Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 536

Theo luồng khí của hắn tuôn ra từ đan điền, linh lực như vỡ đê tràn vào Bảo khí trong lòng bàn tay trái, ánh sáng rực rỡ trở nên cực thịnh, áp chế gắt gao lớp màn chắn hồn lực đang ép về phía mi tâm của Ngư Thải Vi. Thân hình hắn hóa thành bóng ảnh, xoay tròn phiêu hốt, né tránh những lưỡi đao thần thức đang tấn công mãnh liệt, khiến chúng từng lưỡi một lướt sượt qua người hắn.
Một cây bút ngọc màu đỏ sậm nằm trong tay phải Vân Trạm, đầu bút lướt đi như Du Long, từng tấm từng tấm Phù Triện dùng để vây giết xuất hiện trên không trung. Hắn thần thức khẽ động, Phù Triện tựa như những sợi dây thừng liên tiếp quấn về phía Ngư Thải Vi, muốn vây khốn và tiêu diệt thân thể nàng.
Ngư Thải Vi nhíu mày hành động, tản ra những lưỡi đao thần thức, linh quang trên người chợt lóe, bóng roi lay động mạnh mẽ, vô số Giao Long nhỏ xuyên qua trong đó, vảy sáng lấp lánh, đầu rồng dữ tợn. Mấy con Giao Long gào thét lao ra, va chạm với đám Phù Triện đang vây giết.
Linh quang nổ tung, tiếng nổ vang lên liên hồi, lực trùng kích khổng lồ giống như biển gầm cuộn sóng dâng lên.
Vân Trạm lùi lại nửa bước, đai lưng ngọc bên hông hắn tức khắc dập dờn hồng quang, ngăn cản lực trùng kích, ổn định thân hình.
Ngư Thải Vi dựa vào vách tường, thân hình không còn đường lui, trong nháy mắt kích phát linh quang che chắn, bị lực xung kích đánh trúng trước ngực, khí huyết cuồn cuộn, miệng đầy mùi máu tanh. Nàng trực tiếp nuốt xuống, vội vàng dán thêm ba tấm đại địa phòng ngự phù lên người, càn tâm roi ứng niệm mà ra, bóng roi xanh mướt, quất về phía Vân Trạm.
Thân hình Vân Trạm di chuyển tức thời né tránh roi gió, cánh tay vung lên theo bóng người, vẽ ra cực nhanh từng chuỗi Phù Triện, hình thành lồng giam vây quanh bóng roi. Theo đó, lại có lượng lớn Phù Triện được tùy bút vẽ ra, xâm nhập về phía Ngư Thải Vi.
Ngư Thải Vi rút càn tâm roi về, vung roi đánh nát Phù Triện không cho chúng đến gần, tiếng nổ vang lên liên tục. Đại địa phòng ngự phù tỏa ra ánh sáng màu vàng, lực trùng kích bàng bạc phun lên toàn thân Ngư Thải Vi rồi lại như thủy triều rút đi. Thần niệm nàng linh động, Khôn Ngô kiếm xông ra khỏi đan điền, di chuyển như rắn né tránh Phù Triện, kiếm quang thăm thẳm, đâm thẳng vào dưới sườn Vân Trạm.
Vân Trạm nghiêng người tránh né, Khôn Ngô kiếm một kích không thành, như lưu quang xẹt qua đâm nghiêng về phía sau lưng hắn. Hắn tay trái vung tay áo Ngự Linh ngăn cản, Khôn Ngô kiếm liền uốn lượn quét ngang đến trước ngực. Vân Trạm tay trái đột ngột chụp về phía chuôi Khôn Ngô kiếm, Khôn Ngô kiếm lại lướt đi, phóng tới sau gáy hắn, thuận thế muốn chém đứt đầu hắn dọc theo cổ.
Đai lưng ngọc bên hông Vân Trạm tản phát hồng quang càng mạnh hơn, gắt gao chống đỡ Khôn Ngô kiếm. Nhưng đúng lúc này, Ngư Thải Vi dưới chân sử dụng Phi Tiên Bộ đột ngột đến bên trái hắn, vung roi tấn công. Cây bút trong tay Vân Trạm huy động, mấy tấm Phù Triện được vẽ ra trong khoảnh khắc, đánh bật càn tâm roi, nhưng lại không ngăn được thổ linh bọ cạp tấn công bất ngờ bắn ra, xuyên qua hồng quang phòng ngự của đai lưng ngọc leo lên bắp đùi hắn, đuôi gai hung hăng đâm vào xương thịt.
Cơn đau kịch liệt khó nhịn xộc thẳng lên đỉnh đầu, một tiếng hét thảm từ trong miệng Vân Trạm phát ra, đau đến tột đỉnh, đau đến trái tim đột nhiên co thắt. Toàn thân hắn không khống chế nổi mà run rẩy, đầu bút lông trong tay phải khó mà giữ vững, căn bản không cách nào vẽ Phù Triện thành hình.
Xung quanh bóng roi vun vút như thoi đưa, sau gáy treo lơ lửng linh kiếm, trên đùi lại có cơn đau bạo kích, mặt Vân Trạm lập tức đen như đáy nồi, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như hạt châu. Tâm tư hắn quyết đoán, nhanh chóng quyết định ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, hung hăng chụp về phía đùi trước hết muốn giết chết thổ linh bọ cạp. Nào ngờ thổ linh bọ cạp lại quỷ quyệt đến cực điểm, toàn thân bỗng nhiên chia năm xẻ bảy bắn ra, lập tức tụ lại sau lưng Vân Trạm khôi phục hình dáng, nhảy vào càn tâm roi.
Bên này Vân Trạm thấy vậy vội thu tay về, cơn đau nhức kịch liệt còn sót lại khiến hắn không cách nào tự nhiên khống chế linh lực, vẫn còn một phần lực lượng trùng kích đánh trúng đùi. Chỉ nghe một tiếng "rắc", chân trái gãy lìa, mất đi sự chống đỡ.
Gai của thổ linh bọ cạp đã đâm vào xương đùi, hơn nửa xương đùi của Vân Trạm sớm đã mềm như cát, đừng nói là vỗ một cái, chính là nhấc chân thôi xương đùi cũng sẽ gãy. Thế nhưng cơn đau kịch liệt đã làm cái đùi chết lặng, Vân Trạm không hề phát giác. Lúc này chân trái gãy lìa, thân hình nghiêng đi, càn tâm roi dồn toàn lực quất tới, hồng quang phòng ngự quanh người hắn bị đánh cho lay động không thôi, quang mang trở nên ảm đạm, lực phòng ngự giảm mạnh. Khôn Ngô kiếm như gió lốc đâm phá hồng quang, trực tiếp chém xuống, đầu Vân Trạm trong nháy mắt rơi xuống đất.
Loạt động tác này chỉ diễn ra trong nháy mắt, thân thể Vân Trạm còn chưa ngã xuống, một Nguyên Anh giống hệt Vân Trạm tức khắc lao ra khỏi cơ thể, không dám ham chiến, Ngự Linh đến bên hông thân thể, điều khiển cơ quan hắc quang thối lui, mở ra nóc địa lao liền muốn đào thoát. Nào ngờ lại bị một sợi thanh quang bắn trúng, cho dù Nguyên Anh dốc toàn bộ linh lực toàn thân lao về phía trước, nhưng vẫn không cách nào chống cự lại lực hút của thanh quang. Trong chốc lát, cuộc giằng co liền kết thúc, Nguyên Anh bị quảng hàn kính thu vào bên trong, triệt để mất đi tự do.
Mặc cho Nguyên Anh của Vân Trạm gào thét trong quảng hàn kính, Ngư Thải Vi quay người liền thu các pháp bảo vào đan điền, thần thức đảo qua, đem thân thể và đầu của Vân Trạm cất vào lưu ly châu, chỉ để lại lệnh bài giấu trong đai lưng ngọc bên hông hắn. Sau khi nhỏ máu nhận chủ, cơ quan địa lao nơi nàng đang ở liền nằm gọn trong lòng bàn tay.
Linh lực điểm nhẹ lên chữ "Hợp" trên lệnh bài, nóc địa lao cấp tốc khép lại không một tiếng động. Lại điểm trúng chữ "Thu" ở giữa, những lỗ nhỏ trên bốn bức tường lại hiện ra, độc tiễn rơi vãi trên mặt đất bị dẫn dắt, toàn bộ thuận theo lỗ nhỏ bị thu hồi. Nàng lại liên tiếp điểm những chữ khác, lỗ nhỏ bị che khuất, hắc thủy lại lần nữa bắt đầu từ dưới đáy lan tràn, rửa sạch mọi vết máu trong địa lao.
Ngư Thải Vi phi thân ngồi lên gốc cây, xóa đi ấn ký của nàng trên lệnh bài, ném lệnh bài vào lưu ly châu. Hắc thủy dâng đến cổ, linh lực trong cơ thể toàn bộ tiêu tán, nàng tựa đầu vào góc tường, lại biến thành bộ dạng buồn bực chán nản, chờ có người tới cứu.
Ngày này cũng không khiến nàng phải đợi quá lâu, bảy ngày sau, hắc thủy biến mất, Ngư Thải Vi được người dìu ra ngoài. Nàng ngước mắt nhìn lại càng kinh ngạc hơn khi thấy người vũ giả đã ám sát Xa Mô ở Thì Hoa quán. À, bây giờ người ta cũng không phải vũ giả, đương nhiên trước kia cũng không phải, chỉ là không ngờ hắn lại đúng là con ruột của Vân Dạng, bây giờ là thái tử Vân Thầm, đến tiếp quản phủ công chúa, về sau cũng là phủ thái tử của hắn.
Vân Thầm tiếp quản phủ đệ, trong trong ngoài ngoài tự nhiên muốn thanh lý một lần, địa lao cũng không ngoại lệ. Người bị giam giữ bên trong, nên thả thì thả, nên đưa đi xử trí thì xử trí. Thân phận của Ngư Thải Vi, bất luận đối với Vân Tuyền lúc trước, hay đối với Vân Dạng hiện tại, sau lưng nàng đều có bí ẩn chưa được giải đáp. Bất quá so với Vân Tuyền, ít nhất Vân Dạng tin tưởng lập trường của Ngư Thải Vi, sẽ không xem nàng như kẻ địch tiềm ẩn.
“Ngu Phu tử, chúng ta lại gặp mặt.” Vân Thầm một thân y phục vàng sáng, đội mũ cao đính ngọc, đeo đai ngọc, tự phụ không gì sánh được.
Ngư Thải Vi tất nhiên là kinh ngạc không thôi, nhìn hai bên một chút, không hiểu hỏi: “Ngài đây là?”
“A,” Vân Thầm cười khẽ, “Ngu Phu tử bị Vân Tuyền giam giữ trong địa lao, tất nhiên không biết tình hình bên ngoài. Bây giờ đã bình định lập lại trật tự, Vân Tuyền cùng mẹ hắn là Vân Hàm đã nhận tội đền tội, mẫu thân của ta đã vinh đăng Đại Bảo. Về phần mẫu thân của ta là ai, không cần ta nhắc nhở, Ngu Phu tử trong lòng hẳn đã biết rõ đi.”
“Thì ra là thế,” Ngư Thải Vi bừng tỉnh đại ngộ, “Chúc mừng Tuyên Chưởng lệnh, à không, chúc mừng bệ hạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận