Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 347

Cách làm trước lại càng dễ, nhưng việc cắt may sau đó chắc chắn sẽ lãng phí gấm vóc, cách làm sau sẽ không lãng phí một sợi tơ nào, nhưng lại yêu cầu thần thức cao hơn và tinh tế hơn so với cách trước. Thần thức của Ngư Thải Vi vốn đã cường hãn, lại có ý định dùng việc này để rèn luyện, nên đã chọn phương pháp dệt trực tiếp thành hình.
Lấy thần thức làm thoi đưa, điều khiển tơ tằm, dựa theo trình tự trong trí nhớ, từng bước một dệt thành. Thời điểm ban đầu không thuần thục, động tác chậm chạp. Dần dần nắm giữ được tiết tấu, chỉ thấy vô số sợi tơ tằm xuyên thẳng qua lượn vòng, hoa cả mắt, không thấy rõ sợi nào là kinh tuyến, sợi nào là vĩ tuyến. Sợi tơ trên mặt bàn ít dần, một chiếc nội giáp bằng tơ tằm bắt đầu thành hình.
Để gia tăng tính bền dẻo cho nội giáp tơ tằm, bước tiếp theo, còn cần phải luyện chế vật liệu rồi hòa tan vào nội giáp.
Ngư Thải Vi lựa chọn da chuột xám không lông nhị giai, triệu hồi đốt quang diễm, làm nóng Thiên Cương đỉnh đến nhiệt độ thích hợp, rồi bỏ miếng da chuột đã cắt vừa vặn vào, thần thức luôn chú ý tình hình bên trong đỉnh.
Da chuột xoay chuyển bên trong Thiên Cương đỉnh, ngưng tụ ra tạp chất, từ từ biến mỏng, biến mềm, mỏng tựa như một trang giấy. Mắt thấy sắp thành công, lại không ngờ "oanh" một tiếng, da chuột bốc cháy rừng rực, hóa thành tro tàn, thất bại.
Lần đầu tiên luyện chế vật liệu, thất bại cũng thuộc về bình thường. Ngư Thải Vi dừng lại hồi tưởng quá trình luyện chế, về cơ bản không có vấn đề gì, thất bại cuối cùng là do không khống chế tốt nhiệt độ, nhiệt độ quá cao dẫn đến da chuột tự bốc cháy.
Nàng lại bỏ một phần da chuột khác vào. Lần này, vào thời điểm da chuột biến mỏng, Ngư Thải Vi liền hạ thấp một chút nhiệt độ của hỏa diễm. Quả nhiên, da chuột hoàn hảo không chút tổn hại. Nàng đưa tay bỏ nội giáp tơ tằm vào Thiên Cương đỉnh, da chuột hoàn toàn bao phủ lấy nội giáp, cả hai chặt chẽ dán vào cùng một chỗ.
Lúc này, Ngư Thải Vi đánh ra từng cái pháp quyết, da chuột dần dần dung nhập vào nội giáp tơ tằm. Nàng lại biến hóa pháp quyết, gọt đi phần cạnh góc thừa ra của da chuột. Bấy giờ, nội giáp cùng da chuột đã hoàn toàn dung hợp, màu trắng nguyên bản biến thành màu xám nhạt, vẫn bóng loáng và mềm mại như ban đầu.
Dập tắt đốt quang diễm, Ngư Thải Vi bưng chiếc nội giáp sau khi dung hợp đặt lên trên đài, chuẩn bị vẽ phù văn trận pháp lên mặt trong của áo giáp.
Phù văn trận pháp là sự kết hợp giữa phù văn và trận pháp, lấy phù văn để tạo thành trận, vẽ lên trên nội giáp cùng pháp y. Dựa vào thiên địa linh khí không ngừng từ ngoại giới là có thể tự mình vận chuyển.
Trong trí nhớ của nàng, chỉ riêng trận pháp phòng ngự đã có ba loại: phù văn trận pháp phòng ngự cơ bản không cần linh lực kích phát, phù văn trận pháp phòng ngự phiên bản tăng cường cần dùng linh lực kích phát, và loại phù văn trận pháp không chỉ có phòng ngự mà đồng thời có thể phản kích. Ngoài ra, còn có các loại phù văn trận pháp với những công hiệu khác như: co giãn, bảo trì sạch sẽ, chống nước, phòng cháy, giữ ấm, hạ nhiệt độ, biến hóa màu sắc, gia tăng màu sắc, thậm chí ngưng tụ thành đóa hoa, tường vân, vân vân.
Những trận pháp này có thể vẽ đơn độc, cũng có thể điệp gia. Tuy nhiên, vì là tân thủ, nàng chỉ chọn lựa ba loại phù văn trận pháp: phòng ngự cơ bản, co giãn và bảo trì sạch sẽ.
Mà việc vẽ phù văn trận pháp lên mặt trong của pháp y nội giáp không phải dùng chu sa, mà cần dùng thú huyết cùng linh dược điều chế ra một loại ngọc dịch đặc thù. Vật liệu thì trong hư không thạch liền có, điều chế không khó, cái khó nằm ở việc vẽ phù văn trận pháp, nhất định phải một mạch mà thành, pháp trận phải hòa hợp, nếu không, toàn bộ nội giáp sẽ bị phá hủy. Chi phí của nội giáp lại cao hơn nhiều so với một tấm lá bùa.
Ngư Thải Vi vẽ phỏng theo trên giấy, vẽ phỏng theo trên gấm vóc, tìm kiếm cảm giác vẽ đó, mãi cho đến khi tính toán kỹ càng, mới trải nội giáp ra, phóng bút thoải mái, một lần thành hình.
Phù văn trận pháp vừa thành hình thì ánh sáng quanh quẩn, lộng lẫy chói mắt, nhưng rồi đột nhiên nội liễm, dung nhập vào nội giáp, tựa như tất cả những gì vừa xảy ra đều không tồn tại.
Nàng rút linh kiếm đâm về phía nội giáp để thử nghiệm khả năng phòng ngự của nó.
“Vật liệu phẩm giai thấp, phòng ngự bình thường, miễn cưỡng xem như trung phẩm pháp khí.” Nói tóm lại, Ngư Thải Vi tương đối hài lòng, dù sao cũng đã luyện chế thành công, có lẽ là do nàng có thiên phú vẽ bùa, giai đoạn khó khăn nhất là vẽ phù văn trận pháp lại hoàn thành một cách thuận lợi, không gặp trở ngại.
Vật liệu còn rất nhiều, nàng từ từ rèn luyện, từng bước tiến bộ. Sau khi sử dụng hết linh tơ tằm phổ thông, nàng bắt đầu dùng đến Thiên Tằm Ti. Đang lúc nàng xem xét lại quá trình luyện khí vừa kết thúc, Lâm Tĩnh Nhi truyền âm đến đây: “Thải Vi, tin tức lớn, tin tức lớn đây, Tang Sư Huynh cùng Phượng Trường Ca sắp đính hôn rồi!” *Lạch cạch* một tiếng, chiếc nội giáp trong tay rơi xuống đất. Ngư Thải Vi nắm chặt truyền âm ngọc giản: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” “Ta nói, Tang Sư Huynh cùng Phượng Trường Ca sắp đính hôn.” Lâm Tĩnh Nhi gằn từng chữ lặp lại một lần nữa.
Loạn rồi, thật sự là loạn hết cả rồi! Phượng Trường Ca lại chịu đính hôn cùng Tang Ly, vậy Tô Mục Nhiên thì sao? Những nam phụ còn chưa xuất hiện kia thì sao? Mấu chốt là, Phượng Trường Ca làm sao lại đồng ý như vậy?
Chương 159: Cửa hàng
Phượng Trường Ca sao có thể tùy tiện đồng ý được, nàng là bất đắc dĩ, không thể không đáp ứng.
Tang gia từ khi bước vào hàng ngũ nhị lưu gia tộc, khi nào đã phải chịu thiệt thòi lớn như vậy? Phần lớn đệ tử đã chết đều là những hậu bối được gia tộc xem trọng, bồi dưỡng trọng điểm. Nếu không phải vậy, tộc nhân Tang gia đông đảo, cớ sao chỉ đưa bọn họ đến Trân Bảo Thành? Đơn giản chỉ là muốn cho bọn họ mở mang thêm kiến thức mà thôi.
Vốn dĩ vì không mua được thọ nguyên đan mà tâm tình đã không thuận, lại bị giặc cướp xâm nhập gây tổn thất tộc nhân. Cho dù tông môn có bồi thường thì cũng chỉ là nhất thời, căn bản không thể bù đắp được sự chống đỡ và lợi ích mà những tộc nhân kia mang lại cho gia tộc khi còn sống. Giặc cướp là hung thủ trực tiếp, Lý Tiên Tuệ là hung thủ đứng sau. Thế nhưng trận tai bay vạ gió này, xét cho cùng là do Phượng Trường Ca mang tới. Bởi vì mối quan hệ giữa nàng và Công Dương Nho đã dẫn tới sự ghen ghét của Lý Tiên Tuệ, sự ghen ghét độc địa như rắn độc, đã cắn bị thương bọn hắn Tang gia.
Thành chủ phủ của Tử Uyển Thành bị hủy diệt, Lý Tiên Tuệ phải ở Tư Quá Nhai hối lỗi, vận mệnh thực ra sớm đã nằm trong tay người của Tang gia. Đối với Phượng Trường Ca, người đã gây nên bi kịch lần này, người của Tang gia làm sao lại không có một chút khúc mắc cho được? Thời điểm Tang Ly mang Phượng Trường Ca về Tang gia gặp Tang Gia Gia Chủ, Tang Tiếu Noãn là người đầu tiên lao ra nhục mạ Phượng Trường Ca. Phượng Trường Ca chỉ cúi đầu không nói một lời, mặc cho Tang Tiếu Noãn mắng nhiếc. Tang Ly nhìn không đành lòng, muốn bảo người khác khuyên Tang Tiếu Noãn đi, nhưng không một ai trong Tang gia động thủ. Cuối cùng vẫn là Tang Gia Gia Chủ xuất hiện, ra lệnh cho người mang Tang Tiếu Noãn đi.
Tâm tư của Tang Ly đối với Phượng Trường Ca gần như không hề che giấu. Đối với người con gái làm lay động cả thể xác lẫn tinh thần của cháu trai mình, Tang Gia Gia Chủ hiểu rõ hơn nhiều so với những gì người thường tưởng tượng. Nhất là sau khi Thần thú nhận chủ, sự đánh giá của Tang Gia Gia Chủ về tương lai của Phượng Trường Ca đã được nâng lên một tầm cao mới, thậm chí còn ở trên cả Tang Ly. Vì vậy, việc hai người họ như hình với bóng, Tang Gia Gia Chủ rất vui thấy kỳ thành, còn ngầm đồng ý cho Tang Ly mượn sức mạnh của gia tộc để hộ giá hộ tống cho Phượng Trường Ca.
Chỉ là trải qua chuyện này, đã khiến Tang Gia Gia Chủ triệt để nhìn thấu. Phượng Trường Ca có nhiều người ái mộ, điều này không có gì lạ, mỹ nhân ai mà không yêu. Vấn đề là Phượng Trường Ca lại ai đến cũng không cự tuyệt, số nam tu vây quanh bên người nàng ngày càng nhiều, liên lụy sẽ ngày càng lớn. Cứ phát triển tiếp, cuối cùng hoa rơi vào nhà nào thật đúng là không chắc chắn. Nhưng nếu Tang Ly đã dốc hết tất cả vì nàng, bọn hắn Tang gia cũng vì Phượng Trường Ca mà trả một cái giá lớn như vậy, thì không có đạo lý gì cuối cùng lại tiện nghi người khác. Kẻ xuất lực chịu khổ là bọn hắn, sao có thể để chỗ tốt rơi vào tay nhà khác được? Bọn hắn Tang gia còn không đến mức độ tha thứ và rộng lượng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận