Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 772

Các tiền bối may mắn còn sống sót đã nhìn tiên sơn mà sáng lập nên Cửu Hoa Cung, trải qua ba mươi nghìn năm phát triển mới có được cảnh tượng như hiện tại. Công pháp chúng ta tu luyện, kỹ nghệ chúng ta nắm giữ đều được truyền lại từ tay những tiền bối đó. Trong Công Pháp Các, ngoài những thứ này ra thì chỉ còn lại các loại cảm ngộ của tu sĩ qua bao năm tháng, nhiều hơn nữa thì không có.”
Ngư Thải Vi nhíu mày càng lúc càng chặt. Nghe lời này, tai họa của Cửu Hoa Tiên Quân là do con người gây ra, liên lụy đến một nhóm tu sĩ vô cùng lợi hại, bên trong chắc chắn có nội tình không muốn người khác biết. “Cửu Hoa Từ cũng được xây dựng sau khi Cửu Hoa Cung thành lập sao? Ta thấy ba chữ Cửu Hoa Từ trên tấm biển không hề đơn giản, lúc đó làm thế nào mà lưu lại được?”
Âu Dương Hiển theo thói quen vuốt vuốt bộ râu cá trê bên mép, “Ban đầu, những tiền bối kia vẫn còn mong mỏi Tiên Quân có thể trở về. Về sau, họ nhận ra Tiên Quân sợ là đã lành ít dữ nhiều nên không chờ đợi nữa. Trên Cung Lịch có ghi lại, Cửu Hoa Từ được xây dựng 490 năm sau khi Cửu Hoa Cung thành lập, để tạc tượng cho Cửu Hoa Tiên Quân. Còn chuyện tấm biển thì ta không rõ lắm, trong các bản chép tay do tiền bối để lại không hề đề cập đến.”
“Ồ?” Ánh mắt Ngư Thải Vi lóe lên. “Ta muốn xem các bản chép tay do những tiền bối kia để lại và Cung Lịch mà ngươi đã nói. Công pháp và cảm ngộ trong Công Pháp Các, ta cũng muốn xem qua, để hiểu rõ hơn về những gì các ngươi sở học.”
“À, vâng, bản chép tay và Cung Lịch đều ở trong Công Pháp Các.” Âu Dương Hiển đứng dậy dẫn đường phía trước. Công Pháp Các cách Cửu Hoa Từ không xa, đi bộ chưa đến một khắc đồng hồ là tới nơi.
Công Pháp Các là một tòa lầu hai tầng, số lượng và chất lượng ngọc giản cùng hồ sơ cất giữ bên trong đừng nói là so với Tàng Thư Các của Quy Nguyên Tông, mà ngay cả đồ vật trong tàng thư các của một gia tộc tam lưu bất kỳ cũng phong phú hơn nơi này.
Bản chép tay và Cung Lịch mà Âu Dương Hiển nhắc tới nằm ở lầu hai. Thần thức của Ngư Thải Vi quét qua, xuyên thấu qua những dòng chữ kia, nàng phảng phất thấy được cảnh tượng phồn hoa tốt đẹp của tu sĩ Cửu Hoa giới ba vạn năm trước, cảm nhận được nỗi sợ hãi không biết bấu víu vào đâu khi tai họa ập đến, đại hạ khuynh đảo, cùng nỗi bi thương và tiếng thở dài khi con đường tu hành bị đoạn tuyệt, tiền đồ mờ mịt không ánh sáng.
Những gì được miêu tả trong sách không khác mấy so với lời Âu Dương Hiển kể, cũng không có điểm nào đặc biệt gây chú ý. Nghĩ lại cũng phải, những người còn sót lại chẳng qua chỉ là tu sĩ già yếu tàn tật và người bình thường, lòng đầy hoảng sợ, giữ được tính mạng đã là may mắn trong cái rủi, sao có thể biết được nội tình bên trong.
“Trong Cửu Hoa giới có còn di tích đấu pháp năm đó tồn tại không?” Ngư Thải Vi hỏi.
Âu Dương Hiển tiếc nuối lắc đầu, “Không biết là đã theo tiên phủ thoát ra hay là bị cố tình xóa đi dấu vết, quả thật là chưa từng phát hiện ra một nơi nào cả.”
Ngư Thải Vi lại cảm thấy khả năng bị xóa đi dấu vết lớn hơn một chút. Dọn dẹp sạch sẽ đến mức triệt để như vậy, cứ như thể sợ người khác biết được điều gì đó. Bí ẩn được che giấu quá sâu, nhưng nàng hình như có chút dự cảm rằng chân tướng phía sau vô cùng quan trọng, nàng nhất định phải đào nó ra mới có thể an tâm.
Cố gắng nén lòng bình tĩnh lại, Ngư Thải Vi bắt đầu xem xét công pháp và những ngọc giản khác trong Công Pháp Các. Sự thiếu hụt, đứt gãy quả thực rất nghiêm trọng. Không chỉ công pháp, mà cả luyện đan, luyện khí, trận pháp, phù triện, phương diện nào cũng vô cùng lạc hậu. Chỉ dựa vào những thứ này, ai có thể tưởng tượng được Cửu Hoa giới từng có một quá khứ huy hoàng không gì sánh bằng.
“Được rồi, những thứ này ta đều xem qua rồi, trở về thôi.” Quay lại Cửu Hoa Từ, Ngư Thải Vi bảo Âu Dương Hiển dẫn theo Ngọc Lân và Bạch Tuyết đi một vòng trong Cửu Hoa Cung để làm quen với môi trường xung quanh, còn nàng thì ngồi xếp bằng, nhắm mắt trầm tư.
Phục hưng Cửu Hoa tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, nhà cao tầng đất bằng lên, trước hết phải xây dựng nền móng vững chắc mới được. Những kiến thức cơ bản mà trước kia nàng ghi nhớ từ Tàng Thư Các của tông môn xem như có đất dụng võ, chỉ là giới diện khác nhau, tài nguyên nơi đây chắc chắn rất khác biệt, không thể cứng nhắc áp dụng được.
Ngư Thải Vi lập tức truyền âm cho Ngọc Lân, bảo nàng tìm Âu Dương Hiển xin một bản danh sách tất cả linh vật của Cửu Hoa Cung. Đồng thời, nàng cũng truyền âm cho Nguyệt Ảnh Điệp, dặn dò nàng khi đến Yêu tộc không chỉ cần thống kê, lập thành sách những linh vật mà trong hư không thạch không có, mà cả những linh vật đã có cũng phải lập thành sách, nàng có việc cần dùng.
Nguyệt Ảnh Điệp đương nhiên tuân theo ý của Ngư Thải Vi mà chấp hành. Nàng liếc nhìn mấy tên Bạch Ngọc Sư tử đang bị Thiết Ngưu và Thanh Phong áp chế chặt chẽ với vẻ mặt không phục, khóe miệng cong lên nét lạnh lùng. “Thiết Ngưu, nếu mấy tên bọn hắn thật sự không chịu, vậy cứ nhốt lại, tìm những kẻ khác bằng lòng phối hợp. Ta không thiếu đan dược, chọn lấy mấy yêu thú thực lực khá, ta sẽ trợ giúp bọn chúng hóa hình, tuyệt đối không để thực lực của Yêu tộc bị tụt lại phía sau.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Bạch Ngọc Sư tử và mấy tên khác liền đại biến, chúng quay sang Thiết Ngưu ồn ào: “Đại ca, ngươi không thể cùi chỏ hướng ra ngoài như vậy được! Bọn hắn biết chỗ cất giấu linh vật của chúng ta, nếu tất cả đều chuyển cho Nhân tộc, thì chúng ta còn đường sống ở đâu nữa?”
“Chúng ta nói muốn chuyển hết cho Nhân tộc bao giờ? Đã nói là trao đổi cơ mà.” Thiết Ngưu nhấn mạnh.
Bạch Ngọc Sư tử và mấy tên kia căn bản không tin tưởng, “Trao đổi? Lấy cái gì để trao đổi? Đại ca rõ ràng là muốn dùng tương lai của toàn bộ Yêu tộc để lót đường cho tiên đồ của bản thân, ngươi quá độc ác!”
Thiết Ngưu thấy vẫn nói không thông, lại giơ nắm đấm lên định đánh bọn chúng, nhưng bị Nguyệt Ảnh Điệp đưa tay cản lại. Nàng lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp, lập tức mùi hương đan dược nồng đậm đặc biệt lan tỏa ra. Nàng giơ bình ngọc đi một vòng trước mặt Bạch Ngọc Sư tử và mấy tên kia, khiến bọn chúng thèm đến nỗi thiếu chút nữa là chảy nước miếng, từ trước đến nay chưa từng ngửi thấy mùi đan hương nào mê hoặc như thế.
“Thơm không? Đây là Thất giai Tự Linh Đan, thích hợp nhất cho linh thú Hóa Hình cảnh dùng. Có nó, xác suất thành công tiến giai lên Hợp Thể cảnh sẽ tăng lên rất nhiều.” Nguyệt Ảnh Điệp đậy nắp bình ngọc, lại lấy ra một bình khác mở ra, mùi đan hương càng thêm nồng đậm khuếch tán ra. Đừng nói là Bạch Ngọc Sư tử và mấy tên kia, ngay cả Thiết Ngưu cũng không kìm được nước miếng tiết ra trong miệng. “Đây là Bát giai Tự Linh Đan, là đan dược cho linh thú Hợp Thể cảnh dùng, có tác dụng gì thì không cần ta phải nói nhiều. Vốn dĩ ta định dùng những đan dược này để trao đổi linh vật với các ngươi, nhưng các ngươi đã không muốn, vậy thì chỉ đành tìm người khác đồng ý thôi.”
“Chờ chút, chờ chút!” Bạch Ngọc Sư tử cố gắng nuốt xuống nước bọt đang ứa đầy trong miệng, “Thật sự dùng loại đan dược này đổi với chúng ta à?”
Nguyệt Ảnh Điệp khẽ nhún vai, phất tay bày ra mười bình đan trước mặt, “Ta chỉ tiện tay mang đến một ít thôi, ngươi nghĩ sao?”
“Ta đồng ý, ta đồng ý phối hợp!” Điếu Tình Đại Hổ không nhịn được lên tiếng trước tiên.
Bạch Ngọc Sư tử nhe răng trợn mắt nhìn hắn, “Ta còn chưa lên tiếng, ngươi la lối cái gì?”
“Lão nhị, ngươi muốn nói gì?” Thiết Ngưu hỏi.
Bạch Ngọc Sư tử quát: “Ngươi còn đè ép ta thì làm sao ta dẫn các ngươi đi xem linh vật được?!”
Thiết Ngưu đá một cước vào mông hắn, “Đi mau!”
Bạch Ngọc Sư tử xoa mông đứng dậy, nhanh như một làn khói dẫn theo ba người Nguyệt Ảnh Điệp chạy về phía lãnh địa của mình.
Chương 368: Khôi phục
Sự xuất hiện của Ngư Thải Vi giống như trực tiếp rót sức sống vào động mạch chủ của Cửu Hoa giới, kéo theo sự tu hành của Cửu Hoa giới đột phá tăng vọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận