Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 402

Chu Vân Cảnh sao có thể để nàng toại nguyện, hắn lập tức xuất kiếm. Dựa vào sự ăn ý, gần như đồng thời ra tay với hắn còn có Tô Mục Nhiên, Hạ Minh Uy và Triệu Bỉnh. Ngư Thải Vi, Bạch Trăn, Tô Yên Nhiên, Cố Nguyên Khê theo sát phía sau, mỗi người chiếm một hướng, khiến Thẩm Phương rơi vào thế tả đột hữu thiểm, dù có Dị thủy tương trợ cũng chắp cánh khó thoát.
Đào tẩu vô vọng, trong mắt Thẩm Phương lóe lên hận ý không gì sánh được. Linh lực khuấy động, ngưng tụ thành một viên thủy cầu trước người rồi ầm vang nổ tung. Hơi nước cực tốc khuếch tán ra xung quanh. Khóe miệng nàng nhếch lên, tạo thành một nụ cười âm tàn: “Đã các ngươi không biết tốt xấu như vậy, vậy cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
“Thẩm Phương, ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy Thẩm Phương hoàn toàn khác biệt so với thường ngày, trên mặt Lương Trạch Thăng lộ vẻ kinh hoảng, không ngừng phòng bị.
Thẩm Phương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, trường kiếm chỉ thẳng vào Ngư Thải Vi: “Đừng trách ta, muốn trách thì trách bọn hắn. Nếu không phải bọn hắn không cho ta đường sống, ta cũng không nghĩ tới việc muốn lấy tính mệnh của các ngươi. Kiếp sau ném tốt thai đi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Phương kinh biến, mặt tái mét như màu đất: “Sao các ngươi còn đứng đó?”
Cố Nguyên Khê giơ tay lắc lắc chiếc lư hương mini trong tay: “Ngươi muốn hỏi vì sao bọn hắn không trúng ‘vàng lương phù mộng’ phải không? Linh vật khó kiếm như vậy lại bị ngươi điều chế thành cực phẩm thuốc mê, quả thực là phung phí của trời. Bất quá có bảo lô của ta ở đây, ngươi phóng thích bao nhiêu cũng vô dụng, đừng uổng phí tâm cơ.”
Lư hương nhìn qua nhỏ bé, nhưng không gian bên trong lại cực lớn, chứa vô số linh dược quý hiếm, có thể đối ứng với vô số loại độc dược, thuốc mê, huyễn dược và giải dược trên đời. Đây là chí bảo Cố Nguyên Khê đổi được từ tông môn, lại trải qua sự tăng cường của trưởng bối trong nhà, sư tôn, sư tổ trong tông môn, đưa cho nàng dùng để phòng thân. Dù sao thì nhan sắc quá nổi bật, bản thân không chủ động gây sự thì cũng sẽ bị người khác nhắm tới, phòng ngừa chu đáo không bao giờ sai.
“Dâm tặc, hôm nay là ngày chết của ngươi!” Hạ Minh Uy hét lớn một tiếng, dẫn đầu ra chiêu.
Dị thủy, sinh gân tục xương đan, nội giáp khói ráng màu tím, những linh vật liên tiếp xuất hiện này đã trực tiếp đóng đinh Thẩm Phương với thân phận dâm tặc.
Mấy năm nay, nhóm ba người Chu Vân Cảnh dù không tra ra được chân diện mục của tên dâm tặc, nhưng không phải là không thu hoạch được gì. Bọn họ đã nắm giữ gần như toàn bộ thông tin về các nữ tu bị hại, tu vi ra sao, trên người có những linh vật nào đã biết, đặc biệt là những linh vật đó, rất có thể trở thành chứng cứ chỉ điểm tên dâm tặc, bây giờ vừa hay phát huy tác dụng.
Nghe thấy hai chữ ‘dâm tặc’, vẻ mặt Thẩm Phương dần dần hiện ra sự hôi bại. Khi thân phận nam nhân bị vạch trần, hắn đã đoán được bí mật này có khả năng đã bị người khác đào ra. Chỉ là hắn ỷ vào có ‘vàng lương phù mộng’, dù bị phát hiện cũng có thể thong dong thoát thân. Giờ phút này, mọi thủ đoạn thuận lợi đều bị hóa giải, hắn trong nháy mắt ngửi thấy được khí tức tử vong đến từ U Minh.
Chương 183: Chuyển đổi
Đám người vây quanh Thẩm Phương cùng nhau ra chiêu. Đối với loại tai họa này, còn nói gì đến đạo nghĩa một chọi một, chỉ muốn để hắn chết nhanh mà thôi.
Thẩm Phương không cam lòng chịu chết, dựa vào địa thế hiểm yếu chống cự. Linh vật trong nhẫn trữ vật bị hắn lấy ra từng món: phù triện bậc bảy, phích lịch châu, đón gió cờ, Thanh Hỏa Thuẫn, Già La Châu, huyền tinh câu trảo, vân vân. Dưới vách núi, tiếng nổ vang lên không ngớt, kinh thiên động địa.
Đội ngũ Lương gia thấy tình cảnh này liền nhao nhao lùi lại, để tránh trở thành cá trong chậu bị vạ lây.
Đi cùng với sự xuất hiện của những linh vật này, thỉnh thoảng lại vang lên giọng nói của Chu Vân Cảnh, Hạ Minh Uy hoặc Triệu Bỉnh, nói rõ lai lịch của linh vật, kể rõ tội ác của Thẩm Phương, từng vụ từng việc, khiến người nghe không khỏi sợ hãi.
Một đạo Lôi Quang màu đen tím đánh trúng thân thể, Thẩm Phương lập tức tóc tai bù xù, trông như điên cuồng, toàn thân gân xanh nổi lên, khuôn mặt bắt đầu không ngừng vặn vẹo. Chỉ trong chốc lát, gương mặt tú mỹ thế mà biến thành bộ dạng nam nhân xấu xí không chịu nổi.
Một khuôn mặt tròn như bánh nướng hiện ra màu xám thảm hại, hai mắt lồi ra, ngây dại đảo lên trên, xương gò má nhọn hoắt. Cái mũi trông như một cục bướu thịt, gần như không nhìn thấy lỗ mũi. Khóe miệng nứt ra bên ngoài, kéo theo khe nứt thật dài. Hai bên quai hàm còn lưu lại gốc râu ngắn ngủn. Chỉ có một lỗ tai bên trái, còn bên phải thì trần trụi, không có gì cả.
“Đổi nhan chuyển mạch công, độc môn công pháp của Cẩm Nga bà bà.” Tô Yên Nhiên nói trước nguyên nhân dung mạo Thẩm Phương biến hóa. Về phần Cẩm Nga bà bà là ai, ở đây có người biết, có người không biết, Ngư Thải Vi thì chưa từng nghe nói qua. Tô Yên Nhiên liền giới thiệu ngắn gọn.
Nghe nói hai chị em Cẩm Nga bà bà đều là mỹ nhân xinh đẹp, tư chất lại bất phàm. Khi còn nhỏ được một vị Nguyên Anh tán tu phát hiện và thu làm đệ tử truyền thừa. Cẩm Nga bà bà là tỷ tỷ, chăm chỉ luyện công, thường xuyên bế quan khổ luyện, còn muội muội của bà là Tú Nga thì tương đối phóng đãng.
Lúc đầu tình cảm tỷ muội rất tốt đẹp. Sau khi sư phụ của các nàng vẫn lạc, giữa hai tỷ muội xuất hiện khoảng cách. Về sau, không biết vì sao Tú Nga lại thông đồng với đạo lữ của Cẩm Nga bà bà. Khi Cẩm Nga bà bà phát hiện chuyện xấu của hai người, đã vì khí cấp công tâm mà tẩu hỏa nhập ma, không chỉ tu vi thụt lùi mà còn bị hủy dung nhan, trở nên vô cùng xấu xí.
Để khôi phục khuôn mặt, Cẩm Nga bà bà đã dùng mọi thủ đoạn. Một lần tình cờ, bà lấy được một bộ công pháp tàn thiên trong một cổ động phủ. Từ đó thôi diễn ra ‘đổi nhan chuyển mạch công’. Bà không chỉ dùng công pháp thay đổi tổn thương trên mặt để khôi phục dung mạo, mà công lực cũng tăng mạnh. Bà đã tự tay kết liễu tính mệnh của đạo lữ và cả nhà muội muội mình. Từ đó đoạn tình tuyệt ái, một lòng hướng về đại đạo, tu luyện tới Hóa Thần.
“Sớm đã nghe nói Cẩm Nga bà bà ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, nhiều năm chưa từng xuất hiện. Đạo lữ của Cẩm Nga bà bà họ Thẩm, Thẩm Phương cũng họ Thẩm. Bộ dạng xấu xí không chịu nổi của hắn cho thấy hắn đã bị tổn hại từ trong bụng mẹ. Chẳng lẽ hắn là nhi tử của ‘hai vị kia’?” Hạ Minh Uy cũng biết sự tích của Cẩm Nga bà bà, lúc này liền liên tưởng. ‘Hai vị kia’ là ai, không cần nói cũng biết.
Cố Nguyên Khê nhíu chặt lông mày: “Nghe nói ‘đổi nhan chuyển mạch công’ là thuần âm công pháp. Thẩm Phương thân là nam tử, dương khí quá nặng, vốn không thể luyện được. Hắn đi làm hại nữ tu chính là vì hấp thụ nguyên âm chi khí trên người họ, dùng nguyên âm chi khí đó để vận chuyển ‘đổi nhan chuyển mạch công’, nhằm che giấu khuôn mặt xấu xí và trái tim bẩn thỉu của hắn.”
Lúc này, ý thức được sự biến hóa của mình, Thẩm Phương đưa tay che mặt, điên cuồng kêu thảm, gầm thét phát tiết: “Phải, các ngươi đoán đúng rồi! Ta chính là như vậy! Từ khi sinh ra ta đã mang bộ dạng xấu xí này, nhận hết mọi chế giễu cùng tra tấn! Ta hận! Hận Cẩm Nga! Hận tất cả những kẻ đã chế giễu ta! Hận cái thế đạo bất công này! Vì cái gì ta sinh ra đã ở Địa Ngục, còn các ngươi lại có thể hưởng thụ ánh dương nơi nhân gian?! Cùng xuống Địa Ngục với ta đi!”
Thẩm Phương ngửa mặt lên trời rít gào, Dị thủy trên người nổi sóng dữ dội, bắn ra khí thế doạ người. Hắn còn muốn mượn kim đan cùng Dị thủy để tự bạo, cùng mọi người đồng quy vu tận.
Ngư Thải Vi và những người khác làm sao có thể mặc hắn hành động. Lúc này, bọn họ đồng thời vọt tới, điều khiển pháp khí trong tay, chiêu chiêu đánh vào người hắn, áp chế khí thế của hắn, cùng Dị thủy đang bạo ngược trên người hắn mãnh liệt va chạm. Giữa tiếng nổ vang rền, trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể Thẩm Phương chia năm xẻ bảy vỡ nát, máu tươi đỏ thắm bắn tung tóe, hòa cùng Dị thủy màu xanh nhạt, tạo thành một trận mưa phùn màu vàng, ào ạt rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận