Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 135: Hái hoa tặc

Trương Lan cảm thấy cuộc đời tu đạo của mình như một trang sử đen, lại bị Mặc Họa, một đứa bé, tô đậm thêm bằng một nét bút mực. Mình đề phòng như lâm đại địch, kết quả đối diện lại chỉ là một tiểu tu sĩ luyện khí tầng năm. Quá mất mặt!
Trương Lan không nhịn được oán giận nói:
"Ngươi nói ngươi, một đứa bé lớn như vậy, chạy lên núi làm gì hả?!"
"Ta lên núi làm nhiều việc lắm: Vẽ bản đồ, bày trận pháp, lấy yêu huyết, tìm hương liệu, hái thảo dược, đào quặng thạch..."
Mặc Họa bẻ ngón tay, đếm từng cái cho Trương Lan nghe.
Trương Lan đau cả đầu, "Thôi thôi, ta biết rồi."
Cái gì mà lộn xộn thế này. Trong lòng Trương Lan không được thoải mái cho lắm, Đại Hắc Sơn đâu phải là nơi một đứa bé có thể đến. Hắn, một tu sĩ luyện khí hậu kỳ lên núi còn phải cẩn thận từng chút một, đừng nói chi đến Mặc Họa, một tiểu tu sĩ luyện khí tầng năm. Huống chi, theo những gì Trương Lan biết về Mặc Họa, tuy đứa nhỏ này có thiên phú trận pháp không tồi, nhưng thể chất bẩm sinh lại yếu ớt, gặp phải yêu thú nào chắc chắn sẽ bị bắt làm bữa ăn ngon. Còn nói cái gì bày trận hái thuốc, thật là nói xằng...
Trương Lan không tin. Nhưng hắn lại biết, Mặc Họa có chút tà môn, không thể đánh giá theo lẽ thường của người tu đạo được. Nên dù không tin, hắn cũng không nói gì.
Mà hai người phía sau hắn lúc này vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc, căn bản không nghe Mặc Họa đang nói gì. Vẻ mặt chưa từng thấy sự đời của bọn họ khiến Trương Lan dễ chịu hơn một chút, tự thấy cũng vãn hồi được chút ít mặt mũi.
Mặc Họa nhìn hai người sau lưng Trương Lan, chỉ hỏi:
"Vị tỷ tỷ này là ai vậy?"
"Kém vai vế đấy."
Trương Lan nói, "Phải gọi là dì."
Nữ tu kia liếc Trương Lan một cái sắc như dao, nhưng lại đối với Mặc Họa, vẻ mặt hiền hòa nói:
"Tỷ tỷ họ Tư Đồ, tên một chữ là Phương, đừng nghe Trương thúc thúc, cứ gọi tỷ tỷ là được rồi."
Trương Lan câm nín. Mặc Họa ngọt ngào gọi "Tỷ tỷ". Tư Đồ Phương lập tức tươi cười rạng rỡ. Nam tử bên cạnh hách dịch nói:
"Ta tên là Tư Đồ Tú."
Mặc Họa hời hợt "A" một tiếng.
Trương Lan không nhịn được nói với Mặc Họa:
"Mau đi rửa mặt đi, xem mặt mũi ngươi bẩn thỉu hết cả rồi."
Hắn vừa nãy bị vẻ mặt xuất hiện của Mặc Họa làm cho kinh hãi, giờ nhìn vẫn còn thấy không được tự nhiên.
Mặc Họa liền tìm một chỗ suối nhỏ, rửa mặt sạch sẽ. Khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, lập tức trở nên môi hồng răng trắng, trông như búp bê. Tư Đồ Phương nhìn mấy lần, không khỏi khen:
"Thật đúng là mặt như tranh vẽ, dáng dấp đẹp quá!"
"Cảm ơn tỷ tỷ, dung mạo của tỷ cũng rất đẹp!"
Mặc Họa có qua có lại khen một câu.
Tư Đồ Phương cười tươi như hoa nở. Trương Lan thở dài, nói với Mặc Họa:
"Không còn sớm nữa, hay là ngươi về trước đi."
Tư Đồ Phương cũng gật đầu nhẹ, "Trên núi có yêu thú, ngươi ở đây không an toàn, hay là tỷ tỷ đưa ngươi xuống núi nhé?"
Trương Lan không nhịn được trợn mắt nhìn Tư Đồ Phương, "Ngươi quên chuyện chính rồi à?"
Tư Đồ Phương có chút khó xử.
Mặc Họa hiếu kỳ hỏi:
"Các ngươi lên núi làm gì vậy?"
"Đây là cơ mật của Đạo Đình Ti, không thể nói cho ngươi."
"Tìm người à."
Đầu Trương Lan ong lên, "Sao ngươi lại biết rồi?"
"Lúc nãy các ngươi nói chuyện phiếm, ta nghe được."
Trương Lan lại thở dài, chịu thua Mặc Họa.
Mặc Họa con mắt đen láy xoay chuyển, nói:
"Vậy để ta giúp các ngươi tìm nhé?"
Tư Đồ Phương cười nói:
"Cảm ơn tiểu đệ đệ, nhưng mà chuyện này nguy hiểm lắm, bọn ta không thể để ngươi đi được."
Trương Lan đứng một bên, không nói gì. Mặc Họa nhìn Trương Lan, nhắc nhở:
"Đại Hắc Sơn lớn lắm, không biết đường mà nói, cứ đi vòng mười ngày nửa tháng, chưa chắc đã tìm được người."
Trương Lan nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Được, ngươi đi theo chúng ta."
Tư Đồ Phương cau mày, "Ngươi điên rồi, nó vẫn còn là con nít."
Trương Lan bất đắc dĩ nói:
"Nó không dẫn đường cho chúng ta, chúng ta không những không tìm thấy người, mà chỉ sợ sẽ lạc đường trong núi mất."
Tư Đồ Tú bên cạnh cười lạnh nói:
"Có tiểu tử này dẫn đường, bọn ta không lạc đường mới lạ đấy?"
"Sẽ không!"
Trương Lan chém đinh chặt sắt nói, "Chúng ta sẽ lạc đường, còn nó thì không!"
"Sao ngươi biết..."
"Nếu nó mà lạc đường, thì đã chẳng một mình lên núi làm gì."
Trương Lan nghĩ thông suốt rồi, Mặc Họa không phải loại người làm việc không có suy nghĩ, nếu nó đã mở miệng, chắc chắn là có nắm chắc.
Tư Đồ Phương và Tư Đồ Tú trầm mặc, hình ảnh Mặc Họa đột nhiên xuất hiện từ bụi cỏ lúc nãy hiện lên trong đầu. Cùng với sự đề phòng cao độ lúc trước của bọn họ, cảm giác lạnh sống lưng cũng hiện lên trong lòng. Tiểu tu sĩ trước mặt, hoàn toàn không cần phải lo lắng, người đáng lo là chính bọn họ mới đúng...
"Tên tặc kia rất nguy hiểm..."
Tư Đồ Phương vẫn còn hơi do dự.
Trương Lan nói:
"Ba người chúng ta, còn không bảo vệ được nó sao?"
Tư Đồ Phương liền không phản đối nữa, Tư Đồ Tú hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
Mặc Họa hỏi:
"Các ngươi muốn tìm ai, có manh mối gì không?"
Tư Đồ Phương liếc Trương Lan một cái.
Đã đến nước này, Trương Lan cũng không còn giấu giếm nữa, nói:
"Bọn ta đang đuổi bắt một tên hái hoa tặc."
Mặc Họa ngẩn người, "Hái hoa tặc?"
Hắn có nghe qua từ này, nhưng không phải trong giới tu đạo, nên nhất thời không biết sự khác biệt giữa hai khái niệm.
Trương Lan nói:
"Hái hoa tặc, là chỉ kẻ dùng tà đạo công pháp, cưỡng ép 'thải bổ' nữ tử để tăng tiến tu vi của bản thân. Những kẻ này không được "đạo luật" dung thứ, sẽ bị Đạo Đình Ti truy bắt."
Tư Đồ Phương thúc cùi chỏ Trương Lan một cái, nhỏ giọng nói:
"Gần như thế thôi, cái gì mà thải bổ, đừng có nói mấy cái đó cho trẻ con."
Nói xong thì mặt ửng đỏ. Trương Lan vốn không thấy có gì, bị nói như vậy, cũng không tiện nói nữa.
Mặc Họa có chút thất vọng, hắn còn muốn hiểu rõ hơn một chút. "Vậy các ngươi có manh mối gì không?"
"Có chân dung."
Trương Lan mở ra một bức họa. Trên bức họa là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, chỉ là mặt mày có chút tà khí.
"Trẻ như vậy sao?"
Mặc Họa nói.
"Tu tà công 'thải bổ', nên mới nhìn trẻ vậy thôi, thực tế đã hơn một trăm tuổi rồi, chỉ cần không thải bổ quá một tháng, thì mặt sẽ già khô đi..."
Trương Lan nói.
Mặc Họa giật mình, "Còn có loại công pháp này nữa sao?"
"Công pháp tà môn thiên hình vạn trạng nhiều lắm."
Trương Lan nói, rồi bỗng nhắc nhở Mặc Họa:
"Ngươi đừng có học mấy cái đó, tà đạo và ma đạo công pháp rất lãnh huyết tàn nhẫn, dính vào thì gần như mất hết nhân tính..."
Mặc Họa vội gật đầu, xem đó như lời răn dạy.
Trương Lan lại nói:
"Chúng ta có được manh mối, tên hái hoa tặc này bị Đạo Đình Ti truy nã, đường cùng ngõ cụt nên đã trốn vào Đại Hắc Sơn. Nội sơn chắc hắn không dám vào đâu, có khả năng lớn là ở bên ngoài núi thôi. Và cũng có thể là ở khu vực từ Cô Vân Phong đến Đoạn Sơn Nhai..."
Trương Lan vừa nói xong, Mặc Họa đã nắm được một ít thông tin, liền nói:
"Yên tâm đi, ở ngoài núi rồi, chắc chắn sẽ không chạy thoát được."
Tư Đồ Phương thấy vậy, không khỏi bật cười:
"Vậy thì nhờ vào ngươi."
"Ừm!"
Mặc Họa gật đầu.
Ẩn mình ở bên ngoài núi, tên hái hoa tặc còn tu tà công, hơn trăm tuổi, bị truy sát là Triệu thúc thúc sao?... Những tu sĩ truy sát Triệu thúc thúc, có phải là tên hái hoa tặc này không?
Mặc Họa cũng muốn bắt được tên tặc này, để hỏi cho rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận