Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 80

Hiện tại, Phượng Trường Ca đem ánh mắt chú ý đến trên người nàng, đây có phải là biểu hiện cho thấy thực lực ẩn giấu của nàng đã tăng lên không? Ngư Thải Vi trong lòng không hiểu sao lại sinh ra mấy phần xao động, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, nàng đâu vì thế mà bị mê hoặc đến váng đầu, đem chuyện của chính mình nói hết ra ngoài, nàng còn chưa ngốc đến mức đó. Cái gì có thể nói, cái gì không nên nói, Ngư Thải Vi tâm tư trăm mối, đã có tính toán.
“Ai, lịch luyện nào có gì thú vị, không sợ ngươi chê cười, lúc ta mới đến nơi lịch luyện, liền bị Khinh Phong Thỏ khi dễ.” Đây là chuyện Ngư Thải Vi gặp phải trong sách.
“Chắc là do tu vi thấp, nên ta đào sơn động bế quan tu luyện, ta đã hạ quyết tâm, nếu không có kẻ nào đó không có mắt đi công kích sơn động, ta còn bế quan nữa đấy. Chờ ta đi ra, đã là hai năm sau rồi. ‘Tu Chân không tuế nguyệt’, thật không phải chỉ là nói suông.” Kẻ công kích sơn động chính là Trương Thiếu Sơ, Phượng Trường Ca ước chừng cũng biết.
“Khi đó, tu vi đã nâng cao, ta phát hiện tâm cảnh theo không kịp, liền ra ngoài đi dạo một chút, việc đầu tiên chính là tìm Khinh Phong Thỏ báo thù. Đừng nói nữa, Khinh Phong Thỏ bị ta hành hạ đến thê thảm, còn bị ta nướng ăn rồi.” Đây là sự thật, Ngư Thải Vi lộ ra vẻ đắc ý, phối hợp với lời kể của mình.
“Về sau gặp được Lâm Chí Viễn cùng Lâm Tĩnh Nhi, cùng bọn họ xử lý một ổ cóc ghẻ. Mặc dù Thổ Viên kiếm bị gãy mất, nhưng thu hoạch cũng không tệ lắm. Ta đến Ương Tiên Thành đặt mua linh kiếm và pháp khí mới, sau đó chính là giết yêu thú, giết yêu thú. Bên cạnh không có người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta cảm thấy thực lực của ta thật sự đã tăng lên rất nhiều, chỉ là lúc bị thương có chút khó chịu, nhất là lần gần đây nhất. Nhưng tổng thể mà nói thì vẫn đáng giá, sư phụ đều nói ta có tiến bộ.” Mắt Ngư Thải Vi dần dần phủ một lớp hơi nước, nàng biết rất rõ những lời này chẳng qua chỉ là những thứ xã giao bề ngoài, biết rất rõ chỉ là để ứng phó Phượng Trường Ca, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên từng tia chua xót. Đã bao lâu rồi, dáng vẻ của nàng cũng sắp quên mất, lần trước cùng sư huynh và Phượng Trường Ca nói chuyện phiếm là lúc nào.
Nguyên lai sâu trong nội tâm của nàng, vẫn khát vọng khung cảnh như vậy, chỉ là bình bình đạm đạm trò chuyện, thế là đủ rồi.
Phượng Trường Ca nhìn thấy màn sương trong mắt Ngư Thải Vi, những tình cảm khác lạ so với ngày thường lại không kiểm soát được mà bộc lộ ra, lập tức trong lòng kinh hãi, đột nhiên ý thức được, tất cả những gì nàng đang làm hiện tại, đơn giản chính là hành động điên rồ.
Nàng từ bỏ kế hoạch tu luyện ban đầu, tạm thời đi theo Lê Huy Thành, chỉ vì muốn nhìn rõ Ngư Thải Vi một lần nữa, thậm chí vì để đạt được mục đích, đã vận dụng mối quan hệ nhiều năm trước, mua tin tức về tinh mỏ đồng, để cùng nhau làm cái gọi là nhiệm vụ.
Đây chẳng phải là biểu hiện của tâm tính bất ổn sao? Nếu tâm tính nàng vững chắc, thì ai có thể dao động quyết định của nàng.
Giờ khắc này, Phượng Trường Ca hiểu rõ, con đường của nàng đã đi lệch, cũng may kịp thời phản ứng lại, có thể trở về chính đạo.
Nàng từ thế giới phổ thông đi vào tu chân giới có thể tìm kiếm trường sinh này, sở hữu không gian tùy thân phù hợp với nhân vật chính, chí hướng cao xa, lòng hướng đại đạo.
Ngư Thải Vi là sư tỷ của nàng, bất luận là sự tùy hứng lúc trước, hay là sự thành thục ổn trọng hiện tại, thấy rõ hay không thấy rõ, có gì khác nhau đâu? Trên con đường tiên đồ sau này, có thể sẽ cùng đồng hành, cũng có thể là đi ngược lại, cũng có thể chỉ là có giao tiếp trong một khoảng thời gian nào đó, về sau sẽ càng đi càng xa. Bất kể là loại nào, đều không nên ảnh hưởng đến con đường ban đầu của nàng.
Đại đạo thận độc, tâm cảnh của Phượng Trường Ca vào thời khắc này đã được thăng hoa, tâm tính càng thêm kiên định.
Khung Lão ở trong ngọc bội vui mừng gật gật đầu, thân hình từ từ biến mất.
Vào lúc Phượng Trường Ca rời tông môn đi theo Lê Huy Thành, Khung Lão liền phát giác tâm tính Phượng Trường Ca xuất hiện chệch hướng, nhưng hắn không mở miệng nhắc nhở, cũng không ngăn cản hành động của Phượng Trường Ca, ngược lại thuận theo tự nhiên, để Phượng Trường Ca tự mình phát hiện.
Lời người khác nói suy cho cùng vẫn hời hợt, chỉ có tự mình ngộ ra mới có thể khắc sâu.
Quả nhiên, Phượng Trường Ca không làm hắn thất vọng, rất nhanh liền phát hiện vấn đề của bản thân, cũng nhanh chóng sửa chữa.
Phượng Trường Ca lúc này, tâm cảnh sáng tỏ thông suốt, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn rất nhiều, nói về những chuyện nàng và Tang Ly gặp phải trong quá trình lịch luyện, có mới lạ, có mạo hiểm, không liên quan đến tu vi, chỉ coi như nói chuyện phiếm giải khuây.
Ngư Thải Vi nghe đến say sưa hứng thú, Phượng Trường Ca khẩu tài không tệ, một chuyện nhỏ cũng được nàng kể lại có chút đặc sắc.
Nói đi nói lại, khó tránh khỏi nói tới tình huống ngũ thải tằm và đá vân mẫu tang của Kiều Gia.
“Độc của ngũ giai màu tằm không sai biệt lắm đã giải, nhưng cuối cùng vẫn có sáu con không gắng gượng qua được mà chết. Những con ngũ thải tằm khác mặc dù không chết, nhưng cũng nguyên khí đại thương, không nuôi dưỡng cái ba năm năm, sẽ không nhả tơ. Cây đá vân mẫu tang kia cũng không tệ, mặc dù bị cưỡng ép kích phát sinh cơ có hại tuổi thọ, nhưng thời gian còn ngắn, linh tang xưa nay lại trường thọ hơn linh thụ bình thường. Nếu Kiều Gia có thể tìm được nước linh tuyền bù đắp sinh cơ, một chút một chút tưới vào đá vân mẫu tang, thì hầu như cũng không có ảnh hưởng gì. Có đá vân mẫu tang ở đó, Kiều Gia, nghĩ đến còn có thể tiến thêm một bước.”
Ngư Thải Vi nghe mà chỉ gật gù, “Nhìn như vậy, kết quả của Kiều Gia cũng không tính là quá tệ.”
“Có thể nói là nhân họa đắc phúc. Theo ta biết sau đó, Kiều Gia có được đá vân mẫu tang thời gian không dài, nghĩ đến là có người muốn mượn đá vân mẫu tang để mưu hại Kiều Gia. Độc tính này vừa giải, Kiều Gia mặc dù có tổn thất, nhưng lại đổi lấy được đá vân mẫu tang, cũng là có lời. Trải qua chuyện này, Kiều Gia đâu còn không biết có người muốn hại bọn họ, sớm đã đề cao cảnh giác, trong bóng tối tìm kiếm kẻ mưu hại bọn họ.”
“Kẻ mưu hại Kiều gia kia, chẳng phải là điển hình của ‘ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo’ thôi sao.” Ngư Thải Vi cười nói.
Phượng Trường Ca cũng cười theo. Nếu Kiều Gia không thể tìm ra đá vân mẫu tang trúng độc, hoặc là tìm được nhưng lại không giải được, thì mưu tính của đối phương đã thành công. Chỉ có thể nói là gặp phải nàng, khiến cho đối phương thất bại trong gang tấc. Bất quá, mình cũng nhận được thù lao tương ứng, lần này đến đây không lỗ.
Phía trước, Tang Ly tay chân bận rộn, nhưng trong lòng lại cao hứng. Hắn thấy, hai vị sư muội có thể cùng nhau nói cười, quan hệ chính là càng gần thêm một bước. Chẳng trách trường ca nói cùng nhau lịch luyện có thể tăng tiến tình cảm, thật may đã nghe lời nàng.
Người ta thường nói ‘người gặp việc vui tinh thần thoải mái’, tâm tình tốt thế này, chuyện vui lại có thể đến nữa. Đây này, trận quang lưu chuyển, xuất hiện hai cái phó trận, chính là loại Tang Ly quen thuộc, cũng không lâu lắm, đã tìm được phương pháp phá trận.
“Sư muội, trường ca, ta sẽ mở một khe hở ở chỗ va chạm của hai trận pháp, chúng ta dán Ẩn Hình Phù rồi đi vào.”
“Dán Ẩn Hình Phù chúng ta rất dễ tản ra, tìm không thấy đối phương.” Ngư Thải Vi nói.
Phượng Trường Ca nhắc nhở: “Sư tỷ, đừng quên chúng ta còn có thông linh ngọc, nó có thể giúp xác định vị trí lẫn nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận