Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 871

Bên này, Nguyên Vũ Mặc về đến phòng suy nghĩ rất lâu. Đối với những người kia trong tộc, hắn không sợ, nhưng đối với Ngư Thải Vi, hắn muốn bớt đi một chuyện thì tốt hơn, không muốn gây thêm phiền phức cho nàng, cuối cùng vẫn lấy ra ngọc giản truyền âm để thương lượng với Ngư Thải Vi.
Ngư Thải Vi nghe xong biết đúng là trong tộc có việc, lại còn liên lụy đến nàng. Nguyên Vũ Mặc truyền âm cho nàng tức là hắn đã có ý thỏa hiệp, nàng đảo mắt tính toán rồi nói: “Lão tổ, cứ theo đề nghị của gia chủ, hàng hóa trong tiệm đa dạng hơn cũng có thể thu hút thêm nhiều khách nhân, nhưng chỉ có thể tiếp nhận đan dược, trận pháp các loại do linh tu luyện chế, để tránh phẩm cấp quá cao ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Tứ Tượng lâu, khiến bọn họ đảo khách thành chủ.”
“Cũng tốt, vậy cứ cho bọn hắn chút mặt mũi, nếu họ còn làm ầm ĩ, chính là bọn hắn không phải.” Nguyên Vũ Mặc đem kết quả báo cho Nguyên Cẩm thiêm, Nguyên Cẩm thiêm đứng ra hòa giải, các bên tuy không hoàn toàn hài lòng nhưng cũng không dám tiếp tục tranh chấp quá mức. Một tháng sau, Nguyên Vũ Mặc trở lại Ngân Nguyệt Thành, ngoài việc mang hàng của Tứ Tượng lâu về, còn mang về rất nhiều đan dược, trận bàn các loại linh tu sử dụng, làm phong phú thêm hàng hóa trong La Phù Các.
Quả nhiên như Ngư Thải Vi suy nghĩ, chủng loại hàng hóa tăng nhiều, linh tu lui tới cũng theo đó gia tăng, việc mua bán trong tiệm ngày càng khởi sắc phồn vinh. Tiên tinh cùng linh thạch cực phẩm trong tay Ngư Thải Vi tích lũy ngày càng nhiều, tu luyện lâu ngày tiên lực cũng tăng tiến, trình độ luyện khí cũng ngày càng nâng cao trong quá trình rèn luyện, từng bước tiến giai lên nhị phẩm tiên y.
Tu vi của Ngọc Lân và Thiết Ngưu tăng lên cực nhanh, tu vi của mấy người Nguyệt Ảnh Điệp trong Hư Không Thạch cũng đột nhiên tăng mạnh. Điều đáng mừng là Cửu Hoa tiên phủ lại có thêm năm cây nhỏ đế đừng và năm cây nhỏ đế nữ tang, lá của chúng xanh non, sinh trưởng khỏe mạnh.
Chợt một ngày, tâm thần Ngư Thải Vi có cảm ứng, nàng dừng tu luyện, thần thức thò vào Hư Không Thạch vờn quanh những cây đế nữ tang. Trên cây liên tiếp vang lên tiếng lột xác “đôm đốp”, ngay sau đó là từng tiếng gọi “chủ nhân” không lưu loát. Hóa ra là bảy con hổ phách thiên tằm ngũ giai đã nắm được thời cơ, lần lượt thực sự sinh ra linh trí, bầy tằm lại lớn mạnh thêm một bước.
Bừng tỉnh giật mình vạn sự phù du, núi non thấm thoắt xa vời, mười bốn năm tháng vụt qua. Tiên lực trong cơ thể Ngư Thải Vi cuối cùng đã chiếm đầy một phần năm đan điền, tiên y nhị phẩm do nàng luyện chế đã bán ở La Phù Các được một thời gian. Nguyệt Ảnh Điệp cùng thanh phong đều đã sẵn sàng chờ lệnh, bọn họ đã hoàn toàn thích ứng với tiên khí, chỉ chờ Ngư Thải Vi tùy thời điều khiển.
Ngư Thải Vi đang muốn nói chuyện với bọn họ thì dưới lầu truyền đến một câu nghị luận: “Tỏa Vân Thành Nhã Âm tiên tử muốn lấy đàn kiếm tri âm, Sương Nguyệt công tử đi gặp rồi, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về!” Lời này vừa vang lên, ánh mắt Ngư Thải Vi chợt sáng rực, cơ hội cuối cùng đã đợi được!
Chương 417: Thần hồn đao ảnh
Tối hôm đó, Ngư Thải Vi đến Kính Quang Hồ, xác định thuyền hoa của Sương Nguyệt công tử đã rời đi. Nàng cưỡi thuyền hoa đến giữa Hồ Trung Ương xem xét, đáy hồ mấy chục năm vẫn như một ngày chưa từng thay đổi, chỉ là bốn cây cột của thuyền hoa đã lưu lại bốn cái hố sâu.
Nửa đêm, Ngư Thải Vi trở lại phòng mình ở hậu viện La Phù Các. Một đạo quang mang hiện lên, ngón giữa tay trái mở ra một lỗ hổng, nàng bức ra ba giọt tinh huyết, tay nắm phù bút mực hoa, lấy tinh huyết vẽ lên một tấm nghĩ hình phù. Suy nghĩ một lát, nàng lại dùng bút lông phổ thông viết xuống mấy bản danh sách, rồi tĩnh tọa chờ đợi hừng đông. Ban đêm trên Kính Quang Hồ thuyền hoa lui tới, không tiện điều tra, ban ngày mặt hồ thanh tĩnh ngược lại là thời cơ tốt.
Lúc tờ mờ sáng, Ngư Thải Vi gọi Thiết Ngưu đến trước người, thần thức khẽ động gọi Nguyệt Ảnh Điệp ra, đưa nghĩ hình phù cùng ngọc bài ra vào trạch viện cho nàng: “Ta muốn đi đáy Kính Quang Hồ dò xét, lát nữa ngươi đóng giả thành hình dạng của ta đi đến bờ Kính Quang Hồ, lặng lẽ ném Lưu Ly Châu vào trong nước. Sau đó trở về gian phòng đóng cửa không ra, nếu có cần ta sẽ truyền âm cho ngươi, ngươi cứ hợp thời đi ra đi lại, khiến người khác nhìn thấy ngươi là được, đến lúc đó không cần nhiều lời.”
“Vâng, chủ nhân!” Nguyệt Ảnh Điệp tiếp nhận nghĩ hình phù đập lên người, linh quang lóe lên, liền biến thành dung mạo của Ngư Thải Vi, đổi quần áo và trang phục, bắt chước thần thái y hệt, hiển nhiên chính là Ngư Thải Vi bản nhân.
Ngư Thải Vi thỏa mãn gật gật đầu, từ mi tâm ngưng tụ ra một điểm sáng nho nhỏ, đó là một phần ký ức của nàng trong khoảng thời gian này, ngón tay gảy nhẹ khắc sâu vào mi tâm Nguyệt Ảnh Điệp: “Ngươi xem cho kỹ!” Nguyệt Ảnh Điệp ngồi xếp bằng tiêu hóa bộ phận ký ức này. Ngư Thải Vi lấy ra năm cái nhẫn trữ vật cùng mấy bản danh sách đưa cho Thiết Ngưu: “Đáy hồ không biết tình huống thế nào, Ngọc Lân sẽ đi cùng ta, ngươi ở lại La Phù Các cùng Tiểu Điệp. Trong nhẫn là linh tửu, đủ số lượng dùng trong nửa năm, danh sách này mỗi tháng đưa cho Nguyên Chu Hải một phần, đồ vật hắn mua về ngươi cứ thu lấy. Chỉ cần Tiểu Điệp đi ra ngoài, ngươi phải theo sát hai bên nàng.”
“Thuộc hạ minh bạch!” Thiết Ngưu tiếp nhận nhẫn trữ vật và danh sách.
Lúc Thiên Quang Đại Lượng, đợi người trong viện đều đã đi La Phù Các, Ngư Thải Vi mang theo Ngọc Lân ẩn mình vào Lưu Ly Châu. Nguyệt Ảnh Điệp giữ Lưu Ly Châu trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi lấy dũng khí, gật đầu với Thiết Ngưu: “Đi thôi!” Có ký ức Ngư Thải Vi truyền cho, Nguyệt Ảnh Điệp xe nhẹ đường quen đi đến bờ hồ. Lúc này thuyền hoa đang cập bờ, người lưu luyến không ít. Nàng rất tự nhiên tìm một tảng đá bên hồ ngồi xuống, ngón tay lướt qua mặt nước đồng thời quăng Lưu Ly Châu vào trong nước. Dừng lại chốc lát thổi gió, nàng nói với Thiết Ngưu: “Về thôi!” Không có người nào cố ý chú ý đến nàng, Nguyệt Ảnh Điệp rất thuận lợi cùng Thiết Ngưu trở về hậu viện La Phù Các, từ đó liền đóng cửa không ra, chờ đợi tin tức của Ngư Thải Vi.
Lại nói về Ngư Thải Vi, sau khi Lưu Ly Châu rơi xuống nước, nàng cũng không khống chế nó, tùy ý để nó giống như một viên đá rơi xuống đáy hồ, chìm vào lớp bùn nước. Thần thức của nàng xuyên qua trong nước, trong nháy mắt đâm vào thần hồn một con cá lớn và khống chế nó. Thân hình con cá lớn lắc lư một cái, bơi về phía Ngư Thải Vi một cách mê mang, đến gần tự động hé miệng tiếp nhận Lưu Ly Châu bật ra, ngậm lấy hạt châu hướng về Hồ Trung Ương bơi đi.
Đến Hồ Trung Ương, con cá lớn hé miệng đứng yên không nhúc nhích. Ngư Thải Vi ở bên trong Lưu Ly Châu thi triển pháp quyết, dưới tác dụng của tiên lực, lớp bùn nước dưới đáy hồ nhanh chóng đông cứng lại, trở nên rắn chắc, chậm rãi vun lên giống như dựng thành một tòa non bộ. Không gian dưới khối đá không nhỏ, chỉ chừa lại một cửa hang lớn bằng quả dưa hấu ở đáy.
Lưu Ly Châu bắn ra xuyên qua cửa hang đi vào dưới khối đá. Ngư Thải Vi điều khiển tiên lực xua đuổi nước bên dưới khối đá thuận theo cửa hang chảy ra ngoài. Linh quang lóe lên, cửa hang bị chặn lại, hình thành một sơn động không có nước bên dưới khối đá. Thần thức của nàng vẫn lưu lại trong thần hồn con cá lớn, thao túng con cá lớn bơi lượn quanh khối đá, tìm kiếm thức ăn, cảnh giác động tĩnh trong nước.
Hai người lách mình ra khỏi Lưu Ly Châu, chỉ một thoáng, mi tâm Ngư Thải Vi trở nên nóng rực không gì sánh được, ấn ký trên đó nóng ran như bị que hàn nhiệt độ cực cao in lên trán. Nàng kinh hô một tiếng, lớp vỏ trên ấn ký hoàn toàn tách ra, để lộ dấu ấn bí ẩn.
Ấn ký bắn ra ánh sáng vàng dịu nhẹ chiếu xuống mặt đất. Trên mặt đất vốn bình thường trước mặt nàng bỗng xuất hiện ánh sáng. Ánh sáng trong khoảnh khắc phác họa ra vô số đường cong dài ngắn không đồng nhất, ngưng tụ thành một tấm trận đồ. Trận đồ cực kỳ phức tạp, là thứ Ngư Thải Vi chưa từng thấy trong đời, chỉ nhìn một chút tâm thần liền bị hút vào. Thân thể nàng không chút chống cự bị hút vào trong trận đồ. Trận đồ kích hoạt một lồng ánh sáng giam nàng lại bên trong. Ngư Thải Vi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân trên dưới trái phải chịu áp lực trùng điệp, giống như có thiên quân vạn mã giẫm đạp qua người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận