Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 587

Thời gian dần trôi, thái độ của Ân Thời có sự biến hóa rõ ràng. Ban đầu hắn chỉ là ứng phó lời thề, cứng nhắc giảng giải kiến thức trận pháp, đối với các câu hỏi của Ngư Thải Vi cũng chỉ trả lời một cách máy móc. Về sau lại từ từ phát triển thành sự trao đổi qua lại, cùng nhau tìm hiểu, luận bàn về đạo pháp.
Cứ thế qua lại, dường như không cảm nhận được thời gian trôi qua. Lúc Ân Thời im lặng bấm ngón tay tính toán, mới biết đã hơn hai năm trôi qua, hắn liền mở miệng xuống lệnh đuổi khách: “Về trận pháp, ta đã không còn gì để nói, đã đến lúc ngươi rời đi rồi.”
Ngư Thải Vi dựa trên ghế xích đu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Ân Đạo Hữu, ngươi và ta cũng coi như không đánh không quen biết, miễn cưỡng cũng có thể xem là bạn bè nhỉ. Ta sắp rời đi, ngươi không thể vui vẻ tiễn ta một chút, cho ít đặc sản của quỷ tu hay gì đó sao? Nếu tâm trạng ta tốt, ấn ký trên hồn ngươi sẽ được xóa bỏ gọn gàng.”
“Chưa từng thấy ai mặt dày như ngươi.” Mặt Ân Thời đầy vẻ ghét bỏ.
Ngư Thải Vi thản nhiên nói: “Ngươi chưa nghe câu ‘mặt dày ăn đủ, mặt mỏng ăn không tới’ sao? Ta xưa nay không phải người có đức độ gì. Không cần nhiều, mười cái Linh Bảo, năm kiện phòng ngự, năm kiện công kích, thế nào? Ta cũng không thể đến Mê Hồn hải vực một chuyến tay không được.”
“Mười cái, lại còn là Linh Bảo, ngươi thật đúng là sư tử ngoạm. Nhiều nhất ba kiện, xóa bỏ ấn ký rồi cút đi cho nhanh.” Ân Thời gần như muốn buông lời ác độc.
Ngư Thải Vi mím môi cò kè mặc cả: “Năm kiện, ba kiện phòng ngự, hai kiện công kích, cộng thêm một lời thề, chuyện xảy ra giữa ngươi và ta, ngươi không được tiết lộ cho bất kỳ ai.”
Ân Thời hít sâu một hơi, cố nén giận: “Sau khi rời đi, vĩnh viễn đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”
“Ngươi xem ngươi kìa, tuổi tác không nhỏ mà sao cứ phải nói mấy lời vô vị như vậy. Sau này lỡ có gặp lại, ngươi làm sao biết được?” Ngư Thải Vi trêu chọc nói.
Ân Thời trong lòng hận không thể lôi Ngư Thải Vi ra hành hung một trận: “Xem như ngươi lợi hại.” Còn chưa gặp mặt người nào đã phải liên tiếp phát hai đạo lời thề, lại còn mất thêm Linh Bảo, sao không khiến hắn hận đến nghiến răng. Lời thề vừa dứt, Ân Thời ném ra năm kiện Linh Bảo: Hồng La Tán, một món trông giống Minh Thư là Linh Bảo phòng ngự; Diệt Hồn Kiếm cùng Hắc Phiên là Linh Bảo công kích.
Ngư Thải Vi muốn những thứ này đều là để cho Trần Nặc dùng. Gai Hồn Chùy và Bạch Cốt Dù trong tay nàng phẩm cấp quá thấp, cần phải thay thế rồi.
Trong lúc đối phó với Ân Thời, Âm Linh Châu đã áp sát vào thần hồn Ân Thời để quấy nhiễu hắn, thêm nữa Ngư Thải Vi còn gọt đi hồng quang, khiến tu vi của Ân Thời từ chỗ gần chạm đến Đại Thừa cảnh rơi thẳng xuống Hợp Thể kỳ.
Trong quá trình này, Âm Linh Châu đã hấp thu lượng lớn hồn lực của Ân Thời, sau khi trải qua tinh lọc chiết xuất liền được chuyển hết cho Trần Nặc. Nàng vốn đã là Nguyên Anh hậu kỳ, một bước liền vượt qua đại viên mãn, không lâu sau đó liền có thể tiến giai Hóa Thần. Lúc độ kiếp, phòng ngự là tuyệt đối quan trọng, cũng phải có chuẩn bị mới tốt.
Nàng thật sự rất muốn hỏi Ân Thời một câu, trong tay có họ Ân ngọc bài hay không, nhưng lời đến bên miệng lại cắn môi nén lại. Người khác có thể không biết ngọc bài đại biểu cho cái gì, nhưng Ân Thời chắc chắn trong lòng rõ ràng. Vì ngọc bài mà nàng đã để lại quá nhiều dấu vết ở Hoa Vân Quốc, hiện tại không thể để lộ thêm chút tin tức nào nữa.
Thấy Ngư Thải Vi lấy đi Linh Bảo, Ân Thời hai tay bấm pháp quyết, nhanh như ánh sáng vụt qua, một màn sáng xuất hiện trước mắt: “Đi theo.” Hư Không Thạch dính trên vai hắn, Ân Thời nhấc chân bước qua màn sáng, Ngư Thải Vi lại nhìn thấy những quỷ vật hình thù kỳ quái kia. Nàng đúng hẹn để Trần Nặc điều khiển Âm Linh Châu xóa đi ấn ký một hồn kia.
“Ngươi muốn đi về phía đông hay phía tây?” Ân Thời lạnh lùng hỏi.
“Không quan trọng, giống như ta loại người phiêu bạt bốn bể này, bên nào cũng như nhau,” Ngư Thải Vi ánh mắt lóe lên, “Chúc ngươi và ta sau này gặp lại cũng không quen biết.”
“Tốt nhất không cần gặp lại.” Trong mắt Ân Thời xẹt qua vẻ ảm đạm, pháp quyết trong tay lại biến hóa, một chưởng vung ra.
Hư Không Thạch vẽ một đường vòng cung thật dài trên không trung, cấp tốc nhảy ra khỏi không gian u ám lạnh lẽo, theo đó một đạo bạch quang phản xạ về phía Ân Thời. Hắn đưa tay bắt lấy, phát hiện là một bình ngọc, mở ra xem, bên trong nằm một viên cửu giai Dung Hồn Đan.
Một hồn kia của Ân Thời đã phân liệt gần ba trăm nghìn năm, muốn dung hợp với hai hồn bảy phách còn lại cũng không phải dễ dàng như vậy. Có viên Dung Hồn Đan này, liền có thể mang lại hiệu quả làm ít công to, xem như là Tạ Lễ mà Ngư Thải Vi tặng cho người bạn không phải bạn bè này.
“Có chút thú vị,” Ân Thời nở nụ cười rồi lại nghiêm mặt, “Vậy thì đừng gặp lại thì tốt hơn.” Sương mù dày đặc bốc lên, thân ảnh Ân Thời liền biến mất ngay tại chỗ. Lúc này, Hư Không Thạch đã tới nơi có mặt trời chói chang như thiêu đốt.
“Đây là phía đông hay phía tây?” Ngọc Lân nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy mênh mông nước biển.
“Chờ một lát sẽ biết.” Sau hai canh giờ, Ngư Thải Vi đã xác định là đã về tới hải vực phía đông, phương hướng mặt trời đã cho thấy vị trí, thần thức của nàng cũng nhìn được hòn đảo nhỏ nơi nàng độ kiếp kia.
“Như vậy rất tốt, trực tiếp đi Nhược Thủy Hà, tìm kiếm Nhược Thủy chi tinh.” Dù cho đến hải vực phía tây, nàng cũng sẽ đi xuyên qua kết giới đến Nhược Thủy Hà tìm Nhược Thủy chi tinh để tu bổ lại Bản Nguyên Thần Châu. Đây là lần cuối cùng, tuyệt đối không muốn tình huống như hồng quang oán khí xuyên thủng lại xuất hiện nữa, yêu thú tử thương nhiều như vậy, phải qua một thời gian rất lâu mới có thể hồi phục lại được.
Ba Nguyên Anh hợp nhất, thần niệm triển khai toàn bộ, Hư Không Thạch bay về phía Nhược Thủy Hà với tốc độ chưa từng có.
Ngư Thải Vi đối với chuyện ba Nguyên Anh có thể hợp làm một thể vẫn còn giữ nghi hoặc. Khi cảm ngộ đạo pháp thì nó tự nhiên xuất hiện, giống như chuyện vốn nên là như vậy. Thế nhưng nàng lại chưa đạt tới Hợp Thể kỳ, thần hồn độc lập bên ngoài ba Nguyên Anh, tình huống này đơn giản là chưa từng nghe thấy, cũng không thể đi tìm người hỏi thăm. Nàng đành coi như tình huống của mình đặc thù, nếu không thì ai lại giống nàng, trong cơ thể có ba cái Nguyên Anh cùng tồn tại.
Ba Nguyên Anh hợp thể, khí thế của nàng có thể sánh ngang tu sĩ Hợp Thể kỳ. Ba loại linh lực hỗn hợp phát ra, dường như sinh ra một loại linh lực hoàn toàn mới, gần như không cảm ứng được thuộc tính của nó, nhưng uy lực lại mạnh hơn nhiều so với khi sử dụng đơn độc ba loại linh lực. Ngay cả thần thức, vào lúc ba Nguyên Anh hợp thể cũng sẽ vượt qua đến Hợp Thể kỳ. Chính vì như vậy, dưới sự phát lực đồng thời của linh lực và thần thức, nàng mới có thể điều khiển Hư Không Thạch thoát khỏi thần thức của Ân Thời, thoát khỏi khốn cảnh.
“Chủ nhân mau nhìn, cách đó không xa chính là tộc địa Huyền Quy.” Nguyệt Ảnh Điệp nhắc nhở.
Ngư Thải Vi gật đầu, lại một lần nữa tăng tốc. Chưa đến mười ngày, đã xuyên qua con đường không gian chồng chéo, đi tới bên ngoài Nhược Thủy Hà.
Lặn xuống đáy biển, Ngư Thải Vi đi vòng một vòng. Lúc này, cái nhìn của nàng đã không thể so với lần trước đến đây. Đi một vòng xuống, chỉ cần hơi hao tâm tốn sức suy diễn một chút, đã tìm ra được điểm yếu của trận pháp.
Nàng không muốn phá giải toàn bộ trận pháp, chỉ cần có thể đi vào là được. Thậm chí không cần dùng đến cửu giai Phá Giới Phù, bát giai Phá Giới Phù liền phá vỡ được điểm yếu kém đó. Hư Không Thạch thuận thế lướt qua, lao vào bên trong Nhược Thủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận