Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 1140

Ngư Thải Vi ở bên trong Hư Không Thạch, không dám tùy ý đưa thần thức ra ngoài, để tránh không cẩn thận va chạm với thần thức của Phong Dục Kình mà thu hút sự chú ý của hắn, lại không dám mạo hiểm thúc đẩy Hư Không Thạch đuổi theo sau lưng Phong Dục Kình. Lúc hắn giao thủ với Hồng Mao hống, nàng không thể đến gần được, nếu thật sự tìm thấy Tiên Trủng thì khả năng cao nàng cũng không có cơ hội đi theo vào.
Đã như vậy, nàng không cần lãng phí thời gian ở Vân Không Thành nữa. Thời gian đi ra ngoài đã đủ lâu, Ngư Thải Vi quyết định quay về Lang Hoàn vực, về nhà họ Nguyên, tiến vào Thái Thượng cung tu luyện, thỉnh giáo các vị lão tổ để xác minh đạo pháp, tăng tốc độ nâng cao tu vi.
Dòng không gian quang truyền tống từng trận, nhìn ra bên ngoài không còn cảnh sương mù mông lung trống vắng, trời xanh, mây trắng, ánh nắng tươi sáng, gió mát nhẹ nhàng. Đã về đến Tiên Đế phủ ở Thái Cực Thành, Ngư Thải Vi không dừng lại, trực tiếp thúc đẩy Hư Không Thạch rời đi.
Vừa ra khỏi Thái Cực Thành thì đúng lúc đụng phải Phong Tầm Lăng, Ngư Thải Vi không khỏi mỉm cười thầm. Phong Tầm Lăng là người có thể kết giao, đáng tiếc các nàng không thể trở thành bằng hữu chân chính. Nghĩ đến nàng ấy rất nhanh sẽ biết tin Liễu Ngư chết, truyền âm ngọc giản năm đó vốn đơn độc lưu giữ ấn ký của người hai nhà Lưu Phong Khuyết, vào khoảnh khắc Liễu Ngư chết đã bị xóa đi vết tích thần thức, lưu lại bên trong vòng tay trữ vật kia, cũng không còn cách nào truyền lại tin tức.
Hư Không Thạch lướt qua bên người Phong Tầm Lăng, bay vút lên không trung, một đường đi nhanh về hướng tây nam, vượt qua Man Hoang dã cảnh tiến vào Quá Rõ vực, thẳng đến Tiềm Long Uyên.
Nhưng khi đến nơi, Ngư Thải Vi giật nảy cả mình. Tiềm Long Uyên đã biến mất, thay vào đó là một hồ nước mênh mông khói sóng, xung quanh là những bụi tiên vi cao ngang tầng lầu, bên trong ẩn giấu từng đàn tuyên vịt màu vàng biếc.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tử Kim Long Vương dời ổ rồi sao?” Ngọc Lân kinh hô liên tục. Nàng đã luyện hóa long châu để nâng cao tu vi, năm trước vừa mới vượt qua Kim Tiên Lôi Kiếp, mấy ngày nay còn đang chuẩn bị bái kiến Tử Kim Long Vương vừa xuất quan sớm, lại còn cùng Ngư Thải Vi chọn lựa lễ vật bái kiến, lúc này nhìn thấy cảnh tượng này có chút trợn tròn mắt.
Ngư Thải Vi trong tiềm thức cũng cho rằng Tử Kim Long Vương đã dọn nhà. Phong Dục Kình thì vẫn luôn ở Vân Không Thành, Bạch Liên Kỳ chắc hẳn không dám khiêu khích Ngao Quang, khả năng lớn nhất là chính hắn tự mình rời đi đến nơi khác.
Nàng vội vàng lấy truyền âm ngọc giản ra để truyền âm cho Tử Kim Long Vương, nhưng âm thanh như đá ném vào biển rộng, không có hồi âm. Ngư Thải Vi cắn nhẹ môi dưới, thần thức tuôn ra điều khiển Hư Không Thạch bay qua đô thành Chí Cao, tìm một Kim Tiên của Bạch gia để đọc ký ức của hắn. Tin tức biết được càng làm nàng kinh ngạc không thôi.
Trong ký ức của người này kể rằng Tử Kim Long Vương đã mang theo Tiềm Long Uyên dời đến Lang Hoàn vực từ hơn 700 năm trước, không chỉ vậy, còn có qua lại với Nguyên gia. Bây giờ người trong Tiên giới đều biết Nguyên gia đã tạo dựng được quan hệ với Tử Kim Long Vương. Chính người Bạch gia khi đi đến Lang Hoàn vực hoặc gặp người Nguyên gia ở Quá Rõ vực cũng đều khách khí mấy phần.
Ngọc Lân kích động siết chặt nắm đấm, “Chủ nhân, Long Vương đại nhân nhất định là nể mặt ngài nên mới kết giao với Nguyên gia, gián tiếp che chở cho Nguyên gia, thật là quá có tình có nghĩa.”
Ngư Thải Vi thần sắc thoáng giật mình, việc Tử Kim Long Vương làm quả thực vượt ngoài dự liệu của nàng. Nhưng Nguyên gia nhờ đó mà được lợi, nàng cũng phải cảm tạ ân tình này, không khỏi cười lên một tiếng, “Việc này nhân quả bề mặt có lẽ là rơi trên người ngươi đó, bắt nguồn từ Kỳ Lân vương. Sau này cùng Long Vương làm hàng xóm, đúng là một chuyện đại vui.”
Sự tình đã rõ ràng, Ngư Thải Vi lại bay lên không trung tiếp tục lên đường, đi về hướng Tây Nam, tâm tình phơi phới, tốc độ trong vô hình dường như lại nhanh thêm mấy phần.
Tờ mờ sáng, ánh rạng đông vừa vén đi tấm màn lụa mỏng của đêm đen, khói trắng nhàn nhạt vấn vương. Nơi đây là một khu sơn lâm ở biên giới phía đông bắc Lang Hoàn vực. Ngư Thải Vi áp chế tu vi xuống Huyền Tiên trung kỳ, hiện thân từ sau một gốc cây đại thụ, búi tóc cài nghiêng cây nga nga châu trâm, mặc y phục gấm lụa, dải lụa phi bạch uyển chuyển rủ xuống, từng bước nhẹ nhàng như hoa sen.
Nàng lật tay lấy ra truyền âm ngọc giản, dùng thần thức truyền âm ân cần thăm hỏi Tử Kim Long Vương, “Bất ngờ nghe tin tiền bối chuyển đến Lang Hoàn vực, vãn bối cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Không biết tiền bối có thuận tiện không, vãn bối vừa lịch luyện trở về, muốn đến bái kiến tiền bối!”
Chưa đến một lát, truyền âm ngọc giản liền có động tĩnh, truyền đến tiếng cười cởi mở của Ngao Quang, “Thuận tiện, ngươi cứ tới đi! Ta đang ở chỗ sâu trong thủy vực phương bắc.”
“Vãn bối cũng đang ở phương bắc, một canh giờ nữa là có thể đến.” Ngư Thải Vi đáp lại một tiếng, tế ra Tiên kiếm lao về phía thủy vực. Khi đến gần chỗ sâu, liền thấy Ngao Quang đang lơ lửng giữa không trung chờ nàng.
Vị trí của Tiềm Long Uyên lại cách nơi ẩn thân của con rùa trắng năm đó không xa, không biết là trùng hợp hay là giữa các Thần thú đều có cảm nhận tương tự.
Ngư Thải Vi vội vàng điều khiển kiếm đến gần Ngao Quang, gọi Ngọc Lân ra cùng nhau bái kiến, “Gặp qua Ngao Tiền Bối / Gặp qua Long Vương đại nhân!”
Ngao Quang trên dưới dò xét Ngư Thải Vi, cảm ứng được tu vi chỉ là Huyền Tiên, không nhìn ra được chút sâu cạn nào, nhíu mày cười cười, “Vẫn như cũ, khiến người ta nhìn không thấu.” Lại nhìn về phía Ngọc Lân sau lưng nàng, gật đầu, “Ừm, tu vi tăng tiến không tệ.”
“Đi thôi, vào trong điện nói chuyện!” Ngao Quang phất tay áo, dùng tụ lý càn khôn thu lấy Ngư Thải Vi cùng Ngọc Lân, dẫn các nàng lách mình tiến vào cung điện, lần này đi thẳng vào chính điện, phân ngôi chủ khách ngồi xuống.
Ngọc Lân lập tức dâng lên một hộp ngọc, bên trong là hai viên tiên dược hiếm có gần 300.000 năm tuổi, là loại thích hợp nhất cho Long tộc dùng. Nàng còn chủ động ân cần pha trà ngon nhất, rồi mới ngồi xuống phía sau Ngư Thải Vi.
Ngao Quang lướt mắt qua lễ vật, cười nâng chén trà lên, “Ngươi đã về Nguyên gia chưa?”
Ngư Thải Vi lắc đầu, “Vãn bối vừa từ phương bắc trở về, sau khi bái kiến tiền bối mới quay về nhà. Sao tiền bối lại chuyển đến Lang Hoàn vực vậy?”
“Muốn tới thì tới thôi, đối với ta mà nói thì đi đâu cũng như nhau. Năm đó đặt chân ở Quá Rõ vực là vì thuận tiện luận đạo cùng Lục Xuyên, tuy cuối cùng bại bởi hắn, ta cũng tâm phục khẩu phục. Bây giờ hắn đã sớm về với luân hồi, ở lại nơi đó cũng không còn ý nghĩa gì. Vùng nước ở Lang Hoàn vực này rất đáng chú ý, ta liền định đặt chân nơi đây. Sau này ngươi muốn tìm ta xem quyển da thú cũng đỡ phải đi xa như vậy,” Ngao Quang nghĩ đến điều gì đó, bật cười một tiếng, “Mà nói đi cũng phải nói lại, mấy vị trưởng bối nhà ngươi quả thực phiền phức, luôn đến hỏi ta tung tích của ngươi. Ngươi ngày nào về, làm sao ta biết được. Ngươi trở về rồi, bọn họ cũng có thể yên tâm.”
Ngư Thải Vi đứng dậy hành lễ, “Đa tạ tiền bối không chê. Nếu không có tiền bối cho cơ hội, người trong nhà làm sao có thể đến gần tiền bối được. Nguyên gia được tiền bối che chở, vãn bối vô cùng cảm kích.”
Ngao Quang thoải mái khoát tay, “Chút việc nhỏ thôi, ta chẳng qua chỉ đồng ý cho bọn họ nói với ta mấy câu, cũng không cần làm gì cả. Bọn họ ngược lại rất biết lễ nghĩa, mỗi lần tới đều có quà hiếu kính.”
“Hiếu kính ngài là chuyện nên làm mà.” Ngư Thải Vi cười nói.
Đường đường là Tử Kim Long Vương, có thể cho phép người Nguyên gia đến nói chuyện vài câu đã là nể mặt lắm rồi. Không cần ngài phải làm gì, người khác thấy Nguyên gia có chút tình mọn trước mặt Tử Kim Long Vương, tự nhiên sẽ xem trọng người Nguyên gia hơn vài phần. Nguyên gia hiếu kính ngài cũng là cam tâm tình nguyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận