Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 562

Chương 258: Đặt chân
Thái gia gia của Tiểu Cửu, tộc trưởng bộ tộc Huyền Quy, đầu nhẵn bóng, lông mày và râu bạc trắng như tuyết rủ xuống trước ngực, trong tay chống một cây quải trượng đầu rồng, trông như một lão thọ tinh mặt mũi hiền lành, toàn thân tỏa ra khí tức tường hòa.
Biết Ngư Thải Vi đã cứu Tiểu Cửu, nên vẻ mặt đối với nàng rất ôn hòa, cực kỳ thân thiết: “Ngư nha đầu rất tốt, rất tốt, may mà ngươi cứu được Tiểu Cửu. Đi, cùng gia gia vào trong tộc, để gia gia cảm ơn ngươi tử tế.”
“Huyền Quy gia gia, ngài khách khí quá rồi, không có ta thì ngài cũng sẽ tìm đến và cứu được Tiểu Cửu thôi,” Ngư Thải Vi khiêm tốn nói, “Hơn nữa Tiểu Cửu đáng yêu như vậy, ta rất hợp ý với hắn.”
“Đúng vậy ạ, thái gia gia, ta cũng thấy nói chuyện với Ngư tỷ tỷ rất hợp.” Tiểu Cửu vui vẻ nhoài người trên bờ vai thái gia gia.
“Tốt, tốt, tốt,” tộc trưởng Huyền Quy cưng chiều xoa xoa đầu Tiểu Cửu, “Ngư nha đầu, Thận Ngư bộ tộc các ngươi đều ở phương tây, sao ngươi lại xuyên qua Nhất Tuyến Thiên mà đến bên này của chúng ta?”
“Nhất Tuyến Thiên?” Ngư Thải Vi hơi sững người, vội truyền tin hỏi U U Nhất Tuyến Thiên là gì. U U cũng tỏ vẻ mờ mịt, nói rằng chưa từng nghe qua. “Huyền Quy gia gia, Nhất Tuyến Thiên là gì vậy ạ, trước đây ta chưa từng nghe nói qua.”
“Chưa nghe nói qua sao? Ngươi rời khỏi Thận Ngư bộ tộc bao lâu rồi?” tộc trưởng Huyền Quy thoáng có suy đoán.
Ngư Thải Vi vội nói: “Gần 90 năm rồi. Lúc đó ta còn chưa hóa hình, vì ham chơi chạy loạn nên đột nhiên bị dòng nước xiết cuốn vào một ám huyệt, ta bị mắc kẹt ở trong đó rất nhiều năm, mới ra ngoài được không lâu. Ta vẫn luôn tìm đường về nhà.”
“Ngư tỷ tỷ, vậy thứ tỷ nói muốn tìm chính là đường về nhà ạ!” Tiểu Cửu tỏ vẻ mình đã đoán đúng.
Ngư Thải Vi đành đâm lao phải theo lao, cười bất đắc dĩ: “Đúng vậy đó, ta sợ bị người ta chê cười, nên mới không dám nói mình không tìm được đường về nhà.”
“Thảo nào ngươi không biết Nhất Tuyến Thiên. Haiz, ngươi muốn về nhà e là khó khăn rồi.” tộc trưởng Huyền Quy lắc đầu.
Sắc mặt Ngư Thải Vi biến đổi: “Huyền Quy gia gia, có phải là vì Nhất Tuyến Thiên không ạ?”
“Đúng vậy. Hơn mười năm trước, Giao Long bộ tộc đột nhiên phong tỏa Đoạn Không Động, Lạch Trời Hiểm Cảnh cùng Mê Hồn Hải Vực, thiết lập kết giới Nhất Tuyến Thiên, chia cắt Ly Uyên Hải thành hai nửa đông tây từ trên trời xuống đáy biển. Bọn hắn chiếm cứ phương tây, không cho phép sinh linh biển ở phương đông đi vào hải vực phương tây. Ngươi làm sao về nhà được nữa?” tộc trưởng Huyền Quy giải thích.
Ngư Thải Vi không hiểu: “Giao Long bộ tộc muốn làm gì?”
“Bọn hắn muốn gây chiến với Nhân tộc trên lục địa, còn muốn bộ tộc Huyền Quy chúng ta tham gia, nhưng thái gia gia kiên quyết không đồng ý. Bộ tộc Huyền Quy chúng ta tôn trọng hòa bình, không muốn cùng bọn hắn gây chiến. Giao Long bộ tộc không ép buộc được chúng ta, nhưng lại sợ thái gia gia ngáng chân bọn hắn, đi giúp đỡ Nhân tộc, nên đã dùng Nhất Tuyến Thiên để ngăn cách chúng ta ở bên ngoài.” Tiểu Cửu tức giận bất bình nói.
Sắc mặt Ngư Thải Vi lập tức trở nên rất khó coi. Giao Long bộ tộc gây chiến với Nhân tộc, vậy chẳng phải là nhân yêu đại chiến sao? Nhân tộc ở Lâm Hải sẽ gặp tai ương, Nguyên gia chắc chắn sẽ đứng mũi chịu sào.
Nàng vội nhớ lại tình tiết trong sách, quả đúng là có chuyện này. Nhưng vì lúc đó Phượng Trường Ca đang lưu lạc ở dị giới, cuộc chiến lại xảy ra ở nơi cách Quy Nguyên Tông rất xa, nên trong sách chỉ giới thiệu sơ sài vài câu, ngay cả Nguyên gia cũng không hề nhắc tới. Chỉ nói rằng tông môn đã liên tiếp cử mấy nhóm đệ tử đến các thành trì ở Lâm Hải, vừa là để tiếp viện, cũng là để rèn luyện. Cuối cùng Giao Long bộ tộc chiến bại, phải rút về hải vực. Thời điểm xảy ra đúng là lúc này.
“Tộc nhân của ta đều sẽ bị cuốn vào mất.” Ngư Thải Vi lo lắng cho người của Nguyên gia, nhưng đối với Thận Ngư bộ tộc cũng có vài phần quan tâm. Tộc trưởng Huyền Quy đâu có biết rõ, chỉ tưởng rằng nàng đang lo lắng cho tộc nhân Thận Ngư: “Đây là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng Thận Ngư bộ tộc các ngươi giỏi tạo ảo cảnh, trừ khi bất đắc dĩ sẽ không trực tiếp xông pha chiến trận đâu. Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Nếu không thể trở về, hay là cứ ở lại trong tộc của chúng ta đi. Đợi đến khi nào cuộc chiến có kết quả, biết đâu kết giới sẽ được dỡ bỏ, lúc đó ngươi có thể về nhà rồi.”
“Cảm ơn Huyền Quy gia gia, nếu không ta thật sự không biết nên đặt chân nơi nào.” Ngư Thải Vi nghĩ bụng sẽ ở tạm bộ tộc Huyền Quy trước, những chuyện khác tính sau. Cuộc chiến giữa Giao Long và Nhân tộc đã kéo dài mười mấy năm, còn không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa. Cũng may người thắng cuối cùng là Nhân tộc, kết quả cũng không tệ.
Tộc trưởng Huyền Quy dẫn Ngư Thải Vi đi nhanh, xuyên qua một kết giới vô hình, trong nháy mắt đã tiến vào tộc địa của Huyền Quy. Đó là một hòn đảo lớn giữa biển, đảo liền với nước, nước liền với đảo, cảnh sắc tuyệt đẹp không gì sánh bằng. Từng lớp sương mỏng bao phủ, vừa mông lung huyền ảo lại vừa trang nghiêm.
Trên bờ biển, những con huyền quy lớn nhỏ đang lười biếng phơi nắng. Thấy tộc trưởng Huyền Quy trở về, có mấy con huyền quy lắc mình biến hóa thành hình người rồi vây quanh ông.
“Tộc trưởng về rồi, không chỉ tìm được Tiểu Cửu, mà còn mang về một nha đầu Thận Ngư tộc nữa.”
“Người Thận Ngư sao lại vào được hải vực phía đông của chúng ta, chẳng phải đều bị Nhất Tuyến Thiên chặn ở phía tây rồi sao?”
Tộc trưởng Huyền Quy khoát tay: “Ngư nha đầu đã lưu lạc đến bên này trước khi Nhất Tuyến Thiên được bố trí. Chính nàng đã cứu Tiểu Cửu, là ân nhân của Tiểu Cửu. Hiện tại nàng tạm thời không về được, nên ta để nàng ở lại trong tộc chúng ta. Các ngươi phải chiêu đãi nàng thật tốt.”
“Yên tâm đi tộc trưởng, nàng cứu Tiểu Cửu, chính là ân nhân của bộ tộc Huyền Quy chúng ta, chúng ta nhất định sẽ chiêu đãi tử tế.” Đám huyền quy đáp lời, lời nói tràn đầy nhiệt tình. Ngư Thải Vi cũng thấy hơi ngại ngùng: “Đa tạ các vị thúc thúc, cô cô, xin mọi người đừng xem ta là khách. Mọi người làm gì thì ta làm nấy, nếu có làm không tốt, xin mọi người đừng chê cười là được rồi.”
Đám huyền quy tỏ vẻ rất vui mừng, làm sao lại chê cười được, rồi vây quanh tộc trưởng Huyền Quy và Ngư Thải Vi đi vào trong đảo.
Lúc này, có bốn người từ phía đối diện đi tới. Dẫn đầu là một vị lão nhân trạc ngũ tuần, mắt sâu mà sáng, tóc chải kỹ lưỡng. Theo sau là một tráng hán trung niên, tóc ngắn dựng đứng, trong mắt lóe tinh quang, dáng đi long hành hổ bộ. Đi sau cùng là Vân Dạng và Phó Khâm. Hai người chỉ mặc đạo bào trắng, không có khí thế của bậc thượng vị, thần thái hiền hòa.
“Tộc trưởng Huyền Quy vội vàng ra ngoài, thì ra là đi tìm thiếu tộc trưởng. Vị cô nương này là ai? Trông không giống tộc nhân của các ngài.” lão nhân tiến lên bắt chuyện.
Ngư Thải Vi lúc này mới biết thân phận của Tiểu Cửu không đơn giản, hóa ra lại là thiếu tộc trưởng của bộ tộc Huyền Quy. Vận khí của nàng quả nhiên đã tốt lên rồi.
“Tiểu Cửu nghịch ngợm, phải để bộ xương già này của ta đi bắt về,” tộc trưởng Huyền Quy vui vẻ cười nói, “Nàng là tiểu nha đầu của Thận Ngư bộ tộc, cũng giống như các vị, là khách của tộc chúng ta.”
Vừa nói ông vừa giới thiệu cho Ngư Thải Vi: “Ngư nha đầu, ngươi chưa gặp qua họ. Đây là các tu sĩ Nhân tộc, tu vi cực cao. Hãy gọi họ là tiền bối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận