Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 372

Chẳng lẽ người trong phòng là Cung Bất Ngữ phải không? Ngư Thải Vi vội vàng uống một hớp rượu để trấn tĩnh lại, chuyện còn chưa xác định, mình không thể rối loạn tâm trí trước.
Lúc này, Lâm Tĩnh Nhi dời chỗ ngồi, kề sát nàng thì thầm, “Nhìn thấy Tang Sư Huynh, ta liền đoán Phượng Trường Ca đang ở đây, dù sao nơi nào có Phượng Trường Ca, nơi đó chắc chắn có Tang Sư Huynh, trong tông môn đều đồn rằng hai người như hình với bóng, tương thân tương ái. Nhưng có một lần ta phát hiện, Phượng Trường Ca thấy Tang Sư Huynh liền vụng trộm lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, ta vừa chớp mắt nàng lại biến thành dáng vẻ vừa nói vừa cười, ta nghi ngờ không biết có phải mình nhìn lầm không.”
“Cái này khó nói lắm, hăng quá hoá dở, Tang Ly cứ như vậy quấn lấy Phượng Trường Ca khắp nơi, Phượng Trường Ca chưa chắc đã chịu đựng được từ đầu đến cuối,” nghe Lâm Tĩnh Nhi nói, nơi nào có Phượng Trường Ca, nơi đó chắc chắn có Tang Ly. Tang Ly theo đuổi Phượng Trường Ca rất sát sao, đáng tiếc hắn càng theo đuổi gần, càng dễ khiến Phượng Trường Ca cảm thấy mất tự do, cảm thấy ngột ngạt. Mặc dù hai người đã đính hôn nhưng chưa chắc thật sự có thể đi xa, thành thân rồi còn có thể ly hôn, huống chi chỉ là đính hôn.
Ngư Thải Vi cảm khái nói, “Mọi việc đều phải có chừng mực, vượt qua giới hạn đó, vừa khiến người khác chán ghét phiền phức, lại sẽ làm tổn thương và đánh mất chính mình. Cho nên bất luận lúc nào, đều phải coi trọng bản thân mình trước tiên, dồn nhiều tâm trí vào việc tu luyện. Chỉ có tu vi và thực lực là vĩnh viễn không phụ lòng mình, tuổi thọ kéo dài mới có thể có vô hạn khả năng.”
Nghe những lời này, Lâm Tĩnh Nhi như có điều suy nghĩ, luôn cảm thấy Ngư Thải Vi đang nói về mình trước kia, lại cảm thấy nàng đang ám chỉ điều gì đó khác.
“Ồ, hai người các ngươi cũng tới đây ăn linh thực à.” Ngư Thải Vi quay đầu nhìn lại, thầm cười trong lòng, hôm nay Hương Thấm Lâu thật náo nhiệt. Người nói chuyện chính là Cố Bạch Trăn, đứng bên cạnh hắn đúng là Chu Vân Cảnh cùng Tô Mục Nhiên.
Ngư Thải Vi và Lâm Tĩnh Nhi đồng thời đứng dậy, chào hỏi ba người bọn họ.
Hai vò đào hoa tửu sắp cạn đáy, gương mặt hai người hồng phấn kiều diễm, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Chu Vân Cảnh liếc nhìn vò rượu, nheo mắt nói: “Uống không ít nhỉ.”
Hai người không hẹn mà cùng lắc đầu, “Không nhiều lắm.”
“Vân Cảnh, chúng ta qua trước đi, không quấy rầy nhã hứng của hai vị sư muội.” Tô Mục Nhiên thúc giục.
Chu Vân Cảnh gật đầu, đi theo một lúc, bọn họ gõ cửa căn phòng trong cùng nhất, có người nhanh chóng mở cửa đón ba người vào.
“Thì ra ba vị sư huynh có hẹn với người khác, bảo sao cũng tụ tập đến Hương Thấm Quán ăn linh thực.” Lâm Tĩnh Nhi nghển cổ nhìn, cắn môi, “Thải Vi, hay chúng ta gọi thêm món ăn đi? Ta mệt mỏi nhiều ngày rồi, chính là lúc cần bổ sung dinh dưỡng, chỗ này hình như không đủ ăn lắm.” Nàng muốn kéo dài bữa ăn thêm một chút, nói không chừng có thể đợi được Tô Mục Nhiên đi ra, cùng nhau trở về tông môn.
Ngư Thải Vi cũng muốn đợi chủ nhân của cặp mắt kia đi ra, nhìn rõ tướng mạo, để dò hỏi lai lịch người đó, làm rõ thân phận của hắn.
Ý nghĩ của hai người trùng hợp một cách lạ kỳ, ngay sau đó gọi tiểu nhị đến gọi thêm vài món ăn, tốc độ hạ đũa chậm lại, ban đầu là uống rượu từng ngụm nhỏ, bây giờ đổi thành nhấp từng chút một.
Chương 170: Bản mệnh pháp bảo
Lúc tiểu nhị mang món ăn mới lên, lại có thêm hai chén lớn Linh Chi thanh lộ.
Ngư Thải Vi đang định nói hắn bưng nhầm bàn, thì Chu Vân Cảnh đi tới trước mặt, “Linh Chi thanh lộ dùng để giải rượu.”
“Tĩnh Nhi, ngươi say rồi à?” Ngư Thải Vi cố ý hỏi.
Lâm Tĩnh Nhi lập tức lắc đầu, “Ta không say, ngươi say à?”
“Ngươi cũng không say, sao ta có thể say được?” Ngư Thải Vi cười nói với Chu Vân Cảnh, “Chu Sư Huynh, ta và Tĩnh Nhi đều không say, không cần uống Linh Chi thanh lộ đâu.”
“Không say cũng phải uống, khử bớt mùi rượu trên người đi.” Thái độ của Chu Vân Cảnh khác thường cứng rắn, rồi quay lưng đi, để lại bóng lưng cho hai người.
Lâm Tĩnh Nhi đảo mắt, thấp giọng hỏi: “Sao Chu Sư Huynh còn quản cả chuyện chúng ta uống rượu vậy nhỉ?”
Ngư Thải Vi khuấy chén Linh Chi thanh lộ, nhìn gương mặt hồng như hoa đào của Lâm Tĩnh Nhi đối diện, nghĩ đến mặt mình chắc cũng không khác là bao, dường như có chút hiểu ra, “Chắc là sợ chúng ta say rồi gây phiền phức.”
Lâm Tĩnh Nhi ôm bụng, ngồi nghiêng người, “Nhiều như vậy một chén lớn, ta chắc chắn uống không hết.”
“Không sao, uống được bao nhiêu thì uống, đã nói là để khử bớt mùi rượu thôi mà,” Ngư Thải Vi nếm thử, ngọt lịm, hương vị cũng không tệ.
Hai người lề mà lề mề ăn linh thực, uống thanh lộ, đợi chừng nửa canh giờ, các phòng cuối cùng cũng có động tĩnh. Cửa của hai căn phòng mà các nàng mong đợi lại mở ra gần như cùng lúc, người từ bên trong bước ra.
Ngư Thải Vi liếc mắt qua rồi vội cụp mi xuống, che giấu sự kinh ngạc trong mắt. Nàng nhớ kỹ dáng vẻ người có cặp mắt kia, là một nam tu trẻ tuổi có tướng mạo âm nhu nhưng khí thế bức người, vừa nhìn đã biết là người sống lâu ở địa vị cao. Điều làm nàng kinh ngạc là Lã mông vậy mà cũng ở trong phòng đó.
Những năm nay nàng chìm đắm vào tu luyện nên gần như đã quên mất người tên Lã mông này. Hắn trông già đi nhiều so với lần trước gặp mặt, hai bên tóc mai đã điểm sương trắng. Lúc đi ra, hắn đứng sau lưng nam tu trẻ tuổi kia, bất luận vẻ mặt hay dáng điệu, đều khiến người ta nhìn ra được sự khiêm nhường.
Mà giữa Lã mông cùng Phượng Trường Ca và Tang Ly, không những không có vẻ giương cung bạt kiếm, ngược lại còn tràn đầy bầu không khí hòa hợp thân thiện.
Nhớ năm đó lúc đi tìm thanh minh khoáng thạch, còn có thể cảm nhận rõ ràng không khí căng thẳng giữa bọn họ, vậy mà bây giờ đã hòa giải, chẳng lẽ là do nam tu trẻ tuổi kia đứng ra hòa giải sao?
Đang suy nghĩ miên man, liền nghe Phượng Trường Ca giới thiệu, “Vị này là Lữ trang chủ của Minh Kính Sơn Trang. Trong lúc lịch luyện, Lữ trang chủ đã giúp đỡ ta rất nhiều, lần này ngài ấy đi ngang qua Ương Tiên thành, ta thiết yến khoản đãi để làm tròn tình nghĩa chủ nhà.”
Ngư Thải Vi che giấu kỹ cảm xúc, lần nữa đưa mắt về phía căn phòng, thì ra hắn chính là trang chủ Minh Kính Sơn Trang, người từng cạnh tranh ở hội đấu giá tại Trân Bảo Thành. Bánh xe vận mệnh lại một lần nữa liên kết hắn và Phượng Trường Ca lại với nhau.
Lữ trang chủ, Lã mông, đều họ Lã, nói không chừng có ràng buộc huyết thống, đứng ra hòa giải mâu thuẫn là rất có khả năng.
Lại nhìn sang Tô Mục Nhiên và Phượng Trường Ca, giữa hai người rất khách khí, ánh mắt cũng không giao nhau, càng không có biến hóa cảm xúc đặc biệt nào, không khác gì đồng môn bình thường. Xem ra Phượng Trường Ca và Tang Ly đã đính hôn, khả năng phát triển tình cảm với Tô Mục Nhiên đã không còn lớn nữa. Sự kiêu ngạo của Tô Mục Nhiên sẽ không cho phép bản thân đi trêu chọc vị hôn thê của người khác, Tô gia cũng sẽ không cho phép Tô Mục Nhiên và Phượng Trường Ca có bất kỳ liên hệ tình cảm nào.
“Thải Vi, đi thôi, Tô Sư Huynh và mọi người gọi chúng ta cùng về tông môn kìa.” Lâm Tĩnh Nhi cười tươi rạng rỡ, đợi lâu như vậy quả là đáng giá.
Ngay lúc Ngư Thải Vi đang miên man suy nghĩ, bên kia đã hàn huyên xong, Chu Vân Cảnh đang vẫy tay gọi các nàng. Ngư Thải Vi và Lâm Tĩnh Nhi cười nói đuổi theo, còn Tang Ly và Phượng Trường Ca đi cuối cùng, cùng nhau rời khỏi Hương Thấm Quán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận