Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 159

Liên Tụng Chân Quân thấy Cảnh Hưu Chân Quân không chỉ tránh nặng tìm nhẹ mà còn mở miệng châm chọc Ngọc Âm Môn của nàng vô năng, không giải được độc phấn của một tu sĩ Luyện Khí nhỏ bé, mặc dù sau đó quả thực không thể giải độc, nhưng bị ép như thế này, lúc này tức giận không có chỗ nào trút. “Độc đó, không phiền Cảnh Hưu Chân Quân hao tâm tổn trí. Chỉ là chuyện này, Ngọc Âm Môn ta tuyệt không bỏ qua như vậy. Ngày sau, ắt sẽ có trưởng lão trong môn đến Quy Nguyên Tông đòi một lời giải thích.”
Cảnh Hưu Chân Quân mí mắt cụp xuống thấp hơn nữa, “Được thôi, chỉ cần Ngọc Âm Môn các ngươi có thể bỏ được mặt mũi, Quy Nguyên Tông ta liền chờ các ngươi đến bái kiến.”
Liên Tụng Chân Quân tức giận đến mức bộ ngực phập phồng, nàng rõ ràng nói là đòi lời giải thích, Cảnh Hưu Chân Quân lại nói là bái kiến, rõ ràng là xem thường Ngọc Âm Môn nàng. Ngọc Âm Môn của các nàng thực lực yếu nhất trong ba tông bốn môn, nhưng cũng không có chênh lệch tuyệt đối. “Chờ xem!”
Nói xong lời cứng rắn, Liên Tụng Chân Quân phi thân xuống khỏi Phi Chu của Quy Nguyên Tông, trở lại thuyền hoa của Ngọc Âm Môn.
Liễu Ân Ân vội vàng tiến lên đón, “Lâm Sư Thúc, thế nào rồi? Lấy được giải dược chưa?”
Liên Tụng Chân Quân đè nén lửa giận, “Thôi đi, mặt của ngươi, trở về tông môn tự khắc có y sư cao giai trị liệu. Đi tìm Quy Nguyên Tông đòi giải dược, chẳng phải là rêu rao cho bọn hắn biết, Ngọc Âm Môn ta ngay cả độc của một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ cũng giải không được sao? Ngươi để người trong thiên hạ nhìn nhận Ngọc Âm Môn ta thế nào?”
Liễu Ân Ân dậm chân, vết thương trên mặt mãi không khép lại, thật sự khiến nàng ngày đêm nóng rát. Ở trong bí cảnh nhịn thì cũng đành nhịn, ra ngoài rồi còn không thể giải độc thuận lợi, thật sự muốn mang theo nửa bên mặt nát trở về tông môn, mấy tiểu đệ tử ghen ghét nàng kia, chẳng phải sẽ vui đến phát điên sao. “Lâm Sư Thúc, mặt của ta không tốt, tâm tình liền không ổn định, trong cơ thể......” Nàng dừng một chút, mới nói tiếp: “Cũng sẽ dao động, vạn nhất để lộ hơi thở, chỉ sợ hậu hoạn vô tận.”
Liên Tụng Chân Quân ngầm hiểu ý nàng không nói ra chính là Thất Bảo Lưu Ly đàn, lặng lẽ nhìn Liễu Ân Ân, ánh mắt lạnh lẽo khiến Liễu Ân Ân trong lòng hoảng sợ, “Lâm Sư Thúc......”
“Đừng có mà,” Liên Tụng Chân Quân thiết lập một cấm chế cách ly bao phủ hai người, “Liễu Ân Ân, trong lòng ngươi nghĩ gì Bản Quân biết rõ. Tài nghệ không bằng người thì nên an phận, muốn dùng đại uy hiếp Bản Quân, ngươi còn phải tu thêm mấy trăm năm nữa. Bản Quân quan tâm ngươi, dễ dàng tha thứ ngươi, không phải vì ngươi là ngươi, mà là vì thứ trong cơ thể ngươi liên quan đến căn bản của tông môn. Ngươi dám hé răng thử xem, Bản Quân sẽ là người đầu tiên giết ngươi, ngươi tin hay không? Chỉ cần Bản Quân mang vật kia về, ngươi sống hay chết, căn bản sẽ không có ai quan tâm. Còn nữa, ngươi nghĩ Bản Quân thật sự đi lấy giải dược cho ngươi sao? Bản Quân chẳng qua là đi tìm cớ để khiêu chiến Quy Nguyên Tông mà thôi.”
Tâm kiêu ngạo của Liễu Ân Ân từ khi khế ước Thất Bảo Lưu Ly đàn đến nay, bị những lời nói lạnh lùng thực tế của Liên Tụng Chân Quân đâm thủng.
Nàng không phải không biết các trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão trong tông môn coi trọng nàng là vì Thất Bảo Lưu Ly đàn. Đổi lại là người khác, tông môn cũng sẽ coi như bảo bối mà cung phụng. Thứ hiếm có không phải là nàng, mà là Thất Bảo Lưu Ly đàn.
Nhưng đãi ngộ cực cao hơn một năm nay đã khiến nàng lâng lâng, quên đi bản chất, chỉ ham hư ảo. Nếu không phải hôm nay Liên Tụng Chân Quân mắng tỉnh nàng, ngày sau kết cục thế nào, nàng quả thực không dám nghĩ.
Liễu Ân Ân vội vàng quỳ xuống, khom người dập đầu, “Đệ tử tạ ơn Lâm sư thúc đề điểm, vừa rồi là đệ tử vô lễ, xin mời Lâm Sư Thúc khoan dung.”
Liên Tụng Chân Quân thấy được sự thành khẩn của Liễu Ân Ân, nét mặt giãn ra, đưa tay đỡ nàng dậy, “Ngươi có thể nghĩ thông suốt, cũng không uổng công ta làm ác nhân một lần. Thôi nào, ngươi dung mạo tuyệt sắc lại được tông môn coi trọng, nếu cứ luôn làm việc kiêu căng, không suy nghĩ cẩn thận, không chừng ngày nào đó đại họa sẽ đến trước mắt.”
Trong lúc quỳ lạy, tâm cảnh của Liễu Ân Ân được nâng cao, gột rửa sự phù hoa, tâm tư trầm tĩnh lại, phảng phất vết thương trên mặt cũng không còn dữ tợn nữa. “Vâng, đệ tử ghi nhớ, bất cứ lúc nào cũng sẽ không quên hai chữ cẩn thận.”
Liên Tụng Chân Quân vui mừng cười một tiếng, rút lui cấm chế cách ly, ngẩng mắt nhìn thấy Phi Chu của Quy Nguyên Tông đã phóng thẳng lên trời, không một khắc dừng lại, bay đi xa. “Lần đi bí cảnh này, Ngọc Âm Môn ta tổn thất số người nhiều nhất, ba tông ba môn kia trong lòng còn không biết sẽ chế giễu thế nào. Ngày sau mang tinh anh đến tận nhà khiêu chiến, không thể để bọn hắn coi thường.”
Bên này, rời khỏi nơi thị phi, Cảnh Hưu Chân Quân mới bắt đầu tìm hiểu về sự việc ăn thịt người điệp đột nhiên xuất hiện trong bí cảnh.
“Chuyện ăn thịt người điệp, rốt cuộc có nội tình gì, các ngươi đều tới nói một chút.” Nếu không phải về sau số đệ tử tổn thất ngày càng giảm, không khác nhiều so với những năm qua, bọn hắn những người lĩnh đội này đã muốn gửi thư tín về tông môn, thỉnh cầu lão tổ cao giai đến đây tính toán.
Diêu Tiềm tiến lên trả lời, ngắn gọn kể lại quá trình gặp phải ăn thịt người điệp, “Hiến tế kết thúc, người kia nhất định tìm cách rời khỏi bí cảnh, nhưng hắn ở trên không trung, không ai thấy được hình dạng của hắn, không dám tùy tiện phỏng đoán.”
Những người khác nối tiếp nhau ngươi một lời ta một câu, sự việc ăn thịt người điệp từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, liền được hoàn toàn tái hiện trước mặt Cảnh Hưu Chân Quân.
Ngư Thải Vi cũng thuận theo mọi người, nói những lời cơ bản giống nhau, không hề nhắc đến nửa điểm về cuộc tranh đấu trên bầu trời.
Ăn thịt người điệp xuất hiện kỳ quặc, Cảnh Hưu Chân Quân hoài nghi, đám ăn thịt người điệp này không phải là sinh vật nguyên bản trong bí cảnh, có thể là tồn tại từ giới diện khác, bị bí cảnh bắt giữ, mới dẫn tới mầm tai vạ.
Tình huống như vậy thường xảy ra, giống như Cửu Hoa tiên phủ mà Ngư Thải Vi lấy đi, chính là chủ động đầu nhập vào lòng Xuân Hiểu bí cảnh. Còn có những thứ bị động hấp dẫn vào, lúc này mới có nhiều biến hóa trong bí cảnh, chống đỡ cho nhiều đời tu sĩ Luyện Khí của Việt Dương Đại Lục tìm kiếm.
Bất kể thế nào, sự việc hiến tế của ăn thịt người điệp đã trở thành lịch sử, được vô số người ghi chép lại trong tư liệu về Xuân Hiểu bí cảnh, gọi là “ăn thịt người điệp chi họa”. Người kia thành danh nhờ ăn thịt người điệp, không biết bị giết hay đã ẩn náu, không hề lộ ra hành tung nữa, liền trở thành một bí ẩn mười phần. Mà vùng đất tử vong ban đầu, thì trở thành nơi ẩn thân của Đạo khí, bị các tu sĩ đời sau đặt chân đến hết lần này đến lần khác.
Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau. Hiện tại, Phi Chu của Quy Nguyên Tông đang gào thét trên không trung, với tốc độ cực nhanh bay về phía tông môn.
Ngư Thải Vi ngồi xếp bằng, âm thầm dò xét các đồng môn trên phi thuyền, đoán xem rốt cuộc là ai đã gắn bột thuốc hấp dẫn yêu thú lên giày của nàng lúc tiến vào bí cảnh. Nhìn ai cũng không giống, lại cảm thấy ai cũng đáng nghi. Nàng ghi nhớ bộ dáng người sau lưng lúc đó, trở về tông môn hậu báo cho chấp pháp đường đi kiểm chứng.
Ánh mắt nàng rơi vào trên người Phượng Trường Ca. Từ lúc lên Phi Chu, Phượng Trường Ca đã mang dáng vẻ tâm sự nặng nề. Chẳng lẽ trong Phong Vân Khư đã xảy ra biến cố, Phượng Trường Ca cuối cùng không có được Đan Đạo truyền thừa của Phong Vân Tôn Giả? Đây chính là Kim Thủ Chỉ lớn trên tiên đồ của Phượng Trường Ca xuyên không, nếu thật sự rơi vào tay người khác, tâm tình phiền muộn cũng không khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận