Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 689

Lúc này tâm trạng đang có dự định của Ngọc Lân lập tức trở nên tốt đẹp, nàng đi đến trước pho tượng xem xét kỹ lưỡng, “Không thể không nói pho tượng này anh tuấn hơn Chu Đại Sư Huynh rất nhiều, khí thế cũng uy mãnh hơn, nếu đây thật sự là kiếp trước của hắn, thì tướng mạo của Chu Đại Sư Huynh ở kiếp này thật có cảm giác như bị phong ấn vậy.”
“Phẩm giá của một người nằm ở đức hạnh chứ không phải tướng mạo, khí thế sẽ tăng dần theo tu vi và năm tháng. Chu Sư Huynh bây giờ chỉ mới hơn hai trăm tuổi, người trên pho tượng có lẽ tuổi thọ kéo dài đến vạn thọ vô cương, hai người không có gì để so sánh cả.” Ngư Thải Vi vung vẩy dải lụa trắng trên hai cánh tay, lấy lại bình tĩnh, nàng việc gì phải lo sợ không đâu ở đây, nếu thật sự có ngày như vậy, nàng tự nhiên sẽ tỉnh táo xử lý, tình cảm vững như kim thạch (tình so Kim Kiên) hay là cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, nàng đều có thể chấp nhận, con đường của nàng không thay đổi, vẫn dũng cảm tiến về phía trước, không có tình yêu cũng không cản bước chân, có tình yêu làm bạn thì cũng vui vẻ đón nhận vào lòng, nàng cũng sẽ không vì những chuyện có thể xảy ra trong tương lai mà hủy hoại tình cảm hiện tại, bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp, nàng rất thích thú.
Giờ khắc này, thần đài của Ngư Thải Vi thanh minh chưa từng có, tâm cảnh từng bước được nâng cao, xóa đi bụi bặm trên tâm tính, lúc này nhìn lại pho tượng, nhìn lại trận văn trên các cây cột hình lăng trụ liền không còn kinh ngạc như vậy nữa, hô hấp nàng đều đặn, toàn thân thông thuận.
Thần thức đảo qua đại điện, quả thật rất sạch sẽ, chỉ có pho tượng và bốn cây cột hình trụ, ngoài những thứ đó ra thì ngay cả bụi bặm dư thừa cũng không có, càng đừng nói đến bảo vật gì.
Điều này khiến Ngư Thải Vi nghĩ đến chỗ ở cũ của Thời Hằng lão tổ, bề ngoài nhìn thì không có gì cả, nhưng thực chất chỉ là ẩn giấu đi mà thôi, nàng dẫn theo Ngọc Lân kiểm tra kỹ lưỡng pho tượng, bốn cây cột, thậm chí cả đỉnh của gian ngoài đại điện mấy lần nhưng không có thu hoạch gì, Ngư Thải Vi để mắt tới trận pháp thời gian trên các cây cột hình trụ.
Trận pháp thời gian không hoàn chỉnh, liệu có phải là khảo nghiệm được cố ý để lại hay không? Bất kể thế nào, Ngư Thải Vi quyết định thử một lần, sửa chữa lại toàn bộ trận pháp thời gian trên bốn cây cột.
Bắt đầu từ đơn giản đến phức tạp, từ dễ đến khó, nàng liền ngồi xuống bên cạnh cây cột có trận văn đơn giản nhất để tìm hiểu kỹ càng và suy diễn, Độc Không Thú chui vào trong ngực nàng nằm im không nhúc nhích, Ngọc Lân thì xắn tay áo lên, đi vòng quanh pho tượng, nảy ra ý định muốn dời pho tượng đi.
Nơi xa, Rộng Thành Đạo Quân và Viên Vương chạm mặt lần thứ sáu, nhìn sắc mặt của mỗi người thì e là chẳng có thu hoạch gì đáng kể.
“Tại sao chỉ có hai người chúng ta? Những người khác đi đâu rồi?” Lông mày Viên Vương nhíu chặt lại thành một cục.
Khóe miệng Rộng Thành Đạo Quân trễ xuống, “Bọn họ hẳn là đã đến nơi khác rồi, cái bóng đổ xuống có ít nhất bảy tầng, nơi chúng ta đang ở chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.”
“Vậy thì đi tìm lối thông sang tầng khác đi, dù sao cũng tốt hơn là cứ mắc kẹt ở chỗ này.” Lời của Viên Vương nói đúng ý của Rộng Thành Đạo Quân, trong mắt hắn tinh quang lóe lên, đang nhìn quanh bốn phía tìm đường ra thì đột nhiên cảm ứng được một tia sát khí phía sau, hắn đột ngột xoay người né tránh, thì thấy Viên Vương đã giơ vuốt sắc bén ra, nhắm vào sau tim hắn đâm tới, “Viên Vương, ngươi có ý gì?”
“Hừ, có ý gì à? Nhân yêu vốn không đội trời chung, nếu không phải ngươi, bí mật của Không Trung lâu các đã không bị phát hiện, càng sẽ không liên lụy đến vượn tộc của ta, sau này vượn tộc ta sẽ không có ngày yên bình, ngươi cũng đừng hòng toàn thân trở ra.” Viên Vương run run bả vai, biến về nguyên hình, đuôi dài quất một cái liền mạnh mẽ tấn công.
“Ha ha, lúc mới tới lầu các thì ngươi xông vào nhanh nhất, quay đi quay lại đã qua cầu rút ván, đúng là Viên Hầu một nhà, nói trở mặt là trở mặt liền.” Rộng Thành Đạo Quân không hề sợ hãi, thuấn di bay lên không trung, vung pháp khí, ánh sáng chói mắt bắn thẳng lên, lao vào đánh nhau với Viên Vương, khuấy động không khí xung quanh tạo thành từng trận cuồng phong, gió nổi mây phun, người và lầu các dần dần bị sương mù bao phủ.
Lúc này, việc điều tra ở tầng thứ năm cũng sắp kết thúc, đám người tập hợp lại một chỗ mới phát hiện chỉ còn lại bọn họ, còn những người đến trước bọn họ là Ngư Thải Vi, Ngọc Lân, Rộng Thành Đạo Quân và Viên Vương thì hoàn toàn không thấy tăm hơi đâu.
“Cái bóng tầng tầng lớp lớp, bọn họ nhất định đã đi đến tầng khác rồi.” Phán đoán của Thạch Nam Đạo Quân giống hệt Rộng Thành Đạo Quân.
Sắc mặt mọi người không được tốt lắm, uổng công bận rộn nửa ngày, những cung điện này gần như đều trống rỗng, nhìn thì đẹp mắt nhưng bên trong còn sạch hơn cả mặt, linh vật tìm được chỉ như phượng mao lân giác (hiếm hoi), chỉ có ba người tìm được cơ duyên, nhưng cũng có thần sắc nặng nề, không để lộ chút manh mối nào, nghĩ đến việc Ngư Thải Vi và những người khác đang ở nơi khác, lòng mọi người lại nôn nao.
Ti Mã Tông Sư hiếm khi nhìn thoáng được vấn đề, nói: “Nếu xét theo tình hình mà Rộng Thành Đạo Quân nói, thì trước đây đã sớm có người đến nơi này, e rằng đã vơ vét rất nhiều lần rồi, khả năng còn sót lại bảo vật thật sự không lớn.” Cho nên dù có đi tầng nào, tình hình gặp phải cũng sẽ không tốt hơn, nhưng dù vậy cũng không hề ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, họ bắt đầu đi khắp nơi, tìm kiếm phương pháp để đi sang tầng khác.
Ngày lại ngày trôi qua, từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm thấy lối đi nào, cũng không tìm được cách quay về, họ cứ lặp đi lặp lại đi xuyên qua từng cung điện, không bỏ qua bất kỳ xó xỉnh nào, tìm kiếm cơ duyên có thể đã bị bỏ sót, hoặc là dứt khoát ngồi xuống tu luyện vì linh khí trong lầu các rõ ràng đậm đặc hơn bên ngoài, chỉ có ba người đã thu được cơ duyên là vẫn không ngừng cố gắng tìm kiếm.
Trong đại điện ở tầng cao nhất, Ngư Thải Vi đã sửa xong trận pháp thời gian trên ba cây cột, giờ phút này đang sửa chữa cây cột thứ tư. Trận pháp trên ba cây cột đầu tiên về cơ bản giống với trận pháp trên chín hình lăng trụ (?), phẩm cấp cũng không cao, nàng không tốn nhiều sức lực đã bổ sung hoàn chỉnh. Trận pháp trên cây cột thứ tư là loại quy đổi một ngày bằng ba năm thời gian, trận pháp thời gian phức tạp nhất mà nàng từng lĩnh hội và khắc ghi là loại một ngày bên ngoài bằng một năm trong trận, cho nên việc thao tác lần này có chút khó khăn, nhưng xét cho cùng độ khó cũng có hạn, chỉ hơn nửa tháng nàng đã nắm được mấu chốt và hoàn thành nó.
Bốn bộ trận pháp đã được khắc ghi hoàn thiện, Ngư Thải Vi rất hài lòng, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy có phản ứng gì, không hề phát sáng cũng không có đồ vật gì rơi ra, nói không thất vọng là giả, nhưng cũng không đến mức quá thất vọng, “Ngọc Lân, chúng ta đi thôi, xuống tầng dưới xem sao.”
Nghe nói muốn đi xuống, hai mắt Độc Không Thú sáng lên, cái miệng ba cánh bắt đầu không ngừng mấp máy, còn Ngọc Lân thì hai tay chống nạnh, “Chúng ta mang pho tượng đi đi.”
“Ngươi loay hoay nhiều ngày như vậy rồi, có cách nào dời nó đi không?” Mấy ngày nay Ngọc Lân cũng không ngừng thử đủ cách, nhưng pho tượng đến lung lay một chút cũng không.
Ngọc Lân xì một tiếng, “Thôi vậy, cứ để nó ở lại đây đi, nói không chừng có ngày Chu Đại Sư Huynh còn có thể đến gặp nó một lần.”
Nhưng ngay khi hai người vừa ra khỏi đại điện chưa đầy trăm thước, bốn cây cột trong đại điện đột nhiên bắn ra ánh sáng trắng mãnh liệt, bốn luồng sáng trắng nối liền với nhau tạo thành một phương trận, gần như cùng lúc đó, lớp vỏ ngoài của pho tượng bắt đầu bong ra những mảnh đá nhỏ li ti, ngay sau đó lớp vỏ của bốn cây cột hình trụ cũng nứt ra thành vụn rơi lả tả, vách tường nứt toác, mái đại điện ầm vang sụp đổ.
Ngư Thải Vi chỉ vừa mới xoay người lại, đại điện cùng với pho tượng đã biến thành một đống phế tích, bụi mù bốc lên cuồn cuộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận