Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 27

Từ đầu đến cuối, mục đích chính là kích thích lòng ghen ghét của Ngư Thải Vi đối với Phượng Trường Ca. Khi Ngư Thải Vi ghen ghét lên, mục đích của Phượng Diệu Vũ liền đạt được. Sau đó chỉ cần khích lệ thêm, giật dây một chút, trong tay sẽ có thêm một con bài để đối phó Phượng Trường Ca.
Đáng tiếc, Phượng Diệu Vũ bên này tự mình quyết định, cứ lải nhải không ngừng, tỏ vẻ ấm ức tủi thân.
Ngư Thải Vi đi phía trước tỏ ra thờ ơ, mặc cho Phượng Diệu Vũ nói gì, nàng cũng không đáp lại một lời, coi như có con muỗi đang vo ve bên tai, nàng vẫn làm việc của mình.
Đối với loại người như Phượng Diệu Vũ, nói thêm một câu thôi, Ngư Thải Vi cũng cảm thấy lãng phí nước bọt của mình.
Giọng nói của Phượng Diệu Vũ không lớn, chỉ đủ cho nàng ta và Ngư Thải Vi nghe thấy, người khác không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy. Cảnh tượng như vậy lọt vào mắt người có lòng, trông thấy Ngư Thải Vi thì cao ngạo vô lễ, còn Phượng Diệu Vũ thì như đang tủi thân nhẫn nhịn.
Có kẻ muốn thể hiện, không nhịn được, liền tiến lên bênh vực kẻ yếu cho người có vẻ ngoài nhu nhược kia, nhảy ra chỉ trích Ngư Thải Vi.
"Ngươi người này sao lại như vậy? Phượng sư muội nói với ngươi cả nửa ngày, ngươi không thèm để ý, ngay cả lễ phép căn bản cũng không hiểu sao?"
Ngư Thải Vi vốn đã bị làm phiền đến bực bội, giờ lại thêm kẻ bênh vực kẻ yếu này, cơn tức giận lập tức bốc lên đầu, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai của nàng ta mà đến vì nàng ta ra mặt? Ta lại là ai của nàng ta, dựa vào cái gì mà nàng ta nói gì ta liền phải để ý tới?"
Tu sĩ ngăn Ngư Thải Vi lại mặc đạo bào màu xanh, hiển nhiên cũng là đệ tử ngoại môn của Quy Nguyên Tông.
Lúc này nghe Ngư Thải Vi vặn lại, hắn có chút cứng họng không trả lời được.
Phượng Diệu Vũ vội vàng hoà giải: "Ngư sư thúc, ngài đừng hiểu lầm, La sư huynh chỉ là lo lắng cho ta, mới có thể......"
Ngư Thải Vi không cho nàng ta cơ hội nói hết lời: "Đừng quấy rầy ta, còn không biết điều nữa, ta liền thông báo cho đội chấp pháp, nói các ngươi có ý đồ quấy nhiễu đệ tử chân truyền."
"Ồ, Ngư sư muội uy phong thật đấy, ỷ vào thân phận đệ tử chân truyền, là có thể khi dễ đệ tử ngoại môn sao?" Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên từ sau lưng Ngư Thải Vi.
Ngư Thải Vi quay người trừng mắt: "Thường sư huynh, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khi dễ đệ tử ngoại môn?"
Thường Phú, Ngư Thải Vi nhận ra hắn.
Cũng là đệ tử chân truyền, tên này thích nhất là ra mặt giúp đỡ mấy nữ tu xinh đẹp, để lấy lòng bọn họ, tiến tới phát triển mối quan hệ sâu hơn.
Trong tông môn có không ít nữ tu dính líu tới hắn, còn vì xem ai được sủng ái hơn mà tranh giành tình nhân.
Có người từng bẩm báo hắn lên chấp pháp đường, nhưng chỉ là đi một vòng qua loa rồi thôi. Người ta nói đều là ngươi tình ta nguyện, Thường Phú không làm chuyện gì ép buộc, chấp pháp đường không quản được.
"Haiz, coi như Ngư sư muội không cố ý khi dễ người, nhưng chuyện bé như hạt vừng cũng gọi đội chấp pháp thì không hay lắm đâu. Nể mặt sư huynh, chuyện này bỏ qua đi, thế nào?" Thường Phú mặc một thân trường bào màu đỏ, đầu đội ngọc quan, tay cầm quạt giấy phe phẩy lia lịa, thật sự coi mình là Ngọc Chi Lan Thụ Tô Mục Nhiên.
Ngư Thải Vi thầm mắng trong lòng, nàng chỉ muốn yên ổn dạo quanh các quầy hàng trong phường thị thôi mà? Sao lại không thể thanh thản đi dạo một chút, cứ liên tiếp gặp phải những kẻ khó ưa thế này.
Đột nhiên, Ngư Thải Vi nảy ra một ý hay, nếu Thường Phú đã thích ra mặt, sao nàng lại không cho hắn cơ hội chứ.
"Thường sư huynh đã mở lời, sư muội không nể mặt cũng không được. Chuyện hôm nay bỏ qua, sau này chỉ cần bọn họ không trêu chọc ta, ta sẽ không làm gì cả. Nhưng nếu bọn họ lại đến trêu chọc ta, Thường sư huynh à, ta không tiện ức hiếp đệ tử ngoại môn, sư muội đây đành phải chuyên tìm sư huynh ngươi để nói đạo lý vậy."
Từ giờ trở đi, Ngư Thải Vi coi như đã buộc Phượng Diệu Vũ và La sư huynh kia vào người Thường Phú. Chỉ cần bọn họ còn dám đến trêu chọc nàng, nàng sẽ đi tìm Thường Phú nói rõ lí lẽ.
Ngư Thải Vi làm vậy là để đề phòng Phượng Diệu Vũ không chịu bỏ qua, cứ luôn lảng vảng trước mặt nàng để gây chú ý.
Quấy rầy nàng tu luyện thật tốt, ngươi Thường Phú đã thích ra mặt, vậy thì đến mà gánh lấy phiền phức này của nàng đi.
Thường Phú tuy phong lưu tự cho mình là tài giỏi, thấy gái đẹp là mừng, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc. Gánh trách nhiệm cho người không quen biết, cho dù là mỹ nhân khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, hắn chắc chắn cũng không muốn.
Hắn có đồng ý hay không, Ngư Thải Vi cũng mặc kệ, vừa dứt lời liền co cẳng chạy mất.
Thường Phú ngẫm lại lời của Ngư Thải Vi, trong nháy mắt hiểu ra mình đã bị đeo bám, định đuổi theo Ngư Thải Vi nói cho rõ, nhưng lại cảm thấy làm vậy sẽ mất phong độ.
Nghĩ lại, chỉ là đệ tử ngoại môn, lẽ nào dám làm trái ý hắn? Cùng lắm thì cảnh cáo một phen, bảo bọn họ tránh xa Ngư Thải Vi là được.
Thường Phú không phải sợ Ngư Thải Vi, mà là sợ Hoa Thần Chân Quân, đó là người mà ngay cả cô cô của hắn cũng không dám trêu vào.
Ngư Thải Vi chạy đi rất xa, trong lòng cảm thấy thoải mái, nụ cười tươi leo lên gương mặt, tức khắc như hoa đào nở rộ, khiến người ta nhìn không rời mắt.
"Ây da, vậy mà lại chạy đến tận đây." Trước mắt nàng sừng sững một tòa lầu ba tầng xán lạn huy hoàng, đỉnh vàng vách ngọc, cột ngọc uốn lượn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Trên cửa lầu treo một tấm biển lớn, viết ba chữ "Trân Bảo Lâu", ý như trân bảo, tuyệt không phải vật tầm thường.
Trân Bảo Lâu là sản nghiệp của siêu cấp tu tiên gia tộc Tần gia, cũng là cửa hàng có thực lực mạnh nhất Việt Dương Đại Lục. Dùng lời của kiếp trước mà nói, đây là chuỗi cửa hàng lớn mở khắp Việt Dương Đại Lục, chủ yếu bán các loại pháp khí đủ mọi kiểu dáng, mọi phẩm cấp, còn định kỳ tổ chức hội đấu giá, thực lực sâu không lường được.
Trông thấy Trân Bảo Lâu, Ngư Thải Vi nghĩ đến phi thuyền trong tay Lâm Chí Viễn, dùng để đi lại thật sự rất thuận tiện.
Hiện tại nàng không thiếu linh thạch, đúng là lúc nên mua thêm một pháp khí phi hành, ngày thường dùng để đi đường, thời khắc mấu chốt còn có thể dùng để chạy trốn bảo mệnh.
Ngư Thải Vi sửa sang lại vạt áo rồi mới tiến vào Trân Bảo Lâu.
Vừa bước vào, liền có một người hầu xinh đẹp đón chào: "Hoan nghênh tiên tử quang lâm, xin hỏi tiên tử có nhu cầu gì ạ?"
Trân Bảo Lâu quả nhiên không tầm thường, người hầu bình thường cũng có tu vi Luyện Khí tầng chín, mức này ở các cửa hàng khác đã đủ làm chưởng quỹ rồi.
"Ta muốn xem pháp khí phi hành." Ngư Thải Vi nói thẳng ý định của mình.
Người hầu cung kính dẫn Ngư Thải Vi vào phòng trong: "Tiên tử muốn xem loại pháp khí phi hành nào ạ?"
"Đương nhiên là loại bay nhanh, nhỏ gọn một chút, có thể chở một hai người là được." Ngư Thải Vi nói.
Người hầu gật đầu ghi lại, không hề ra khỏi cửa mà lấy ra một tấm truyền âm phù, lặp lại yêu cầu của Ngư Thải Vi một lần, đoạn tỉ mỉ rót linh trà cho nàng.
Ngư Thải Vi nếm thử linh trà, không khỏi tặc lưỡi, thật không hổ danh là Trân Bảo Lâu, linh trà dùng để chiêu đãi khách nhân cũng không hề tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận