Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 989

Hoắc Lẫm lập tức có ánh mắt ngưng trọng, thuận theo lời của Ngư Thải Vi mà tiếp tục suy nghĩ, nếu như cưỡng chế Phượng Trường Ca kết hôn, thì cả trong lẫn ngoài dường như cũng sẽ không có chỗ tốt nào, thật đúng là nguồn gốc của tai họa.
Ngư Thải Vi đảo tròng mắt, tiếp tục thuyết phục: “Cho nên, Hàn Gia đưa ra bồi thường, để sư muội rời đi chính là kết cục tốt nhất. *Nói không nói tận có chỗ trống, sự tình không làm tận có thừa đường*, cần gì phải làm ầm ĩ cả lên. Nghĩ tới đây rồi, Hàn Gia Chủ nhất định có thể phân rõ lợi hại trong đó. Chuyện này, nếu Hoắc tiền bối có thể ra mặt giúp đỡ thì không còn gì tốt hơn. Vãn bối trong tay có một gốc tử hồn thảo chín nghìn năm, vốn định giữ lại để luyện đan dùng riêng, nếu việc này có thể thành, vãn bối nguyện ý đổi với giá thấp cho tiền bối.”
Hoắc Lẫm tròng mắt hơi híp lại, bắn ra quang mang khiếp người: “Tử hồn thảo bát phẩm, ngươi không lừa gạt ta chứ?”
“Sao dám ạ, vãn bối chút uy tín ấy vẫn phải có.” Ngư Thải Vi biết ngay là hắn sẽ cần. Trước đó, tu vi thần thức của nàng không đủ, khi tiếp xúc không phát hiện điều gì khác thường. Hôm nay gặp mặt, nàng liền nhạy bén cảm ứng được trạng thái thần hồn của Hoắc Lẫm không được tốt lắm. Thủ đoạn của bộ lạc Hùng quả là đủ hung ác, không chỉ khiến tu vi tiên lực của hắn thụt lùi, mà còn liên lụy làm suy yếu lực lượng thần hồn của hắn. Cứ như vậy, muốn khôi phục lại tu vi ban đầu sẽ phải tốn nhiều thời gian và tài nguyên hơn. Mà tử hồn thảo chín nghìn năm chính là có thể bù đắp tổn thương thần hồn cho hắn, giúp hắn hồi phục nhanh hơn. Loại dược thảo này không dễ tìm, nàng cũng là năm đó hái được trong hang ổ hoang thú ở Man Hoang dã cảnh.
Hoắc Lẫm vung tay áo, quân cờ trên bàn cờ bỗng nhiên tách ra đen trắng, nhảy vào hũ đựng của riêng mình. Âm thanh va chạm thanh thúy tựa như ngọc châu rơi xuống mâm, dễ nghe êm tai. “Việc này ta đáp ứng, chuẩn bị sẵn tử hồn thảo đi.”
“Làm phiền tiền bối,” Ngư Thải Vi trong mắt hiện ý cười, vội vàng chắp tay, “Vậy vãn bối xin lặng chờ tin tốt của tiền bối. Vãn bối đang ở tại Tiên Vân Khách Sạn, có tin tức xin tiền bối phái người báo một tiếng, đến lúc đó vãn bối sẽ lại đến nhà. Cáo từ.”
Từ chỗ ở của Hoắc Lẫm đi ra, lại là Hàn Vĩnh Cần lái xe đưa nàng ra khỏi Hàn Thành. Sau đó, Ngư Thải Vi cùng Ngọc Lân thong thả đi bộ, trở về phòng khách sạn.
Sau khi hạ xong cấm chế, Ngọc Lân lấy ra Ngọc Hạp, tranh công nói: “Chủ nhân, ta diễn rất giống đúng không?”
“Không tệ.” Ngư Thải Vi nhận lấy Ngọc Hạp, tán dương nàng một câu.
Quả thật Phượng Trường Ca nói đúng, Thần thú không có cách nào luyện hóa mảnh vỡ thần ấn. Ngao Thiên không thể, Ngọc Lân tự nhiên cũng không thể. Nhưng vì không để Phượng Trường Ca liên tưởng đến Ngư Thải Vi, trước khi đến Hàn Gia, Ngư Thải Vi đã dặn dò Ngọc Lân, bảo nàng thể hiện nhiều một chút, hấp dẫn sự chú ý của Phượng Trường Ca. Hiệu quả cũng đã đạt được, Phượng Trường Ca quả nhiên chỉ cho rằng Ngọc Lân muốn bông tuyết tinh thạch, căn bản không hề nghĩ đến Ngư Thải Vi.
Bông tuyết tinh thạch tạm thời cất vào Hư Không Thạch Bảo Khố, chờ giải quyết xong mọi việc, ổn định lại rồi mới đi luyện hóa. Trong tình hình trước mắt, Ngư Thải Vi lập tức lấy ra truyền âm ngọc giản liên lạc với Nguyên Cẩm Vinh, kể lại chuyện nàng đến Hàn Gia vì Phượng Trường Ca một lượt.
“Còn phải xin lão tổ đến Thiên Lạc Thành một chuyến, cho vãn bối thêm chút can đảm.”
Nguyên Cẩm Vinh đang cùng Nguyên Bẩm đánh cờ, Nguyên Bình Thừa ở bên cạnh uống rượu xem cờ, cả ba đều nghe được truyền âm của Ngư Thải Vi. Ánh mắt chạm nhau một cái liền đạt thành ý kiến thống nhất.
“Đặt sẵn ba phòng đi, chờ đó.” Nhận được lời của Nguyên Cẩm Vinh, biết ba vị lão tổ đều sẽ đến, Ngư Thải Vi hé miệng cười, lập tức cảm thấy lưng cứng hơn hẳn, vội bảo Ngọc Lân đi đặt ba gian phòng liền kề ở tầng trên.
Nguyên Cẩm Vinh cùng Nguyên Bẩm đánh xong ván cờ đó, Nguyên Bình Thừa cũng uống xong rượu, thân ảnh hóa thành hư ảo, trong nháy mắt đã đến bên ngoài truyền tống trận. Không gian luân chuyển, chưa đến nửa ngày công phu đã tới khách sạn.
“Có cần chúng ta đưa ngươi đến Hàn Gia một chuyến nữa không?” Nguyên Cẩm Vinh ngồi xuống xong liền hỏi.
Ngư Thải Vi cười, dâng trà cho ba vị lão tổ: “Tạm thời không cần đâu ạ. Ba vị lão tổ tới chính là đã đại biểu cho thái độ rồi. Trước mắt cứ chờ tin tức của Hoắc Lẫm. Nếu Hàn Gia kiên trì không chịu thả người, lúc đó lại mời các lão tổ đưa ta đến nhà cũng không muộn.”
Lại không biết rằng, ba người Nguyên Cẩm Vinh vừa mới bước vào khách sạn, kẻ theo dõi trong bóng tối liền đem tin tức truyền về Hàn Gia.
Hoắc Lẫm nhận được tin tức, hướng về phía Hàn Gia Chủ gật đầu một cái: “Ba vị Kim Tiên của Nguyên gia đã đến. Gia chủ nên sớm đưa ra quyết định. Tuy thế lực Nguyên gia không ở Ngự Linh Vực, nhưng cũng không đáng vì một Phượng Trường Ca mà gây tranh chấp với bọn họ.”
Hàn Gia Chủ mặt không đổi sắc, vốn cho rằng Phượng Trường Ca chỉ là một tu sĩ phi thăng bình thường, chẳng qua có một đồng môn là đệ tử nội môn của Thiên Diễn Tông. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người sư tỷ, lại còn là người Nguyên gia ở Lang Hoàn Vực, nhất thời làm đảo lộn sắp xếp của hắn.
Nhất là chuyện Phượng Trường Ca giỏi luyện độc đan, trước đó không hề hé lộ nửa điểm. Hắn cũng không nghĩ kỹ, nếu là Phượng Trường Ca tự nói ra, sẽ chỉ đặt mình vào tình cảnh càng thêm nguy hiểm. Hàn Gia để khống chế nàng chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn càng hung ác hơn. Chỉ có hiện tại Ngư Thải Vi nói ra, mới có thể phát huy tác dụng uy hiếp.
Hàn Thụ Thanh xoay chuyển Ngọc Châu trong tay, liếc Hoắc Lẫm một cái: “Ngư Thải Vi cho ngươi lợi ích gì mà lại ra sức nói giúp các nàng như vậy?”
Hoắc Lẫm cụp mắt xuống: “Nàng chẳng qua chỉ có tu vi Thiên Tiên, có thể cho ta lợi ích ghê gớm gì chứ. Là lúc trước bị thương ở Phồn Hoa Vực có thiếu nàng một chút nhân tình, không tiện từ chối thôi. Những điều này đều không quan trọng. Ta chủ yếu là cân nhắc vì gia tộc. Phượng Trường Ca mà ở lại, chính là một viên tụ lôi châu lúc nào cũng có thể bộc phát.”
“Thụ Thanh, ngươi có ý nghĩ gì?” Hàn Gia Chủ hỏi.
Ngọc Châu trong tay Hàn Thụ Thanh xoay chuyển nhanh chóng, vẻ mặt tỏ ra không kiên nhẫn: “Ta có thể có ý kiến gì? Nàng ta cũng đâu phải người ta muốn, vốn là các ngươi cứ nhất định ép cho ta. Nhân lúc thiếp mời chưa phát ra, mau chóng giải quyết cho xong chuyện đi.”
Hàn Gia Chủ giả ho hai tiếng, cũng chính vì Hàn Thụ Thanh không có chút hứng thú nào với Phượng Trường Ca nên mới bắt hắn cưới. Nếu đổi lại là người có tình ý với Phượng Trường Ca, chỉ sợ sẽ khuấy đảo gia tộc càng thêm không yên ổn. “Thôi, để Ngư Thải Vi bỏ ra hai triệu tiên tinh làm tiền chuộc, rồi dẫn Phượng Trường Ca đi. Theo như nàng cam kết, nhất định phải đưa Phượng Trường Ca rời khỏi Ngự Linh Vực hoàn toàn. Nếu còn dây dưa với tử đệ trong nhà, thì dù là mặt mũi Nguyên gia cũng không dùng được đâu.”
“Tốt, ta sẽ phái người thông báo nàng đến chuộc người.” Hoắc Lẫm tâm trạng rất tốt. Thúc đẩy được việc này, tránh được phiền phức mà Phượng Trường Ca có thể mang đến cho gia tộc sau này, lại có thể nhận được tử hồn thảo, đôi bên cùng có lợi.
Không lâu sau, Ngư Thải Vi gặp Hàn Vĩnh Cần ngay tại khách sạn. “Hai triệu tiên tinh, được thôi. Ta đi gặp Hoắc tiền bối trước, sau đó sẽ giao tiên tinh rồi dẫn người đi.”
“Ngư tiền bối, mời!” Hàn Vĩnh Cần đi phía trước, Ngư Thải Vi và Ngọc Lân theo sau. Chờ đến nơi ở của Hoắc Lẫm, Hàn Vĩnh Cần và Ngọc Lân lui ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn lại Ngư Thải Vi và Hoắc Lẫm, Ngư Thải Vi mở Ngọc Hạp ra, để lộ tử hồn thảo bên trong.
Phiến lá màu tím đậm tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo, những đường vân tinh tế tỉ mỉ càng tăng thêm vẻ thần bí, bản thân nó tỏa ra một làn sương mù thanh nhã. Chỉ nhìn thoáng qua đã khiến thần hồn người ta thư thái, phảng phất như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận