Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 247

Hộ vệ canh giữ ngoài cửa thấy Ngư Học Khanh đi ra liền vội vàng khom người chờ phân phó.
“Hai người các ngươi canh gác ở ngoài cửa thư phòng, không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được đi vào, ta đi một lát sẽ về.”
“Vâng, Hầu Gia!” Thư phòng là nơi trọng yếu, hộ vệ có thể canh giữ bên ngoài thư phòng đều là tuyệt đối tâm phúc, xưa nay kỷ luật nghiêm minh, tuyệt không lơ là.
Ngư Học Khanh vừa đi vừa quay đầu nhìn, hắn muốn xem thử Ngư Thải Vi có đi cùng không, nhìn trái nhìn phải không thấy người, còn cố ý đợi một chút.
Ngư Thải Vi đang ở ngay phía sau hắn, bất đắc dĩ truyền âm: “Bá phụ, ta đang ở ngay sau lưng ngài, ngài cứ đi thẳng là được.”
Ngư Học Khanh xoay một vòng tại chỗ, vẫn không nhìn thấy Ngư Thải Vi, trong lòng thầm sợ hãi thán phục tiên pháp kỳ diệu, bước chân không ngừng, đi tới khố phòng ở tiền viện Hầu phủ.
Trong Hầu phủ, tiền viện và hậu trạch đều có khố phòng. Khố phòng ở hậu trạch do Tần Phu Nhân quản lý chìa khóa, còn chìa khóa khố phòng ở tiền viện thì Ngư Học Khanh nhận lấy từ tay lão Hầu gia và luôn nắm giữ.
Lẽ ra đồ cưới của mẫu thân Ngư Thải Vi nên được cất giữ tại khố phòng hậu trạch, nhưng vì Ngư Thải Vi bị Tiên Nhân mang đi, lão phu nhân dù không thích nàng cũng hiểu rằng nên coi trọng nàng. Đồ cưới đặt ở hậu trạch dễ sinh chuyện, nên đã để Ngư Học Khanh cất vào khố phòng tiền viện.
Bên trong khố phòng tiền viện, phần lớn đặt để là đao thương cung tiễn, cũng là những thứ trân quý An Quốc Hầu phủ cất giữ bao năm qua.
Người hầu trông coi khố phòng vội vàng tới hành lễ, bị Ngư Học Khanh đuổi ra ngoài. Ngài mở ba lớp cửa khố phòng, rồi lại từ từ đóng lại.
Ngư Thải Vi gỡ bỏ Ẩn Hình Phù, hiện ra thân hình, giải thích với Ngư Học Khanh đang nghẹn họng nhìn trân trối: “Bá phụ, đây chỉ là một cái chướng nhãn pháp mà thôi.”
“Mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt,” Ngư Học Khanh cầm lấy cây mồi lửa, châm ngọn đèn trên tường. Trong chốc lát, trong khố phòng hiện ra ánh sáng mờ ảo.
Thật ra không cần ánh sáng, đồ vật bên trong, dưới thần thức của Ngư Thải Vi, cũng đều hiện ra rõ ràng không sót thứ gì.
Đột nhiên, thần hồn Ngư Thải Vi chấn động, dường như nhận được sự dẫn dắt nào đó, ánh mắt bất giác nhìn về bức tường ở sâu trong khố phòng.
Trên tường chỉ treo một thanh Bội kiếm hoa lệ. Thân kiếm và chuôi kiếm đều khảm đầy bảo thạch. Thứ dẫn động thần hồn của Ngư Thải Vi là một viên đá quý màu đỏ sẫm trên đỉnh chuôi kiếm, ánh sáng tối tăm lưu chuyển, dẫn hồn đoạt phách.
Ngư Thải Vi chớp mắt mấy cái, tạm thời đè nén tâm tư muốn tìm tòi nghiên cứu, trước tiên nhìn đồ cưới của mẫu thân.
Kia là khung giường tinh xảo thanh thoát, kia là bình hoa cổ xưa, kia là bức tranh chữ như mây trôi nước chảy, còn có bàn trang điểm có thể soi gương kia, ngọc như ý ôn nhuận kia, từng món từng món, đều quen thuộc như vậy, lại mang theo sự xa lạ vì đã lâu không gặp.
Mười lăm năm trước theo sư phụ rời đi, nàng chỉ mang theo vài bộ y phục, đồ trang sức mẫu thân để lại cùng với gần vạn lượng ngân phiếu đổi từ việc bán điền sản ruộng đất, cửa hàng trong số đồ cưới của mẫu thân, còn lại tất cả đều để lại Hầu phủ.
Hiện tại, đều đã thấy lại.
Ngư Học Khanh đặt hộp gỗ trong tay vào một lỗ hổng kín đáo, đẩy tay một cái, mặt tường khôi phục như cũ. Từ một vị trí lõm trên vách tường, ngài lấy ra một chiếc hộp gỗ lim khắc hình hoa phong lan, “Trong này là đồ riêng mà tổ mẫu ngươi để lại cho ngươi.”
Ngư Thải Vi yên lặng nhìn, dưới sự ra hiệu nhiều lần của Ngư Học Khanh mới nhận lấy, đặt lên bàn trang điểm. Thần thức bao phủ, tâm niệm chuyển động, đồ cưới của mẫu thân nàng liền biến mất tại chỗ, toàn bộ được đưa vào hư không thạch.
Thật ra đồ cưới của mẫu thân Ngư Thải Vi chỉ thuộc về mẫu thân nàng, căn bản không thuộc về An Quốc Hầu phủ. Mẫu thân nàng không còn, cũng chỉ có Ngư Thải Vi có tư cách kế thừa. Cho dù Ngư Thế Hàng được nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa cha mẹ nàng, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhận được phần tài sản của phụ thân Ngư Thải Vi mà thôi.
Nếu như Ngư Thải Vi mãi mãi không trở về, cậu của nàng có tư cách đến đòi lại đồ cưới. Người của An Quốc Hầu phủ không thể tự mình tham ô, xử lý, nếu không thanh danh truyền ra sẽ rất khó nghe.
Nói cho cùng, Ngư Học Khanh chỉ là làm chuyện mà một người minh bạch nên làm mà thôi.
Đồ cưới được lấy đi, Ngư Học Khanh lập tức cảm thấy vai nhẹ đi rất nhiều, “Thải Vi nha đầu, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, sư phụ ngươi có sắp xếp chuyện xem mắt cho ngươi chưa?”
“Người tu hành chúng ta mọi việc tùy tâm. Nữ tu muốn thành gia thì thành gia, không muốn cũng có thể không thành gia. Đạo hạnh của ta chưa đủ, chỉ muốn dốc lòng tu luyện, không muốn thành gia.”
Ngư Thải Vi không muốn tiếp tục bàn luận chuyện hôn nhân của mình, vội vàng chuyển chủ đề, chỉ vào thanh Bội kiếm trên bức tường phía trong hỏi: “Bá phụ, thanh Bội kiếm kia từ đâu mà có?”
Ngư Học Khanh nhìn theo ngón tay nàng về phía thanh Bội kiếm trên tường, con ngươi đột nhiên co lại, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề. “Thanh kiếm này là do Cao Tổ ban tặng khi tiên tổ khai phủ An Quốc Hầu phủ của chúng ta theo ngài đánh hạ hoàng thành của tiên triều. Tiên tổ yêu thích không rời tay, thường xuyên đeo bên mình. Nhưng tiệc vui chóng tàn, vị tiên tổ thần võ uy mãnh ấy lại đột nhiên ngất đi, không trúng độc cũng không bị thương, nguyên nhân không rõ, và không bao giờ tỉnh lại nữa. Về sau, người con thứ ba của tiên tổ cầm thanh kiếm này lên ngắm nghía mấy lần, cũng đột nhiên hôn mê, giống hệt tiên tổ không tỉnh lại nữa. Vì vậy, đây là một thanh chẳng lành chi kiếm. Dù sao cũng là ngự tứ đồ vật, không thể hủy đi, mấy trăm năm nay vẫn treo trên tường khố phòng, không ai dám động đến.”
Quả nhiên là như nàng nghĩ sao?
Ngư Thải Vi đưa tay ra, linh lực ngưng tụ thành sợi cuốn lấy Bội kiếm kéo về phía mình, thanh Bội kiếm liền nằm gọn trong tay.
Hồn lực từ Thần Phủ tuôn ra, chạm vào viên đá quý màu đỏ sẫm. Trong chốc lát, bảo thạch tỏa ra hồng quang đại thịnh, tầng tầng lớp lớp vầng sáng bắn thẳng vào thần hồn Ngư Thải Vi. Nàng lập tức cảm thấy thần hồn rung chuyển, dường như muốn phá Thần Phủ mà ra.
Ngư Thải Vi ngưng thần vận chuyển hồn đan, hồn lực bàng bạc tuôn ra, chống lại hồng quang. Hai luồng lực đối chọi, từng bước ép hồng quang lùi vào trong bảo thạch, hồn lực của nàng cũng theo đó xâm nhập vào bên trong.
Không lâu sau, trong đầu Ngư Thải Vi hiện lên tên của bảo thạch, gọi là Nhiếp Hồn Châu, là một món Cổ Bảo Hồn khí khó lường.
Cái gọi là Cổ Bảo chính là pháp khí đặc thù do Thượng Cổ Tiên Nhân luyện chế, không thể hoàn toàn dùng phương pháp xác định pháp bảo phẩm giai hiện có để đánh giá. Viên Nhiếp Hồn Châu này, tùy vào tu vi người sử dụng khác nhau mà phát huy tác dụng khác nhau. Nếu là Nguyên Anh tu sĩ sử dụng, có thể nhiếp hồn Nguyên Anh tu sĩ, thậm chí cả Hóa Thần tu sĩ. Nếu là Trúc Cơ kỳ tu sĩ sử dụng, tối đa cũng chỉ có thể nhiếp hồn tu sĩ Kim Đan.
Hơn nữa, Cổ Bảo có phương thức tế luyện đặc biệt của nó. Nếu chỉ nhận chủ thông thường, mặc dù cũng có thể điều khiển Cổ Bảo, nhưng chỉ phát huy được chưa tới một nửa công năng. Chỉ có dựa theo phương thức tế luyện chính xác, mới có thể thực sự biến nó thành trợ lực mạnh mẽ.
Vô cùng may mắn, Ngư Thải Vi đã nhận được Cổ Bảo tế luyện phương thức từ chỗ Nguyên Nguyệt. Lúc này, nàng dựa theo phương thức trong trí nhớ, biến đổi thủ quyết phức tạp, đánh ra từng ký hiệu đặc thù, bắt đầu tế luyện Nhiếp Hồn Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận