Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 1068

Trong lời nói ẩn chứa ý uy hiếp không nên quá rõ ràng, Nguyên Cẩm Thiêm cùng sáu vị trưởng lão âm thầm vận khí để không biểu lộ ra sắc mặt giận dữ, hai vị trưởng lão nhanh nhẹn đưa Bạch Thúc Vọng cùng Dương Linh Huyên rời khỏi Phượng Trạch Thành.
“Chuyện nên tới kiểu gì cũng sẽ đến, trốn không thoát,” Mộc Thành thành chủ Nguyên Tư Vũ thở dài, “Lục Gia toàn tộc cùng thành trì liên quan vô cớ mất tích, Quá Rõ vực nổi phong vân, lại lan đến gần từng vực một, Lang Hoàn vực đứng mũi chịu sào.”
“Lang Hoàn vực cùng Quá Rõ vực cách Man Hoang dã cảnh nhìn nhau qua lại, cuối cùng là cách quá gần, nếu chọc giận Bạch Gia, Bạch Tiên Vương phát lực đối phó Nguyên gia ta cũng không phải là việc khó,” Nguyên Cẩm Thiêm sắc mặt ảm đạm, nhìn về phía Ngư Thải Vi, “Thải Vi, ngươi lại đi xuống đi, Bạch Thúc Vọng đã hạ quyết tâm muốn ngươi đi, đến lúc đó tự có trưởng bối trong nhà đi theo ngươi, đến Bạch Gia nói ít nhìn nhiều, chớ có dính vào quá nhiều, Lục Gia kia, đáng tiếc.”
Hai nhà đều đã mất đi Kình thiên trụ của gia tộc trong Tiên Ma đại chiến, so sánh với Lục Gia, Nguyên biết sơ đạo tràng vẫn luôn được cất giấu sâu trong bí địa của gia tộc, gia tộc thịnh vượng, tình cảnh của Nguyên gia xem như tương đối tốt, dù là như vậy, Nguyên Cẩm Thiêm cũng càng thêm nhiều phần thương cảm.
“Vâng, vãn bối cáo lui!” Ngư Thải Vi đảo mắt, Lục Gia trước kia đúng là đáng tiếc, nhưng hiện tại thì không phải, họ đang phát triển mạnh mẽ tại Nguyên Hư giới, một cảnh tượng vui tươi phồn thịnh.
Ngược lại là Bạch Gia, tránh không khỏi nhất định phải đi một chuyến, lần này sau lưng còn gánh vác cả gia tộc, tất yếu phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt không thể để Bạch Gia bắt lấy bất luận nhược điểm gì.
Ngư Thải Vi trở lại sơn cốc lâm viên, để Ngọc Lân bọn hắn trở về Hư Không Thạch, thần thức đảo qua Quảng Hàn kính, Tiêu Linh ở bên trong vẫn rất tốt.
Kể từ khi biết nàng là huyết mạch của Bạch Gia, Ngư Thải Vi liền từ bỏ ý định giao nàng ra, trở về nghe qua chuyện năm đó, vốn đã sớm bị bao phủ trong dòng thời gian, không còn ai nhắc tới, vậy thì càng không tất yếu lại khơi lên gợn sóng nữa.
Vị Ninh Tiên Quân kia còn không biết lúc nào sẽ xuất quan, Ngư Thải Vi đương nhiên hi vọng càng muộn càng tốt, nàng tĩnh tâm lại rồi truyền âm cho Nguyên Vũ Mặc, hỏi hắn trong gia tộc ai giỏi về thi triển phong ấn chi thuật, nàng muốn chuẩn bị lễ vật để đi thỉnh giáo.
Chương 523: Trước cửa
Nguyên Vũ Mặc nghe nói Ngư Thải Vi muốn thỉnh giáo phong ấn chi thuật, liền đề cử Kim Tiên lão tổ Nguyên Nhuận cho nàng, sau đó dẫn nàng đến Hỏa Thành, tới đại trạch viện của Nguyên Nhuận bái phỏng.
Nguyên Nhuận Lão Tổ người cũng như tên, dáng dấp trắng trẻo mập mạp, tiếng cười sang sảng như hồng chung, đối với lễ vật Ngư Thải Vi mang tới cửa cực kỳ hài lòng, tại chỗ liền đáp ứng dạy bảo nàng, còn sắp xếp cho nàng vào ở sương phòng tại tiền viện, tránh cho nàng mỗi ngày phải đi đi về về.
Từ đó Ngư Thải Vi tại Hỏa Thành cư ngụ tám năm, được Nguyên Nhuận Lão Tổ tỉ mỉ dạy bảo, bất luận là nhận biết về các loại phong ấn hay là thi triển phong ấn chi thuật, đều có bước nhảy vọt về chất, không chỉ biết nó như thế nào mà còn biết cả nguyên do tại sao, những phong ấn nàng ghi chép lại từ Tàng Thư Lâu cũng có thể hạ bút thành văn, phương pháp phá giải đã rõ ràng trong lòng.
Có thể như vậy vẫn còn xa xa không đủ, nàng đi đến trước bóng ma thi triển các loại phá giải chi thuật, nhưng cũng chỉ khiến bề mặt bóng ma xuất hiện rung động rất nhỏ, hiện ra lân văn dày đặc, căn bản là không có cách nào rung chuyển phong ấn bên ngoài bóng ma, điều này có quan hệ với tu vi thấp của nàng, cũng có quan hệ với trình độ nắm giữ phong ấn chi thuật của nàng, chỉ có thể nói trình độ của nàng còn xa xa không đủ.
Bái biệt Nguyên Nhuận, Ngư Thải Vi đi đến bí địa gia tộc cầu kiến Nguyên Cẩm Vinh, hướng hắn bày tỏ ý nguyện, hy vọng có thể nhận được sự chỉ điểm của một vị Đại La Kim Tiên lão tổ.
Tại Nguyên gia, xin mời một vị Kim Tiên lão tổ dạy bảo không tính là việc khó, nhưng muốn xin mời Đại La Kim Tiên chỉ điểm thì lại không dễ dàng. Nguyên Cẩm Vinh thời gian tiến giai Đại La còn ngắn ngủi, đối với bản lĩnh sở trường của nhiều vị lão tổ trong bí địa hiểu biết không nhiều, vì việc này, hắn đã cố ý đi thỉnh giáo Nguyên Lâm An cùng Nguyên Tĩnh Huy, lại bôn tẩu hơn nửa năm, mới được vị Đại La Kim Tiên có bối phận cao nhất là Nguyên Thắng Cốc gật đầu đồng ý.
Ngư Thải Vi lúc này mang theo hậu lễ tiến vào bí địa bái kiến Nguyên Thắng Cốc, vẫn không quên tặng cho Nguyên Cẩm Vinh, Nguyên Lâm An cùng Nguyên Tĩnh Huy mỗi người một món đại lễ cảm tạ, nhất là lễ tạ ơn cho Nguyên Cẩm Vinh, là tiên dược bát phẩm ba mươi ngàn năm, không chỉ cực kỳ khó tìm, mà còn vô cùng tương hợp với thuộc tính tiên căn của hắn.
“Vậy ta liền đến trạch viện của ngươi ở lại mấy năm vậy.” Nguyên Thắng Cốc vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết nói ra.
Ngư Thải Vi không có khả năng ở lại bí địa thời gian quá dài, Nguyên Thắng Cốc chủ động đề nghị rời bí địa đến ở trong lâm viên, quả thật khiến nàng thụ sủng nhược kinh.
Về sau mới biết được, Nguyên Thắng Cốc mặc dù cả đời chưa thành gia lập thất, nhưng lại có đạo lữ, đạo lữ của hắn chính là khí linh của bản mệnh pháp bảo hắn. Là do khí linh ở bí địa đợi đến không kiên nhẫn nổi, muốn ra ngoài hít thở không khí, Nguyên Thắng Cốc mới đưa ra đề nghị đến ở trong lâm viên, cùng Ngư Thải Vi chẳng có chút quan hệ nào cả. Bất quá cuối cùng nàng lại được lợi, thành tâm quét dọn giường chiếu đón tiếp, đồng thời treo lệnh bài miễn tiếp khách lên trên phòng hộ trận.
Ngư Thải Vi đã khác so với tám năm trước, lúc này nàng đã có thành tựu nhất định bên trên phương diện phong ấn chi thuật. Nguyên Thắng Cốc sau khi hiểu rõ tình huống của nàng, không giảng giải quá nhiều, chỉ thiết lập các loại phong ấn tại lâm viên, để Ngư Thải Vi đi tìm, đi phá giải, đi tu bổ, có khi thậm chí còn phong ấn Ngư Thải Vi ngay tại trong phòng tu luyện, để nàng tự nghĩ cách phá giải thoát ra, dùng phương thức thực hành để rèn luyện nàng.
Phong ấn do Nguyên Thắng Cốc bày ra, ở trong Tàng Thư Lâu là tìm không thấy, chúng cao thâm mạt trắc, quỷ dị hay thay đổi, không thiếu lực lượng tà ác quỷ mị, Ngư Thải Vi thường xuyên bị giày vò đến lấm lem bụi đất, chật vật không chịu nổi, nhưng kiến thức cũng nhờ vậy mà được mở rộng rất nhiều.
Lão tổ sau khi thiết lập phong ấn liền ẩn thân đi, nhưng khí linh đạo lữ của hắn thì luôn ở cách đó không xa nhìn xem, tiếng cười trong như chuông bạc truyền đi rất xa, dường như xem Ngư Thải Vi như một món đồ chơi buồn cười, nhưng có khi cũng sẽ phát thiện tâm nhắc nhở một hai câu, để tránh nàng tự làm mình bị thương nặng.
Từ chỗ ban đầu nơm nớp lo sợ đến khi gặp nhiều trắc trở, Ngư Thải Vi đã kiên trì mười ba năm, cảnh sắc lâm viên vẫn như cũ, vị lão tổ hạc phát đồng nhan kia cùng khí linh tinh quái của hắn vừa qua khỏi giờ Ngọ liền rời đi. Sáng sớm hôm nay, Bạch Thúc Vọng đã cho người đưa thư tín tới, nói Ninh Tiên Quân đã xuất quan, mười ngày sau sẽ xuất phát đi Quá Rõ vực, bảo Ngư Thải Vi sớm đến Tây Hòa Thành tụ hợp.
“Người Bạch gia uy phong thật lớn!” Ngọc Lân bất mãn hừ lạnh nói.
Ngư Thải Vi nằm trên ghế xích đu nhắm mắt dưỡng thần, “Phía sau bọn họ có Bạch Tiên Vương, tự nhiên là có khí phách, đây bất quá là trạng thái bình thường của lòng người, nếu như Tiên Vương lão tổ của chúng ta còn tại, trong tộc cũng không cần phải ẩn nhẫn như vậy.”
“Không biết lần này sẽ là hai vị lão tổ nào cùng đi theo?” Lân Chuyển Nhãn lại nghĩ tới chuyện khác.
Ngư Thải Vi hơi thở kéo dài, “Gia chủ tự sẽ an bài.” Nàng lại không biết hiện tại Nguyên Cẩm Thiêm đang vì việc này mà phiền lòng, ý định ban đầu của hắn là muốn cho Nguyên Đông Niên cùng Nguyên Niệm Vũ đi theo Ngư Thải Vi, Nguyên Đông Niên là phụ thân của Nguyên Cẩm Vinh, tu vi Kim Tiên hậu kỳ, cũng là lão tổ đường hoàng của Ngư Thải Vi.
Việc này nếu là bình thường thì không có gì đáng dị nghị, thế nhưng những người từng ra ngoài cùng Ngư Thải Vi khi trở về tu vi đều có tiến triển, có lẽ Ngư Thải Vi thật sự có khí vận phi phàm cũng khó nói, mọi việc thà tin rằng là có còn hơn là không, nếu không có thì coi như một chuyến lịch luyện, còn nếu là có thì đây chính là đại tạo hóa. Trong tộc có không ít Kim Tiên lão tổ đều đang mài quyền sát chưởng, tự tiến cử muốn đi theo, kéo đến trước mặt Nguyên Cẩm Thiêm vừa đánh bài tình cảm, vừa dựa vào lí lẽ biện luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận