Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 748

“Sớm biết như vậy, lúc đó nên nói cho ngươi chân tướng, vô cớ lại làm hại người khác.” Thập Phương thống soái lắc đầu đi ra khỏi đại ngục, Minh Đức cái dạng này, giữ lại cho hắn một mạng điên dại, đời này sẽ trải qua trong lao ngục.
Ngư Học Tông cùng Liễu Tịch dao thấy Thập Phương thống soái đi ra vội vàng hành lễ, Ngư Học Tông hỏi: “Thống soái, cháu gái Kim Hàm kia của ta đi đâu rồi? Có phải bị giữ lại ở phủ thống soái không? Hôm nay là ngày cuối cùng U Minh Độ mở ra, nàng cần phải trở về.”
Thập Phương thống soái ho khan nặng nề một tiếng, “Kim Hàm bị Minh Vương triệu kiến, hiện tại đi nơi nào, Bản soái cũng không rõ.”
“Sao lại như vậy?” Ngư Học Tông sắc mặt thoáng chốc thay đổi, “Thống soái, Minh Vương hắn có ý gì?”
Thập Phương thống soái vỗ vỗ vai Ngư Học Tông, “Tâm tư của Minh Vương, há là thứ chúng ta có thể suy đoán, ngươi cứ coi như không có người cháu gái này đi.”
Tim Ngư Học Tông lập tức chìm xuống đáy cốc, nghĩ đến thân phận phân thân của Trần Nặc, hắn hoài nghi Trần Nặc đã bị Minh Vương loại bỏ.
“Tướng công, việc này nên làm thế nào đây, nếu không phải Kim Hàm lấy được chứng cứ, ngài cũng không thể nhanh như vậy ra ngoài, nàng nếu xảy ra chuyện, chẳng phải là bị chúng ta liên lụy sao, còn có Vi Nhi, ai có thể truyền tin cho con bé đây.” Liễu Tịch dao gấp đến độ cứ xoa tay.
Ngư Học Tông kéo Liễu Tịch dao trở lại Võ Đức phủ tướng quân, lấy giấy bút ra xoẹt xoẹt viết rõ ràng sự tình, bỏ vào phong thư đặc chế rồi dán giấy niêm phong cấm chế lên, “Phu nhân chờ một lát, ta đi U Minh Độ một chuyến.”
Lợi Tiễn lao vút lên trời xuyên qua, nhanh như điện chớp bắn thẳng về phía U Minh Độ, Ngư Học Tông đứng trên cán tên lòng nóng như lửa đốt, một cú lao xuống liền rơi xuống bờ bến đò, thu hồi Lợi Tiễn rồi dùng thần thức khóa chặt Cố Nguyên Khê.
Cố Nguyên Khê cảm ứng được thần thức của Ngư Học Tông, thuấn di đến trước mặt hắn, “Tướng quân tìm ta?”
Ngư Học Tông phất tay thiết lập ba tầng cấm chế, lấy ra phong thư, “Cố Đạo Hữu, tại hạ có một chuyện muốn nhờ, xin ngươi đem phong thư này giao cho Ngư Thải Vi, nhất định phải tự tay giao vào tay nàng.”
“Được, ta nhất định sẽ tự tay giao vào tay nàng.” Cố Nguyên Khê nhận lấy thư, âm thầm oán thầm, thật không biết Ngư Thải Vi đang làm gì, đều đã gặp mặt nhau cả rồi, có việc sao không thể nói thẳng mặt cho rõ ràng, lại cứ phải thông qua nàng truyền tin, ài, không đúng, “Tướng quân, Kim Hàm tiền bối sao không cùng ngài đến đây, thời gian quay về không còn nhiều lắm.”
Ngư Học Tông lộ vẻ mặt khó xử, “Nàng e là không về được nữa rồi, nguyên nhân thế nào ta đã viết rõ trong thư, Thải Vi xem là biết, ta về trước.”
Cố Nguyên Khê sững sờ, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện Ngư Học Tông đã bay xa, nàng có cảm giác không ổn, “Kim Hàm không về được nữa rồi, nhưng lại bảo ta đưa thư cho Ngư Sư Muội, Kim Hàm không về thì ta làm sao đưa thư cho Ngư Sư Muội, a, tại sao Kim Hàm lại không về được nữa?”
Lúc này, Cố Nguyên Khê thầm mong Trần Nặc đúng như lời nàng ấy nói không phải là Ngư Thải Vi, mang theo tâm trạng lo sợ bất an, Cố Nguyên Khê lên Phi Chu, mãi cho đến lúc Phi Chu khởi hành, vẫn không đợi được Trần Nặc trở về.
Tiều Vân bĩu môi, trong lòng vừa thầm hận vừa hả hê, “Tiện nhân, kẹt lại ở U Minh, dù cho có khế ước Cửu U Minh Diên cũng chỉ có một con đường chết, lẽ ra ta không nên 'vẽ rắn thêm chân' đưa thiếp mời cho nàng ta, đúng là xui xẻo.”
Mọi người mang theo tâm tư khác nhau, theo Phi Chu bay vọt trở về võng quỷ môn, vừa về đến khách sạn, Cố Nguyên Khê liền truyền âm cho Ngư Thải Vi, quả nhiên không ngoài dự đoán là không liên lạc được, nàng lại truyền âm cho Chu Vân Cảnh, bất ngờ là cũng không liên lạc được, đành phải tìm Tô Mục Nhiên, kể lại cho hắn chuyện xảy ra ở U Minh Độ, “Ngươi nói xem Thải Vi rốt cuộc là tình huống thế nào, bị vây khốn hay là sao?”
Tô Mục Nhiên véo véo mũi, thầm nghĩ trong lòng Chu Vân Cảnh và Ngư Thải Vi không hổ là một đôi, Chu Vân Cảnh không liên lạc được, thì Ngư Thải Vi liền có thể mất tích ở U Minh, hắn nhân lúc đi xem Hồn Đăng của Chu Vân Cảnh, cũng nhìn Hồn Đăng của Ngư Thải Vi, thấy mọi thứ vẫn bình thường, không khỏi bật cười, hồi âm cho Cố Nguyên Khê, “Hồn đăng vẫn sáng tỏ, không có gì bất thường, cứ an tâm chờ nàng ấy trở về là được.”
Cố Nguyên Khê thở phào một hơi, “Vậy thì tốt rồi!”
“Ngươi lo lắng cho Ngư Sư Muội, cũng phải để tâm đến an toàn của bản thân, võng quỷ môn không phải nơi tốt lành gì, ta đang định đi quỷ thị một chuyến, ngươi nếu có chuyện gì cứ truyền âm cho ta, ta sẽ tiếp ứng ngươi.” Tô Mục Nhiên nói rất tự nhiên.
Cố Nguyên Khê đáp lại cũng tự nhiên, “Có lẽ thật sự cần đấy, đến lúc đó ta sẽ truyền âm cho ngươi.”
Cố Nguyên Khê lúc này còn không biết Tiều Vân lại nhắm vào nàng, nhưng mà Cố Nguyên Khê có thể được đưa đến U Minh Độ là vì y thuật của nàng, đệ tử võng quỷ môn mà nàng chữa trị kia bất luận tu vi hay địa vị đều không kém Tiều Vân, Tiều Vân sợ 'ném chuột vỡ bình' nên không dám làm gì Cố Nguyên Khê, đợi đến khi Tiều Vân nghe nói vị đồng môn kia đã được chữa khỏi và quay lại tìm Cố Nguyên Khê, thì Cố Nguyên Khê đã sớm cải trang giả dạng và được Tô Mục Nhiên đón về Đông Châu, đang trên đường trở về tông môn.
Chương 356: Chạy Thoát
Từ khi Lưu Ly Châu hóa thành hạt gạo nhỏ rơi vào trong góc, từng ngày trôi qua, hạt gạo nhỏ cứ nằm im như vậy, không có một chút động tĩnh nào.
Thực tế bên trong hư không thạch, Ngư Thải Vi đang tĩnh tọa lĩnh hội ngọc giản quyển trục truyền tống, Trần Nặc đang chỉnh lý linh vật trong Âm Tỉnh, Ngọc Lân đang đút nuôi Độc Không thú, Nguyệt Ảnh Điệp mang theo rượu khỉ thu thập linh mễ và linh quả đã chín để ủ rượu, Thanh Phong đang chỉ điểm Tuyết Trắng luyện kiếm, tất cả đều đang bận rộn việc riêng của mình.
Nhưng người ngoài nào ai biết được, ngay cả Minh Vương cũng không nhìn thấu được bên trong không gian này, ánh mắt đảo qua Minh Uyên mấy lần, nhìn thấy hạt gạo nhỏ im lìm kia đặc biệt không vừa mắt, “Nghĩ đến tổ tiên hắn vốn dũng mãnh hiếu chiến, sớm tối tranh đấu không ngừng, bây giờ hậu bối lại sa đọa thành thế này, trốn trong dược viên không gian hưởng thụ an nhàn.”
Minh Vương hơi híp mắt, ngón tay xoay tròn, một luồng linh lực thần diệu khó lường liền lao vào Minh Uyên, cuốn lấy Lưu Ly Châu lộn trên lộn dưới, gây ra chấn động mãnh liệt.
Ngư Thải Vi lập tức cảm ứng được có gì đó không đúng, mở mắt ra liền thấy Linh Điền bên trong Lưu Ly Châu bị xóc nảy đến mức sắp không còn hình dạng, những cây Phù Linh Thảo và Tinh Hồng Thảo kia nghiêng nghiêng ngả ngả, có cây bị nhổ bật gốc, còn có không ít lá bị bẻ gãy, thần thức đảo qua, Ngư Thải Vi vội vàng chuyển Phù Linh Thảo và Tinh Hồng Thảo vào hư không thạch để Nguyệt Ảnh Điệp trồng lại cho tốt.
Nàng tưởng rằng bản thân Minh Uyên có sức mạnh khó lường nào đó, chuyển xong linh thảo liền không để ý nữa, tiếp tục tham ngộ ngọc giản, nào ngờ Lưu Ly Châu lại bị xóc nảy ngày càng dữ dội, đến nỗi linh tủy chôn sâu dưới lòng đất cũng bị lật tung lên, lúc này Ngư Thải Vi mới ý thức được sự bất thường, thần thức dò ra bên ngoài, xung quanh không hề có nguồn sức mạnh này, chỉ có ở bên ngoài Lưu Ly Châu mới có, đặc biệt nhắm vào Lưu Ly Châu.
Là kiệt tác của ai, Ngư Thải Vi thoáng nghĩ liền hiểu ra, Minh Vương xóc nảy như vậy rõ ràng là muốn ép nàng ra ngoài đánh nhau với đám ác quỷ kia, nàng không nhịn được đưa tay xoa mặt, tức giận nói: “Không phải nói để cho tự sinh tự diệt sao? Minh Vương đại nhân, ngài có phải là có hiểu lầm gì đó về cụm từ 'tự sinh tự diệt' không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận