Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 707

“Nếu thật sự xảy ra chuyện, Tô Mục Nhiên không thể nào thờ ơ không nhắc đến một lời, có lẽ là do ít gặp mặt nên không đề cập đến.” Chí ít nàng biết nhóm người đi Hư Vọng Hải tất cả đều sẽ bình an trở về, trái tim căng cứng của Ngư Thải Vi từ từ thả lỏng, sau đó nàng lại rơi vào trầm tư, liệu sau khi xuất quan nàng có nên đi một chuyến đến Hư Vọng Hải hay không.
Không chờ nàng đưa ra quyết định, trong thần hồn liên tục rung động, Ngư Thải Vi lách mình tiến vào Hư Không Thạch, Nguyệt Ảnh Điệp và Thanh Phong gần như cùng lúc lên tiếng:
“Chủ nhân, ta cảm ứng được Kiếp Lôi sắp tới!” “Chủ nhân, ta đã cảm ứng được thời cơ tiến giai lên Hợp Thể cảnh.”
Chương 333: Hư Vọng Hải
Có đan dược trợ giúp, lại thêm mấy trăm năm chăm chỉ tu luyện, việc Nguyệt Ảnh Điệp và Thanh Phong tiến giai là chuyện nước chảy thành sông.
Nguyệt Ảnh Điệp đã sớm cảm ứng được thời cơ tiến giai từ hơn một năm trước, nhưng Ngư Thải Vi vẫn luôn chìm sâu vào tu luyện, Nguyệt Ảnh Điệp sợ ảnh hưởng đến nàng nên đã liều mạng áp chế tu vi.
Vừa rồi Ngư Thải Vi hoàn thành tiến giai, Nguyệt Ảnh Điệp mới cuối cùng bình tĩnh lại, có lẽ do áp chế quá lâu nên phản ứng ngược lại càng nhanh, nàng vừa dứt lời thì bầu trời trên Quy Nguyên Tông liền biến đổi, Lôi Kiếp xuất hiện vừa nhanh lại vừa mãnh liệt. Đan dược và linh vật dùng để Độ Kiếp nàng đều đã chuẩn bị kỹ càng, nên đối mặt với kiếp lôi cũng coi như thong dong.
Trước khi Nguyệt Ảnh Điệp Độ Kiếp, Ngư Thải Vi từng thử liên lạc với Hoa Thần Hoa Thiện, Chu Vân Cảnh và thậm chí cả Tô Mục Nhiên, tình huống giống hệt như năm đó nàng đến Tiêu Vân quốc, truyền âm ngọc giản không hề có phản ứng. Nguyệt Ảnh Điệp vừa xuất hiện ở Đài Độ Kiếp, Tích Hà Chân Quân cùng Lục Tấn rất nhanh liền chạy tới, kể cho Ngư Thải Vi nghe tình hình của mấy người.
Sau khi Lôi Kiếp kết thúc, Nguyệt Ảnh Điệp được đưa vào Hư Không Thạch để củng cố tu vi, Ngư Thải Vi đến Dao Quang Phong để xem hồn đăng của Chu Vân Cảnh và Hoa Thần Hoa Thiện, hồn đăng leo lét, lúc tỏ lúc mờ, nhưng vẫn luôn kiên cường cháy.
“Bá mẫu, Lục Tấn, hung hiểm và cơ duyên luôn song hành, ba vị trưởng bối và nhóm Chu sư huynh cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an trở về.” Ngư Thải Vi an ủi.
Tích Hà chân tôn khẽ nhíu mày, “Những năm này nhìn hồn đăng của bọn họ leo lét, lòng ta cứ như lửa đốt, bất an không yên, bọn họ một ngày chưa trở về, ta một ngày cũng không thể nào yên lòng.” Lục Tấn hai tay nắm chặt thành quyền, “Chỉ hận tu vi của ta quá thấp, không thể đến Hư Vọng Hải, nếu không......”
“Dù ngươi đã là Hóa Thần cũng không nên đến Hư Vọng Hải mạo hiểm, hay là để ta đi, hy vọng đến lúc đó có thể tìm được bọn hắn.” Lúc này Ngư Thải Vi đã quyết định sẽ đi một chuyến đến Hư Vọng Hải. Nàng đè nén lại tình tiết trong sách mà nàng biết rằng tất cả mọi người đều có thể bình an trở về, đáng tiếc Tích Hà Chân Quân và Lục Tấn không biết, mỗi ngày đều chìm trong lo lắng, mà nàng lại không thể dùng sách để giải thích, nếu không đi sẽ tỏ ra nàng quá bất thông tình lý.
Hơn nữa, sách là sách, hiện thực là hiện thực. Trong sách, Tô Mục Nhiên và Phượng Trường Ca tình thâm ý nồng, rất nhiều chuyện không cần nhiều lời chỉ cần một ánh mắt là có thể ngầm hiểu. Hiện nay quan hệ hai người bình thường, làm sao có được sự ăn ý như vậy, e rằng sẽ sinh biến cố. Lại nữa, trong sách Tang Ly chỉ là Tang Ly, bây giờ Tang Ly đã hai lần tiến vào Hư Vọng Hải, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không hành động theo khuôn phép cũ, một hành động nhỏ có thể ảnh hưởng đến cục diện lớn, hành động của hắn cũng có thể ảnh hưởng đến những người khác. Kết quả trong sách chưa hẳn đã còn đúng nữa, nàng càng nên đi một chuyến để tìm hiểu tình hình.
“Thải Vi, ngươi định khi nào khởi hành?” Lục Tấn vội hỏi, “Ta đi đổi một ít đan dược chữa thương và bổ sung linh lực, bọn hắn bị nhốt thời gian dài như vậy, đan dược nói không chừng đã dùng hết rồi.”
Ngư Thải Vi mi mắt rũ xuống, “Ngươi cứ đi đổi đan dược trước đi, ta cũng cần chút thời gian để chuẩn bị. Ngoài ra, thuộc hạ của ta là Thanh Phong cũng cảm ứng được thời cơ tiến giai, nếu như Độ Kiếp trên đường đi hoặc khi vừa đến Hư Vọng Hải rất có thể sẽ dẫn tới phiền phức không đáng có, ta sẽ để hắn tìm cách nhanh chóng dẫn dụ thiên lôi xuống, Độ Kiếp ngay tại tông môn.”
Thanh Phong mới cảm ứng được thời cơ cách đây không lâu, Lôi Kiếp khi nào giáng xuống vẫn chưa biết được. Hiện tại Ngư Thải Vi quyết định đi Hư Vọng Hải, ngược lại lại hy vọng Lôi Kiếp đến càng sớm càng tốt, dù sao Độ Kiếp tại tông môn là an toàn nhất. Vì vậy, Nguyệt Ảnh Điệp thì liều mạng áp chế tu vi, còn Thanh Phong thì phải liều mạng phóng thích khí thế để dẫn dụ thiên lôi.
Lục Tấn vội vàng đến khố phòng của Dao Quang Phong, thu thập linh dược rồi đến Thiên Cơ Phong tìm Luyện Đan sư quen biết để luyện đan. Ngư Thải Vi từ Bảo Khố lấy ra một phần linh dược, đi trước một bước đến Thiên Cơ Phong tìm Chuông Gió, nàng cũng muốn luyện chế một phần đan dược cao giai để dự phòng. Chờ quay lại bí địa, nàng liền để Thanh Phong thả lỏng khí thế, chuyên tâm luyện tập kiếm pháp, linh quả cao giai thì ăn không giới hạn, chỉ cầu dẫn dụ được thiên lôi xuống với tốc độ nhanh nhất.
Thanh Phong bên bờ biển hăng say luyện kiếm, hiện tại hắn luyện không chỉ có Vô Ảnh Kiếm Pháp. Trong Bảo Khố cất giữ rất nhiều công pháp ngọc giản, Ngư Thải Vi cho phép Ngọc Lân và những người khác xem, Bảo Khố công pháp cũng do Ngọc Lân trông coi. Thanh Phong thích nhất là tìm kiếm những chiêu kiếm thuộc loại khoái kiếm, càng nhanh càng tốt, phối hợp với tốc độ thuộc tính Phong của hắn, kiếm pháp vừa ra, trở nên quỷ dị nhanh nhẹn tựa 'tấn long kinh thế', biến hóa khôn lường, phiêu diêu vô tích.
Ngư Thải Vi đứng ở một bên quan sát một lát rồi biến mất, bắt đầu xem xét những thay đổi bên trong Hư Không Thạch, thời gian bế quan quá dài, những thay đổi bên trong Hư Không Thạch quả thực có chút lớn.
Đầu tiên nhìn thấy là khu rừng rậm rạp rộng lớn, trước khi nàng bế quan nhìn vẫn còn là một mảng lớn thưa thớt, bây giờ cây cối đã xanh um tươi tốt, tán lá xòe rộng như hoa cái, tuổi cây đã trên trăm năm, bên trong sớm đã có bầy yêu thú đến an gia. Nhìn kỹ đều là những yêu thú được đưa vào từ vạn yêu rừng rậm, bọn chúng cuối cùng vẫn thích sinh sống trong rừng rậm hơn. Trải qua nhiều lần sinh sôi, số lượng quần thể yêu thú đã tăng lên không chỉ gấp năm lần, số lượng một số yêu thú cấp thấp còn tăng gấp hơn trăm lần.
Trong rừng rậm lờ mờ có thể nhìn thấy các loại linh dược cao cấp cùng cây linh quả cao giai, không chỉ có các chủng loại từ vạn yêu rừng rậm, còn có các loại cây vốn có trong Hư Không Thạch như phấn hồng son phấn đào, hoàng kim lê các loại. Mà trên vạn mẫu linh điền ở Cửu Hoa tiên phủ, đã trồng thêm cây hồng hạnh, lưu ly kim quả, vảy rắn quả, bàn đào mừng thọ và linh nguyên quả thụ, có cây đã cao hơn ba mét, có cây vẫn chỉ là cây non nhỏ cao chừng một thước, trong nước linh tuyền sinh cơ đã không còn cây giống nào.
Bên trong Hư Không Thạch lại có thêm một mảng đất lớn được khai phá và phủ đầy cây xanh. Bên ngoài lầu các, lá sen Thanh Liên tựa như ngọc bích, trải khắp nửa mặt hồ. Trên mặt hồ trôi nổi một chiếc thuyền nhỏ, Rượu Khỉ ngồi khoanh chân như người, trước mặt bày một cái vò cùng các loại linh dược, linh quả, đang hứng thú ủ rượu mới. Nhìn thấy Ngư Thải Vi, nó đạp nhẹ chân nhảy tới gần, chắp tay hành lễ: “Rượu Khỉ ra mắt chủ nhân.”
Ngư Thải Vi mi tâm khẽ động, xem ra những viên đan dược khai linh trí kia đã có hiệu quả, những năm qua tu vi cũng tiến bộ không ít, đã là tu vi Lục Giai Nguyên Anh sơ kỳ. “Ngươi biết nói chuyện từ khi nào?”
“Bẩm chủ nhân, đã gần ba mươi năm rồi ạ.” Rượu Khỉ cười hì hì nói.
“Tốt,” Ngư Thải Vi nhìn quanh một chút, “Bạch Tuyết không ở cùng ngươi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận