Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 273: Trong trại

Mặc Họa lén lút đào góc tường, thần không hay quỷ không biết âm thầm vào Hắc Sơn trại. Vừa tiến vào trong trại, mùi hương máu tanh nồng xộc thẳng vào mặt. Là mùi hôi thối năm xưa cùng mùi máu tanh gần đây trộn lẫn. Bốn phía âm hàn, nhớp nháp như ngấm vào cốt tủy. Mặc Họa không nhịn được rùng mình một cái, sau đó phóng tầm mắt nhìn lại, lại không khỏi há hốc mồm.
Thật là một cái sơn trại lớn! Hai bên thế núi vây quanh, Hắc Sơn trại tọa lạc ở giữa. Mặc Họa vừa mới đào một lỗ ở chân tường, chỉ là một phần nhỏ của toàn bộ bức tường cao, trong tầm mắt còn thấy nhiều bức tường cao ngất khác. Ngoài tường cao, thế núi bao quanh cũng tạo thành tấm bình phong tự nhiên của Hắc Sơn trại. Toàn bộ Hắc Sơn trại chiếm cứ dưới màn đêm, như một tòa hàng rào không thể phá vỡ, lại giống một con yêu vật khổng lồ đang ăn thịt người.
Mặc Họa rúng động trong lòng không thôi, sau đó lại là một trận hoảng sợ. Nơi này e là thế lực của tội tu lớn nhất Thông Tiên thành, không, có lẽ là toàn bộ Hắc Sơn châu. Nếu không tìm hiểu trước, tùy tiện gọi người tới, một khi giao chiến, chỉ sợ thương vong thảm trọng. Về sau Mặc Họa bắt đầu cẩn thận từng li từng tí, dò xét cách cục Hắc Sơn trại.
Toàn bộ Hắc Sơn trại phi thường lớn, kiến trúc rất nhiều, phòng ốc san sát, nhìn sơ qua cũng chừng mấy trăm cái, san sát nhau được bố trí giữa thung lũng. Không khí toàn bộ âm trầm tà dị. Ánh lửa mờ tối chiếu xuống, trên đường, trên tường, trên cột nhà, hầu như khắp nơi có thể thấy vệt máu loang lổ. Trong một vài chỗ hẻo lánh còn vứt bỏ tàn chi và hài cốt của các tu sĩ không rõ danh tính. Có những căn phòng là chỗ tội tu ở, còn một số giam giữ các tu sĩ khác, khả năng lớn là bị bắt cóc tới. Những tu sĩ vô tội này bị giam trong lồng sắt, hình tiêu mảnh dẻ, gầy đến da bọc xương, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mặc Họa nhíu mày.
"Những tội tu này nhốt tu sĩ ở đây làm gì? Chẳng phải đều gϊếτ sao?"
Quang Đầu Đà là tội tu mà còn gϊếτ người như ngóe, Hắc Sơn trại này rõ ràng càng tà môn hơn, tội tu trong này đoán chừng còn tệ hơn, sao lại giữ mạng cho những tu sĩ này? Mặc Họa hơi nghi hoặc một chút, liền nhìn quanh ở gần đó một hồi.
Chỉ chốc lát có một tội tu mặt mày hung dữ tới, lựa tới chọn lui, túm lấy một tu sĩ sắc mặt có vẻ tốt hơn chút, một đao cắt cổ tay hắn để lấy máu. Tu sĩ kia mặt mày thống khổ, giãy giụa không được, máu nhỏ vào bát, đầy một bát lớn. Tên tội tu ngửa bát lên, uống cạn máu tươi trong một hơi, lập tức khí huyết dồi dào. Hắn không khỏi liếm môi, lại vẫn chưa thỏa mãn. Một lát sau, lại có một tên tội tu tới. Tên kia xòe bàn tay lớn ấn lên trán một tu sĩ trẻ tuổi, tu sĩ trẻ tuổi trong nháy mắt kêu lên thê thảm. Mặc Họa dùng thần thức dò xét, có thể thấy linh lực của tu sĩ trẻ tuổi đó, lại từ đan điền nghịch dòng, qua kinh mạch, tụ lại trên đỉnh đầu, cuối cùng theo bàn tay tên tội tu chảy vào cơ thể hắn. Linh lực nghịch hành, mang theo đau đớn cực lớn. Cho nên tiếng kêu của tu sĩ trẻ tuổi kia thê lương đến không giống tiếng người. Tội tu nghe thấy tâm phiền, tay phải tiếp tục hấp thụ linh lực, tay trái lại bóp chặt cổ tu sĩ trẻ tuổi, không cho hắn phát ra tiếng. Đợi hắn hút xong linh lực, tu sĩ trẻ tuổi kia cũng từ từ tê liệt ngã xuống đất, không có tiếng động, không biết sống chết.
Về sau cũng lần lượt có tội tu tới, làm những chuyện cơ bản giống vậy, không hút máu thì hấp linh lực, thậm chí còn có những thủ đoạn đáng sợ hơn. Mặc Họa như rơi vào hầm băng. Lúc này hắn mới ý thức được, Hắc Sơn trại này căn bản không phải ổ của tội tu, mà là ổ của một đám tà tu! Hắc Sơn trại lớn như vậy, bên trong toàn là tà tu, mấy trăm tên tà tu! Mặc Họa không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Tội tu gϊếτ người cướp của, cầu tài. Còn tà tu bắt người luyện công, căn bản chưa từng xem người là người. Những tu sĩ vô tội bị nhốt trong lồng sắt này, không giống người, mà giống như... Gia súc bị nuôi dưỡng! Mặc Họa vừa kinh vừa giận, nghĩ một chút cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Mình không cứu được những tu sĩ này. Đừng nói cứu được, bây giờ hắn tự bảo vệ mình còn chưa xong. Nếu Hắc Sơn trại là ổ của tà tu thì càng nguy hiểm hơn nhiều.
"Có nên thừa dịp bọn chúng chưa phát hiện mình, chạy về trước không?"
Mặc Họa suy nghĩ, vẫn lắc đầu. Mình lần này trà trộn vào được coi như có chút may mắn, lần sau đến chưa chắc có vận may tốt như vậy. Huống hồ, tuy nói tà tu hung hiểm, nhưng cho dù là tà tu, chỉ cần vẫn là luyện khí, thần thức không mạnh hơn Mặc Họa thì không thể nhìn thấu Ẩn Nặc thuật của Mặc Họa. Chỉ cần Ẩn Nặc thuật không bị nhìn thấu thì mình an toàn. Tà tu thủ đoạn độc ác. Nhưng Mặc Họa lại không định giao chiến trực diện với chúng, thủ đoạn của chúng dù quỷ dị tàn nhẫn đến đâu, cũng không có ý nghĩa gì. Mặc Họa thở phào nhẹ nhõm.
Trước mắt nhìn thấy, thế lực tà tu ở Hắc Sơn trại lớn mạnh như vậy đã đe dọa nghiêm trọng đến tất cả Liệp Yêu Sư, chính là an nguy của cả Thông Tiên thành. Nếu để chúng phát triển thêm hai ba trăm năm, mạnh hơn nữa thì tà tu sợ không phải có đến nghìn người. Đến lúc đó, toàn bộ tán tu của Thông Tiên thành chỉ sợ đều là gia súc bị chúng nuôi nhốt. Mặc Họa đáy lòng run lên từng cơn ớn lạnh.
Thừa dịp chúng chưa biết mình có Ẩn Nặc thuật, mà lại đã lẻn vào được, tốt nhất nên thăm dò nội tình của những tà tu này. Sau đó ra ngoài gọi người, lên kế hoạch chu đáo, tiêu diệt chúng tận gốc, nếu không chắc chắn sẽ thành mối họa vô tận. Mặc Họa đã quyết, bắt đầu cân nhắc cụ thể nên làm thế nào.
"Đầu tiên, quan trọng nhất là phải xác định bên trong có tà tu Trúc Cơ kỳ không!"
Chỉ có tà tu Trúc Cơ kỳ mới có thể nhìn thấu Ẩn Nặc thuật của mình. Nói cách khác, chỉ cần không gặp tà tu Trúc Cơ kỳ thì dù ở trong Hắc Sơn trại đầy tà tu này, nguy hiểm cũng sẽ không quá lớn. Vậy tà tu Trúc Cơ kỳ sẽ ở đâu?
Mặc Họa nghĩ ngợi một lát, sau đó dùng hiểu biết về trận pháp của mình, bắt đầu suy luận cách cục Hắc Sơn trại. Cách cục trận pháp của nhà An, Mặc Họa đều đã xem thấu qua. Cửa hàng luyện khí và luyện đan ở phía nam thành là trận pháp do chính Mặc Họa thiết kế, cũng dựa vào trận pháp để xây dựng. Cho nên việc này Mặc Họa coi như là sở trường. Tính toán một hồi, Mặc Họa liền nắm chắc trong lòng.
Hắc Sơn trại có tiền trại và hậu trại. Tiền trại ở phía trước, Mặc Họa ẩn thân đi lại đại khái một vòng, cơ bản đều là tà tu Luyện Khí kỳ, tu vi mặc dù phần lớn là Luyện Khí tầng tám chín, nhưng không ai trúc cơ. Trận pháp tiền trại tương đối đơn giản, chủ yếu dùng đơn trận nhất phẩm, nhiều trận pháp thậm chí không đạt tới nhất phẩm. Những kiến trúc cơ bản như nhà tù, nhà giam, phòng ốc đều ở tiền trại.
Trận pháp ở hậu trại thì phức tạp hơn nhiều. Chủ yếu dùng Thổ Mộc Phục Trận nhất phẩm, các trận pháp xen lẫn cũng đều là đơn trận nhất phẩm, hơn nữa còn có vách ngăn riêng, rõ ràng quan trọng hơn nhiều so với tiền trại. Mặc Họa vẫn là giải một trận pháp nhỏ, lén chui vào hậu trại. Nhờ Ẩn Nặc thuật và Thệ Thủy Bộ, Mặc Họa lướt qua nóc nhà và xà nhà, đồng thời quan sát xung quanh. Hậu trại so với tiền trại thì yên tĩnh hơn và cũng trang nghiêm hơn chút. Mùi máu tanh không nồng bằng, nhưng lại càng ngột ngạt. Phòng ốc to hơn và cũng tinh mỹ hơn. Chỉ là cái sự tinh mỹ này, ít nhiều mang theo âm khí.
Mặc Họa đi tới đi tới, chợt nghe tiếng người, liền lập tức tìm xà nhà để nấp mình. Trong phòng hai người có vẻ đang trò chuyện, nhưng tựa hồ giao tình không sâu, lời nói giữa có chút lạnh nhạt. Mặc Họa lén nhìn xuống. Chỉ thấy bên dưới là một cái bàn, trên bàn có rượu và thịt. Mặc Họa đoán thân phận hai người không tầm thường, bởi vì đồ nhắm của họ là loại tốt nhất, hơn hẳn những gì tà tu bên ngoài ăn. Thấy hai người không phát hiện mình, Mặc Họa còn tưởng là tu sĩ Luyện Khí, lại nghiêng đầu nhỏ nhìn hai người một chút.
Một trong hai người là một tu sĩ trung niên, thần sắc lạnh lùng. Người còn lại là một tráng hán cao lớn vạm vỡ, hai mắt ửng đỏ, có tơ máu bên trong. Mặc Họa vừa liếc qua, ánh mắt như chuồn chuồn lướt nước chạm vào tráng hán kia. Tráng hán kia hai mắt đột ngột trợn trừng, tơ máu trong mắt càng sâu, toàn thân lệ khí bùng lên, nói:
"Là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận