Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 399

Chu Vân Cảnh từ đầu đến cuối vẫn luôn tin tưởng Ngư Thải Vi, chưa bao giờ cảm thấy nàng sẽ tụt lại phía sau hay ảnh hưởng đến tiến trình lịch luyện của ba người bọn họ, ngược lại, chính vì sự gia nhập của nàng mà tốc độ tiến lên của cả bốn người lại càng nhanh hơn.
Thế nhưng, vào lần đầu tiên Ngư Thải Vi phối hợp đấu pháp và để lộ ra cây roi 'Đoạn Bụi', vẻ mặt Hạ Minh Uy và Triệu Bỉnh lúc đó đầy vẻ khó hiểu, sau đó hai người còn truyền âm oán trách Chu Vân Cảnh.
"Chu Huynh, ngươi cũng quá không tử tế, cố ý lừa chúng ta.” Triệu Bỉnh giả vờ tức giận truyền âm.
Chu Vân Cảnh chẳng hiểu ra sao, hồi âm hỏi: “Ta lừa các ngươi cái gì?”
Hạ Minh Uy nhíu mày, cũng truyền âm theo, “Ngươi lừa chúng ta nói Ngư Thải Vi là sư muội của ngươi, là đệ tử của Hoa Thần Chân Quân, chúng ta đều tin cả, kết quả thì sao? Cô nương này vừa ra tay, tiên pháp như rồng, từ lúc nào mà nhất mạch kia của các ngươi không luyện kiếm, đổi sang luyện roi rồi?”
“Ai nói cho các ngươi biết nhất mạch kia của chúng ta không thể luyện roi?” Chu Vân Cảnh khịt mũi coi thường nghi vấn của bọn hắn, nhưng cũng bất đắc dĩ giải thích cho bọn hắn, “Chuyện này có gì đáng để lừa các ngươi chứ? Ngư sư muội ngàn lần vạn lần xác thực là đệ tử của sư thúc ta, nàng còn là hậu bối cùng huyết thống với sư thúc ta. Sau khi bái sư, nàng xác thực có học kiếm pháp, về sau phát hiện mình ở phương diện tiên pháp càng có thiên phú hơn, liền tu tiên pháp, lấy tiên pháp làm chủ, nhưng kiếm pháp cũng vẫn luôn luyện tập. Huống chi Ngư sư muội còn bái sư Húc Chiếu chân tôn trong tông môn làm đệ tử ký danh để tu tập thuật phù triện.”
“Lại còn có sư phụ Hóa Thần? Ngược lại là chúng ta đã xem thường rồi, thứ lỗi, thứ lỗi.”
Cuộc đối thoại lần này, chẳng qua chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ bên trong, nói cười cho qua. Bốn người kết bạn đồng hành tại nơi núi hoang vắng vẻ, thuận gió mà đi, một bên dò xét tung tích của dâm tặc, một bên lịch luyện.
Cùng yêu thú chiến đấu, hái linh dược, thu thập tài nguyên, bốn người phối hợp vô cùng ăn ý, thu hoạch không nhỏ, nhất là về yêu thú. Chu Vân Cảnh ba người bọn hắn đều là kẻ hiếu chiến, yêu thú thực lực bình thường căn bản không lọt vào mắt bọn họ, huống chi còn có thêm Ngư Thải Vi, thực lực tổng thể tăng lên, mục tiêu ứng chiến tự nhiên cũng cao hơn một bậc.
Vừa được ma luyện, lại có thể thu hoạch được rất nhiều máu yêu thú cao giai, thể xác và tinh thần của Ngư Thải Vi đều được hưởng lợi, nhưng cũng thật sự có chút bất tiện.
Nếu chỉ có một mình nàng, gặp được linh dược chưa thành thục hoặc yêu thú không phù hợp, nàng có thể không chút kiêng dè thu vào hư không thạch, nhưng khi kết bạn đồng hành, nàng chỉ có thể nhịn đau bỏ qua.
Rất nhanh Ngư Thải Vi đã nghĩ thông suốt, mọi việc sao có thể thập toàn thập mỹ, có được thì có mất. Mất đi tài nguyên, nhưng lại thu hoạch được hai người bạn mới, so sánh ra, tình bạn đáng quý càng khiến nàng trân trọng hơn.
Điều duy nhất chưa trọn vẹn chính là, hơn ba tháng trôi qua, từ đầu đến cuối vẫn chưa phát hiện bất kỳ tung tích nào của nữ tu che mặt. Chu Vân Cảnh bọn hắn đều đã quen với việc này, không kiêu căng không nóng vội, trầm ổn tiến lên.
“Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Đang đi tới, Triệu Bỉnh đưa tay úp vào tai, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
Ngư Thải Vi ngưng thần lắng nghe, đồng thời thần thức trải rộng ra khuếch tán ra ngoài, rất nhanh đã bắt được tín hiệu, “Có người đang cầu cứu.”
“Đi xem thử?” Hạ Minh Uy ra hiệu bằng mắt.
Chu Vân Cảnh gật đầu, “Đi!”
Càng đến gần, tiếng cầu cứu thê lương càng rõ ràng hơn, cũng có thể cảm ứng rõ ràng được sự chấn động mãnh liệt của linh khí trong không trung, có thể thấy trận đấu pháp đang diễn ra rất kịch liệt.
Âm thanh truyền đến từ dưới vách núi, bốn người dùng mấy lần nhún người nhảy vọt đã đến trước sườn núi, nhìn xuống dưới, dưới vách núi có hơn mười người, đang cùng sáu con cự mãng màu xanh cường hãn đánh nhau.
Mãng xà màu xanh đỉnh đầu có mào đỏ, trên thân mọc ra hoa văn màu trắng, cái miệng dữ tợn há ra phun những luồng cường quang sắc bén. Có một người bị đuôi mãng xà quấn lấy cuốn lên, đã bị siết đến sắc mặt tái nhợt, trong miệng vẫn cố hết sức hô hào, “Cứu ta, cứu ta”.
Ngay lập tức, bốn người không chút do dự nhảy xuống, chỉ vì Chu Vân Cảnh và Ngư Thải Vi đã thấy Tô Mục Nhiên, Tô Yên Nhiên, Cố Bạch Trăn cùng Cố Nguyên Khê, Hạ Minh Uy và Triệu Bỉnh cũng nhìn thấy đồng môn mà mình nhận biết.
Tô Mục Nhiên lúc quay người lại đã nhìn thấy Chu Vân Cảnh và Ngư Thải Vi đầu tiên, “Vân Cảnh, Ngư sư muội, các ngươi đến rất đúng lúc.”
Chu Vân Cảnh giơ kiếm lên, trợ giúp Tô Mục Nhiên và Cố Bạch Trăn đối phó một con Thanh Mãng. Ngư Thải Vi tế ra đoạn bụi roi, gia nhập đội ngũ của Tô Yên Nhiên và Cố Nguyên Khê, hai nàng đang cùng một con Thanh Mãng khác kịch chiến. Đúng lúc Cố Nguyên Khê bị cường quang do Thanh Mãng phun ra bức lui, nó đang há cái miệng lớn muốn cắn xé Cố Nguyên Khê, Ngư Thải Vi liền lao người về phía trước, vung roi quất mạnh vào đầu Thanh Mãng. Thanh Mãng quay người tránh né đầu roi, tạo cơ hội cho Cố Nguyên Khê thở dốc.
“Ngư sư muội!” Tô Yên Nhiên và Cố Nguyên Khê đồng thời chào hỏi.
Ngư Thải Vi nhìn thấy làn da Tô Yên Nhiên bóng loáng trắng nõn, không chỉ thân thể đã khôi phục mà tu vi còn tiến thêm một bước, trong lòng mừng thay cho nàng. Lại nhìn Cố Nguyên Khê, áo gấm phi y, tựa như mẫu đơn thược dược, ung dung hoa quý, mưa móc ngưng hương, thướt tha uyển chuyển, phảng phất như tiên nữ hạ phàm, “Tô Sư Tả, Cố sư tỷ!”
Trước mắt không phải lúc thích hợp để hàn huyên, ba người vẻ mặt nghiêm túc, pháp khí trong tay cùng nhau hướng về phía Thanh Mãng tấn công, trong lúc nhất thời đánh với Thanh Mãng đến khí thế ngất trời.
Thanh Mãng vô cùng cường thế, không chỉ phun ra nuốt vào cường quang, thân hình linh hoạt, đuôi roi cường hãn, mà lớp vảy dày đặc trên người còn lập lòe ánh sáng. Dưới sự gia trì của linh lực, chúng hình thành một lớp áo giáp cực kỳ cứng cỏi, nhiều lần chống lại công kích của đám người, không bị thương tổn đến bên trong.
Đột nhiên, từ trong tay áo Cố Nguyên Khê bắn ra ba cây ngân châm vừa mảnh vừa dài. Khi bay đi, những cây ngân châm này dần dần biến lớn, tựa như dùi bạc, phóng thẳng đến mắt phải của Thanh Mãng. Thanh Mãng lắc đầu tránh thoát, nhưng thực tế Cố Nguyên Khê lại bắn ra tới bốn cây châm. Cây thứ tư mới là lợi hại nhất, vô hình vô ảnh ẩn nấp phía sau ba cây kia, căn bản không đợi Thanh Mãng phát hiện, một mũi đâm nghiêng, cắm thẳng vào mắt phải của Thanh Mãng, máu tươi lập tức tuôn chảy ồ ạt.
Thanh Mãng bị đau đớn trở nên điên cuồng, như phát dại vẫy đuôi, cường thế xông tới, trong miệng liên tiếp phun bắn cường quang về phía Cố Nguyên Khê. Cố Nguyên Khê trái tránh phải né, Tô Yên Nhiên vung kiếm áp sát, kiếm khí trào dâng, nhân cơ hội đâm về phía mắt trái của Thanh Mãng.
Lúc này, Ngư Thải Vi dưới chân điểm nhẹ, Phi Tiên Bộ lướt đi như ảo ảnh, thừa cơ đi vòng ra sau đầu Thanh Mãng, đoạn bụi roi quấn lấy chụp xuống. Đợi đúng thời khắc Thanh Mãng há to miệng phun cường quang, nàng tinh chuẩn chụp lấy hàm trên của Thanh Mãng, ra sức kéo mạnh về phía sau, không cho miệng Thanh Mãng khép lại.
Tô Yên Nhiên tay mắt lanh lẹ, tung người nhảy lên, tế ra một cây cường cung màu tím, ba mũi tên cùng lúc bắn ra, từ cái miệng đang há rộng của Thanh Mãng bắn thẳng vào cổ họng nó.
Thanh Mãng điên cuồng lắc lư, muốn tránh né linh tiễn, nhưng hàm trên của nó đã bị đoạn bụi tiên khóa chặt, một bên lại có kiếm quang của Cố Nguyên Khê bức bách, cứ như vậy bị hai mũi tên đâm trúng cổ họng. Mũi linh tiễn thứ ba tựa như con thoi, từ cổ họng Thanh Mãng chui vào, quấy đảo bên trong cơ thể nó, huyết nhục bị khuấy thành nát bét. Khí thế trên người Thanh Mãng theo đó yếu đi, lớp vảy phòng ngự cũng không còn cứng rắn như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận