Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 107: Tiến triển

Sau đó, Mặc Họa có thời gian rảnh liền đến Tọa Vong Cư của Trang tiên sinh, cùng Bạch Tử Thắng luận bàn thân pháp. Bạch Tử Thắng ngộ tính cực kỳ cao, mỗi lần luận bàn, thân pháp đều càng thuần thục thêm một chút, nhưng thân pháp của Mặc Họa tiến bộ, lại càng nhanh hơn một bậc. Ngay từ đầu, Bạch Tử Thắng chiếm ưu thế, nhưng đợi Mặc Họa Thệ Thủy Bộ càng phát huy thuần thục, trong vòng hai mươi hiệp, Bạch Tử Thắng sẽ rất khó cướp được ngọc bội trên cổ Mặc Họa. Hai người vì muốn luận bàn thêm, liền đổi hai mươi hiệp thành bốn mươi hiệp. "Không thích hợp..."
Một lần luận bàn xong, Bạch Tử Thắng cau mày nói. "Là lạ ở chỗ nào?"
Mặc Họa hỏi. "Thân pháp của ngươi có chút tà môn..."
Mặc Họa vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. "Rõ ràng nhìn có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng lại trơn như cá chạch, mắt thấy sắp bắt được, nhưng thân hình lại lóe lên, vẫn sẽ thoát khỏi đầu ngón tay, làm sao cũng bắt không được..."
"Như vậy không phải vừa vặn cho thấy môn thân pháp này không tầm thường sao?"
Bạch Tử Thắng lắc đầu, "Môn thân pháp này, nói cho cùng chính là lấy linh lực dẫn dắt nhục thân, nhưng thân pháp lấy linh lực dẫn dắt nhục thân có rất nhiều, ta chưa thấy qua cái nào khó giải quyết như vậy."
Mặc Họa không hiểu, "Chẳng phải là dùng thần thức dẫn dắt linh lực, đưa linh lực đến một vài kinh lạc cùng huyệt vị, sau đó dẫn dắt thân thể di chuyển sao... Cái này rất khó sao?"
Chẳng lẽ không khó, nhưng có thể dùng thần thức điều khiển linh lực, đồng thời điều khiển tinh chuẩn như thế, thậm chí cẩn thận đến mức nhập vi, cũng không đơn giản. Bạch Tử Thắng lại nhìn Mặc Họa. Mặc Họa lúc này luyện khí tầng năm, nhưng thần thức đã đủ vẽ tám đạo trận văn, hơn nữa hắn nhìn Mặc Họa vẽ trận pháp, bút đi như rồng bay phượng múa, đặt bút cực nhanh, chỉ trong chốc lát có thể vẽ ra một bộ trận pháp sáu bảy đạo trận văn. Bạch Tử Thắng ngẩn người, nhất thời không phân biệt được cái tà môn rốt cuộc là ở thân pháp hay là ở Mặc Họa... Bất quá những điều này hắn không để tâm, tu giới tu sĩ cùng pháp thuật đều phong phú, có một số tu sĩ tu luyện một loại pháp thuật nào đó, hoàn toàn có thể lợi hại hơn so với người khác. Việc thân pháp Mặc Họa có thể ngang bằng với mình khi áp chế tu vi, Bạch Tử Thắng mừng còn không hết. Sau đó mỗi ngày, hắn đều làm xong bài tập từ sớm, sau đó ngồi dưới cây hòe lớn, chờ Mặc Họa đến cùng luận bàn thân pháp. Bỗng nhiên một ngày, Bạch Tử Thắng hỏi:
"Thân pháp ngươi học, là để trốn tránh đạo pháp của tu sĩ sao?"
"Ừm."
Mặc Họa khẽ gật đầu, "Ngoài tu sĩ ra, còn có yêu thú."
Hắn biết đâu có ngày mình còn muốn vào Hắc Sơn lớn, yêu thú bên trong Hắc Sơn lớn có thể mạnh hơn tu sĩ rất nhiều. "Vậy ngươi tốt nhất nên luyện thêm với yêu thú."
Bạch Tử Thắng ăn một miếng thịt, tiện thể nói. "Hả?"
Mặc Họa ngơ ngác. Bạch Tử Thắng nói:
"Yêu thú tấn công khác với tu sĩ nhân loại, ngươi có thể tránh được tu sĩ, chưa chắc có thể tránh được yêu thú."
"Đúng nga."
Mặc Họa giật mình. Yêu thú hình thể khổng lồ, nhục thân cường tráng, nanh vuốt sắc bén, hơn nữa phần lớn đều đi bằng bốn chân, quỹ đạo chiêu thức khác hoàn toàn với tu sĩ. Huống chi một số yêu thú còn giỏi dùng độc, đuôi, gai, nước bọt và răng nanh để tấn công, càng thêm quỷ dị và xảo trá. Mặc Họa gãi đầu, "Nhưng ta cũng không tìm được yêu thú để luyện cùng a, sơ sẩy một chút, đừng có lại bị yêu thú ăn mất..."
"Ta nói vậy thôi, tự ngươi chú ý là được."
Bạch Tử Thắng tùy ý nói. Mặc Họa lại để ý việc này trong lòng. Nội tâm hắn tính toán tỉ lệ bị tu sĩ giết và bị yêu thú cắn chết. Cảm thấy khả năng bị yêu thú cắn chết có vẻ lớn hơn. Hắc Sơn lớn hiểm ác khó lường, yêu thú hung mãnh quỷ quyệt. Chỉ cần tương lai hắn vào Hắc Sơn lớn, liền phải đối mặt với yêu thú, mà man lực, tốc độ và hành tung quỷ dị của yêu thú không phải tu sĩ có thể so sánh được. "Làm sao mà luận bàn với yêu thú được đây? Chẳng lẽ muốn thử làm Liệp Yêu Sư?"
Mặc Họa nghĩ ngợi, vẫn là thôi đi. Vài ngày sau, Mặc Họa ở tiệm ăn đọc trận sách. Trận pháp tám đạo trận văn, hắn đã vẽ ra được, để tiết kiệm linh mực, liền không vẽ mỗi ngày, nên rảnh thì chỉ đọc trận sách. Cùng Bạch Tử Thắng luận bàn thân pháp, cũng không thể ngày nào cũng đi. Việc Bạch Tử Thắng cùng Mặc Họa luận bàn bị Tuyết di biết, chính là do hắn cao hứng quá mà nói lộ ra. Tuyết di có chút tức giận, cảm thấy Bạch Tử Thắng hơi ham chơi, hơn nữa còn quấy rầy Mặc Họa học trận pháp, liền giao thêm cho hắn bài tập. Mặc Họa tìm Tuyết di nói giúp, nói là mình muốn luyện thân pháp nên Bạch Tử Thắng mới cùng hắn luận bàn. Nhưng Tuyết di rõ ràng không tin, nàng biết Mặc Họa trời sinh yếu đuối, làm sao tự dưng lại đi học thân pháp gì chứ? Nàng cho rằng Mặc Họa thực sự là muốn giải vây cho Bạch Tử Thắng, nhân tiện nói:
"Đứa bé ngoan, ta biết con vì thiếu gia mà tốt, nhưng không có quy tắc thì không nên chuyện."
Tuyết di nói xong với Mặc Họa, quay lại liền cho Bạch Tử Thắng thêm mấy môn bài tập. Mặc Họa bất đắc dĩ, chỉ có thể thỉnh thoảng mang chút đồ ăn cho Bạch Tử Thắng, coi như an ủi. Vốn thường xuyên đến tiệm ăn đi dạo là Trương Lan, tựa hồ cũng có chuyện gì, đột nhiên bận rộn, cũng đã lâu không thấy bóng dáng. Mặc Họa bỗng nhiên thanh tịnh hơn không ít, chỉ có thể một mình đọc trận sách. Khi Mặc Họa một mình đọc sách, Khương di liền bưng một bát canh gà tới, bảo Mặc Họa tranh thủ lúc còn nóng mà uống. Khương di tên Vân, họ Sở, cũng là Liệp Yêu Sư, trước kia đi săn yêu bị trọng thương, trong nhà không có thu nhập khác, còn có một đứa con nheo nhóc không có cơm ăn. Liễu Như Họa liền để nàng đến tiệm ăn giúp việc, bây giờ gia cảnh cũng dần chuyển biến tốt, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Chồng nàng tuy không thể săn yêu, nhưng am hiểu dùng bẫy, thỉnh thoảng sẽ lên núi bắt một ít yêu thú nhỏ yếu, bán đổi lấy linh thạch, trợ cấp gia dụng, có khi còn bắt được cả Linh thú. Những linh thú này chắc là do gia tộc hoặc trưởng lão tông môn nuôi dưỡng, vô tình chạy vào trong núi, dần dần yêu hóa, linh khí trên người cũng nhạt đi nhiều, nhưng thịt vẫn tốt hơn yêu thú. Khương Vân dùng những linh thú này hầm thành canh thịt ngon, lần nào cũng sẽ đặc biệt để dành cho Mặc Họa một chút. Khương Vân giỏi làm bánh ngọt, biết rang hạt thông, đồ ăn thì học theo Liễu Như Họa, hương vị cũng rất ngon. "Cảm ơn Khương di!"
Mặc Họa uống canh gà ngon lành, vui vẻ nói cảm ơn. Mặc Họa ăn ngon, Khương Vân cũng rất vui, nhưng nàng không khéo ăn nói, chỉ ngượng ngùng cười. "Đúng rồi, lần trước đưa cái mộc trói trận cho Sở đại thúc, dùng tốt không?"
Mặc Họa nhớ ra, liền mở miệng hỏi. "Ừm ừ, dùng tốt."
Khương Vân gật đầu, "Sở đại thúc của con mỗi lần về núi đều khoe cái trận pháp đó dùng tốt, giờ yêu thú ở trong bẫy không bị thương da lông nữa."
Yêu thú trong bẫy thường hay bị sứt mẻ da lông do xung quanh va đập và cắn xé, như vậy sẽ không bán được bao nhiêu linh thạch. Sau khi Mặc Họa nghe chuyện này, liền tìm trong " thiên trận tập lục " một trận pháp tên là " mộc trói trận ", có thể trói yêu thú lại, tuy tốn một viên linh thạch kích hoạt trận pháp, nhưng yêu thú da lông không bị hư tổn có thể bán được nhiều linh thạch hơn. "Chỉ là..."
Khương Vân muốn nói lại thôi. "Có phải trận pháp có vấn đề gì không?"
Mặc Họa hỏi. "Không phải, không phải."
Khương Vân khoát tay, "Không phải do trận pháp, là lần trước Sở đại thúc con bắt được một con yêu thú còn nhỏ, yêu thú kia bị nhốt trong bẫy mấy ngày, mà vẫn không chết, Sở đại thúc con đưa nó về nhà, nhưng lại không biết phải xử lý thế nào..."
"Yêu thú nhỏ?"
Ánh mắt Mặc Họa sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận