại những ghi chép trong sách, một lúc sau nói tiếp:
"Tà trận và ma trận, đại khái dùng máu thịt làm trận môi, dùng tà niệm vẽ trận văn, đi ngược đại đạo làm trụ cột, luyện tính mạng người làm trận nhãn."
"Còn chi tiết hơn thì sách không nói, sự khác biệt giữa tà trận và ma trận ta cũng không rõ lắm."
Mặc Họa nhẹ gật đầu. Bạch Tử Thắng lén nói:
"Hay là, ngươi đi hỏi Trang tiên sinh đi?"
Mặc Họa cũng nghĩ vậy, đã thấy Bạch Tử Hi lắc đầu nói:
"Tiên sinh sẽ không nói cho ngươi."
Mặc Họa sững sờ, không khỏi hỏi:
"Vì sao?"
Bạch Tử Hi nói:
"Bởi vì ngươi quá thông minh, Trang tiên sinh sợ ngươi vừa học liền biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận