Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 685

Sự thật xác thực là như vậy, kiếp trước Lệ Sơn cũng xuất hiện biến cố tương tự, xuất hiện một con thỏ nhỏ, chẳng qua lúc đó nhóm tu sĩ đến điều tra nguyên nhân là một đám người khác, chỉ một chút mất tập trung đã để con thỏ nhỏ chạy trốn mất, rất nhiều năm sau con thỏ nhỏ biến thành con thỏ lớn tái xuất hiện, các tu sĩ mới biết được con thú này xuất quỷ nhập thần, cực kỳ lợi hại.
Tang Ly từng trải qua sự lợi hại của con thỏ sau khi lớn lên, đối với tập tính của nó cũng có chút hiểu rõ. Từ khi trùng sinh đến nay, hắn cố ý khế ước vài linh thú để tăng thực lực lên, những con bình thường tự nhiên không lọt vào mắt xanh, cứ dựa theo ký ức liệt kê ra những linh thú ngưỡng mộ trong lòng, con thỏ nhỏ chính là một trong số đó. Vì thế, hắn dựa vào ký ức chuẩn bị loại đan dược mà con thỏ đặc biệt thích, một mạch chạy đến thâm cốc. Nếu không phải tu vi của hắn không đủ, không cách nào thuận lợi đi qua lộ tuyến mê cung trên núi, cũng không dám đối mặt với độc vượn ở thâm cốc, thì hắn đã sớm hành động một mình rồi.
Lúc này, con thỏ nhỏ dường như đã hạ quyết tâm, muốn chạy về phía Tang Ly. Ngư Thải Vi trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức vận chuyển Hoang Minh Quyết, ngưng tụ trong lòng bàn tay một quả cầu linh lực không gian thật lớn. Không gian dịch chuyển như thật như ảo, nhưng quả cầu lại hiện rõ ràng trong mắt con thỏ nhỏ, cướp đi sự chú ý của nó.
Lỗ tai con thỏ nhỏ bỗng nhiên rung rung, trên thân lại một lần nữa hiện ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, tựa như muốn chiếu rọi cùng quả cầu linh lực không gian. Cái lực lượng vốn muốn chạy về phía Tang Ly lập tức chuyển hướng, phun trào về phía Ngư Thải Vi.
Tang Ly lập tức tức giận đến lồng ngực phập phồng, trong mắt lóe lên một luồng lửa giận không cách nào ngăn chặn, mặt trầm như nước.
Nhưng đúng lúc này, Phượng Trường Ca trở tay lấy ra một viên đan dược màu đen giống hệt viên trong tay Tang Ly, kích phát dược tính của đan dược, đồng thời nở nụ cười dịu dàng. Trong thoáng chốc, cả người nàng phảng phất được bao phủ bởi Ôn Nhu Minh Quang, chiếu rọi khiến tâm trí con thỏ nhỏ sáng bừng.
Con thỏ nhỏ nhìn Ngư Thải Vi bên trái một chút, lại nhìn Phượng Trường Ca bên phải một chút, đều muốn, đều muốn! Miệng nó không ngừng ngọ nguậy, thật là khó lựa chọn, thật là khó lựa chọn! Mãi cho đến lúc ánh sáng màu bạc trên người nó sắp không chống đỡ nổi nữa, nó mới đạp chân sau một cái bắn ra ngoài. Nhìn lộ tuyến kia hướng về Ngư Thải Vi, cuối cùng nó đã lựa chọn thuộc tính không gian tương hợp với bản thân nó.
Con thỏ nhỏ đang phóng đi giữa không trung, trong chớp mắt, thân hình Ti Mã Tông Sư, Quảng Thành Đạo Quân, Thạch Nam Đạo Quân cùng Viên Vương gần như đồng thời động, chộp về phía con thỏ nhỏ. Ngư Thải Vi nào đâu chịu để yên, dùng Phi Tiên Bộ lao vút đi như ánh sáng đón lấy con thỏ nhỏ, đồng thời bắn ra Cửu Giai Giam Cầm Phù ngăn cản hành động của Ti Mã Tông Sư, Quảng Thành Đạo Quân cùng Thạch Nam Đạo Quân. Ngọc Lân tế ra cây chùy đen đón đánh Viên Vương.
Một đạo hư ảnh lóe lên, Phượng Trường Ca nắm viên đan dược trộn lẫn một giọt tinh huyết của mình định đút cho con thỏ nhỏ. Ngư Thải Vi thần thức khẽ động, dải lụa đỏ (phi bạch) choàng trên vai hóa thành Hồng Lăng cuốn lấy cánh tay Phượng Trường Ca kéo giật về, khiến đan dược và tinh huyết lập tức lệch hướng. Tang Ly mượn bí pháp tăng tốc độ vượt trội, lại bị Thanh Phong dùng tốc độ sở trường ngăn cản, hoàn toàn không thi triển được, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ tức giận, trơ mắt nhìn con thỏ nhỏ cắn lên ngón tay Ngư Thải Vi, nuốt tinh huyết của nàng để nhận chủ.
Cuộc tranh đoạt kết thúc chỉ trong hai hơi thở. Ngư Thải Vi đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, máu trong cơ thể sôi trào, ngũ tạng lục phủ phảng phất như bị lăng trì đến nát bét, một ngụm máu đen phun ra. Mấy con ve nhỏ trên vành tai nàng run run lắc lắc miệng nhỏ hút lấy độc tố trong máu, nhưng độc tính vượt quá phạm vi chịu đựng của chúng, mỗi lần chỉ dám hút một ngụm nhỏ, luyện hóa xong mới dám hút tiếp ngụm khác.
“Chủ nhân!” Ngọc Lân thuấn di đến đỡ lấy Ngư Thải Vi, chỉ thấy môi và móng tay nàng đã nhuốm màu đen nhánh, linh lực hỗn loạn, ngón tay run rẩy nắm không vững bình đan dược. Ngọc Lân vội vàng tiếp nhận, đổ ra Cửu Giai Giải Độc Đan uy cho Ngư Thải Vi. Lúc này Thanh Phong cũng đến gần hỗ trợ đỡ Ngư Thải Vi, con thỏ nhỏ ngoan ngoãn nằm trên vai Thanh Phong. Ngọc Lân xoay tròn cây chùy đen trong tay, sắc mặt âm trầm, “Là kẻ nào, dám hạ độc chủ nhân nhà ta? Đừng để ta bắt được, bắt được ngươi nhất định phải chết!”
Ngư Thải Vi đau đến không nói nên lời, dùng thần thức truyền âm cho Ngọc Lân: “Không phải bọn hắn hạ độc, đi đến sườn dốc trước.”
Ánh mắt Ngọc Lân cực kỳ nguy hiểm, ôm Ngư Thải Vi dùng mấy lần thuấn di liền trở lại chỗ sườn dốc bên ngoài thâm cốc. Ngư Thải Vi gắng gượng ngồi xuống, Giải Độc Đan bắt đầu có tác dụng. Nàng nỗ lực vận chuyển Kim Quang Thuật luyện thể, dùng thần thức nội thị, thấy kim quang từ đan điền tràn ra, chậm rãi bức độc ra bên ngoài. Thanh Phong đạp không mà đến, đứng ở một bên khác của Ngư Thải Vi để hộ pháp cho nàng.
Ti Mã Tông Sư trầm giọng nói: “Là ai đã hạ độc Ngọc Vi Đạo Quân? Cho dù tranh đoạt linh thú cũng không thể dùng thủ đoạn ti tiện như vậy chứ?”
Đám người nhìn nhau, Viên Vương lắc đầu nói: “Có lẽ là nàng vô tình đụng phải độc thực thôi. Ta đã nói rồi, các ngươi ai trúng độc cũng đừng đổ lên người vượn tộc của ta.”
Ánh mắt Ti Mã Tông Sư đảo qua người Quảng Thành Đạo Quân, Thạch Nam Đạo Quân, Phượng Trường Ca và Tang Ly. Không đợi bốn người phản bác, lão liền linh quang khẽ động, biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trên sườn dốc, giữ một khoảng cách nói chuyện với Ngọc Lân: “Ngọc Vi Đạo Quân trúng độc có đáng ngại không? Hay để ta xem qua một chút, chuẩn bị ít linh dược đúng bệnh?”
Ngọc Lân thầm mắng trong lòng, vừa rồi tranh con thỏ thì hăng hái như vậy, bây giờ lại đến đây giả làm người tốt. Nhưng trong lòng mắng thì mắng, trên mặt không hề biểu lộ, còn đáp lễ lại: “Không phiền Ti Mã Tông Sư ra tay, chủ nhân nhà ta đã dùng Giải Độc Đan, có thể tự mình giải độc.”
Môi và móng tay Ngư Thải Vi vẫn còn đen nhánh, nhưng đã ngừng run rẩy. Độc tố trong cơ thể đang theo lỗ chân lông bị bức ra ngoài, cơn đau trong người cũng dịu đi đôi chút.
Thật ra không phải có ai hạ độc nàng, nàng cũng không hề đụng phải độc thực. Nguyên nhân trúng độc nằm ở con thỏ kia. Nó thực chất không phải con thỏ, tên thật của nó là Độc Không Thú, là một loại dị thú nghịch thiên, còn hiếm có hơn cả Long, Phượng, Kỳ Lân. Nó trời sinh mang thuộc tính kịch độc và thuộc tính không gian. Sau khi trưởng thành, chỉ một lần xuyên qua là có thể xé rách không gian, tự do đi lại giữa các giới diện đại lục khác nhau, thần uy của nó có thể sánh với tiên thiên thần ma.
Hiện tại Độc Không Thú mới sinh ra không lâu, còn chưa thể khống chế độc tính của bản thân. Nó nhận chủ bằng cách cắn Ngư Thải Vi một cái, kịch độc trên răng trong khoảnh khắc đã truyền khắp toàn thân Ngư Thải Vi, khiến nàng không kịp phòng bị mà trở thành bộ dạng bây giờ. Cho nên nói, việc nhận chủ loại dị thú nghịch thiên này, chỉ một chút sơ suất là sẽ tổn hại đến bản thân. May mắn là trước khi vào sâu trong cốc, Ngư Thải Vi đã dùng qua Bát Giai Giải Độc Đan, nếu không tình huống của nàng sẽ còn tệ hơn nhiều, có khả năng hôn mê tại chỗ, sau này dù giải được độc cũng phải tĩnh dưỡng thời gian rất dài mới có thể hoàn toàn hồi phục. Bây giờ nàng chỉ cần loại bỏ sạch sẽ độc tố, tĩnh dưỡng sơ qua là sẽ không sao.
Cho đến bây giờ, Độc Không Thú vẫn còn mơ mơ màng màng không biết chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt vô tội nằm trên vai Thanh Phong, nghiêng đầu nhìn Ngư Thải Vi.
Chương 322: Không trung lâu các
Ngư Thải Vi vẫn đang vận công bức độc, Ngọc Lân và Thanh Phong không rời nửa bước, hộ pháp hai bên trái phải.
Xảy ra biến cố này, việc dò xét tạm dừng, đám người quay lại sườn dốc nghỉ ngơi. Viên Vương đi tới hỏi ngay: “Ti Mã Tông Sư, chuyện lúc trước nói mua đám độc thực ở góc kia còn tính không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận