Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 1000

Ngư Thải Vi biết nàng nói đúng, ai cũng có cái khổ cái khó riêng, không phải cứ bị đấu giá là khổ nhất, bên ngoài còn khối người khổ hơn nhiều, nàng không có bản lĩnh lớn lao đi cứu hết mọi người, vậy thì chọn người nào thuận mắt mà giúp một tay vậy.
Ánh mắt nàng lướt qua mười sáu người, từ trong thâm tâm, nàng muốn mang đi một nữ tu, cùng là nữ tử, nàng luôn dành thêm một phần thương hại cho những nữ tu gặp rủi ro. Nhưng khi nàng nhìn thấy thiếu niên gầy yếu kia, cái khát vọng cầu sinh đó, ánh mắt quật cường như dã thú, không hiểu sao lại khiến lòng nàng run rẩy, dường như có một mối duyên phận không nói rõ được cũng không tả rõ được đang ràng buộc giữa hai người.
Cảm giác này nàng chưa từng có, đã nảy sinh điều khác lạ thì tất yếu phải tìm hiểu cho rõ ràng. Ngư Thải Vi nhìn lệnh bài trước ngực hắn, chỉ giới thiệu đơn giản: 367 tuổi, song linh căn Hỏa-Thổ, tu vi Hợp Thể cảnh, linh tu, Luyện Khí tông sư.
“Luyện Khí tông sư, thật đúng là ứng với suy nghĩ trong lòng ta.” Ngư Thải Vi thần thức khẽ động, nhập vào thẻ số con số nàng muốn cạnh tranh cùng mức giá, để đảm bảo giành được thiếu niên, nàng đưa ra mức giá cao gấp đôi giá khởi điểm.
Đấu Giá sư vừa hô xong thời gian kết thúc, một chiếc chìa khoá liền bay vọt lên không trung, rơi xuống trước mặt Ngư Thải Vi, chính là chìa khóa chiếc lồng giam thiếu niên. Đây vừa là chìa khóa cũng vừa là pháp khí chứa đồ. Ngư Thải Vi chuyển đủ số tiên tinh đã báo giá vào không gian chìa khóa, chìa khóa sáng lên rồi bay trở về. Nàng thuấn di theo sau, mở chiếc lồng, bắt lấy thiếu niên, quay về chỗ ngồi chỉ trong một hơi thở.
Ngư Thải Vi ngồi xuống, để thiếu niên đứng ở bên cạnh. Chợ đen đã hạ thuốc tất cả những người bị bán đấu giá, không chỉ làm câm họng mà còn phong bế kinh mạch và thần thức của bọn họ, phải qua thời gian dược hiệu mới có thể khôi phục.
Lúc này, 13 nữ tu và nam tu trung niên kia đều đã bị người khác cạnh tranh mua đi, chỉ còn lại lão giả tóc hoa râm mắt trắng kia vẫn ở trong lồng. Thiếu niên đứng cạnh Ngư Thải Vi đột nhiên thẳng tắp quỳ xuống trước mặt nàng, bi thương nhìn về phía lão giả trong lồng.
“Còn lại người cuối cùng, các vị không có ai cạnh tranh sao?” Đấu Giá sư vung tay lên, những chiếc lồng khác lui xuống, chỉ lưu lại một cái.
“Cô tổ, nếu không ai cạnh tranh, chợ đen sẽ xử lý thế nào?” Ngư Thải Vi truyền âm hỏi.
Nguyên Niệm Vũ nhàn nhạt trả lời: “Có lẽ sẽ bị xóa đi.” Ngư Thải Vi hô hấp trì trệ, thiếu niên bên cạnh phanh phanh phanh dập đầu lia lịa, truyền đạt lời cầu khẩn trong im lặng. Nàng lấy lại bình tĩnh, lại nhập con số và giá cả vào thẻ số. Lão giả là Nhân Tiên, cũng là nhị phẩm Tiên Khí sư, chỉ là thọ nguyên còn lại không nhiều, không ai nguyện ý ra giá mua ông ta. Điều này cũng thuận tiện cho Ngư Thải Vi, chỉ cần dùng giá khởi điểm ghi trên bảng hiệu là đã giành được lão giả. Thiếu niên dập đầu càng thêm thành kính, Ngư Thải Vi đưa tay bảo hắn đứng lên, giao tiên tinh rồi phi thân mang lão giả về.
Nhìn lại thì Đấu Giá sư đã sớm biến mất không còn tăm tích, xung quanh đại điện xếp thành vòng tròn, nổi lên từng trận pháp truyền tống vi hình. Có người đã bước vào trận pháp truyền tống trước một bước, sau luồng sáng chỉ còn lại sự mờ tối.
Dưới thần thức của Ngư Thải Vi, phù văn không gian trên trận pháp truyền tống xoay cực nhanh ba vòng rồi đột ngột chậm lại, sau đó bắt đầu tăng tốc dần dần. Khi tốc độ vượt qua một điểm giới hạn, trận pháp truyền tống lại sáng lên lần nữa, có thể tiến hành một lần truyền tống mới. Giữa mỗi lần truyền tống sẽ có gần ba phút thời gian hồi phục, hoàn toàn tách biệt thời gian rời đi của những người đấu giá, bảo vệ an toàn cho họ.
Ngư Thải Vi thầm khen suy nghĩ xảo diệu, ngay sau đó, nàng dùng tiên lực khóa chặt thiếu niên và lão giả, cùng Nguyên Niệm Vũ bước vào trận pháp truyền tống. Truyền tống trong chốc lát, Nguyên Niệm Vũ nhắm mắt lại, Ngư Thải Vi yên lặng nhìn dòng không gian trước mắt nhanh chóng truyền đi, giống như vô số phân tử trong suốt vỡ ra tạo thành một thông đạo vô hình, xuyên qua điểm cuối cùng liền hiện thân trên đường phố.
Vận chuyển tiên lực, đạp kiếm đi nhanh, chưa đến hai khắc đồng hồ đã về tới Hoằng Đức Lâu. Lúc này là giờ Sửu, trong lầu yên tĩnh không một tiếng động. Nguyên Niệm Vũ sốt ruột muốn gặp 獓 Kỳ, nói một tiếng rồi tự tiện lách mình lên lầu ba. Ngư Thải Vi mang theo thiếu niên cùng lão giả đi vào gian phòng của nàng.
“Tháo mặt nạ của các ngươi xuống.” Ngư Thải Vi ngồi trên giường.
Lão giả và thiếu niên liếc nhìn nhau, thuận theo đưa tay tháo mặt nạ. Lão giả trông có mấy phần hiền lành, dường như chỉ cần được ở cùng thiếu niên là đã mãn nguyện. Thiếu niên thì lạnh lùng, thần sắc ảm đạm, trên trán có một mảng bầm xanh.
Ngư Thải Vi thấy rõ tướng mạo tương tự của hai người, liền biết họ là thân nhân. Nàng cũng nói thẳng với hai người: “Ta không có ý định để các ngươi làm lô đỉnh hay tiên nô, ta nhìn trúng chính là thân phận Luyện Khí sư của các ngươi. Chỉ cần các ngươi làm việc theo sự phân phó của ta, và trả đủ lại cho ta số tiên tinh ta đã bỏ ra vì các ngươi, ta sẽ trả lại tự do cho các ngươi.” Lão giả cùng thiếu niên lập tức mừng rỡ, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trước mặt nàng, nặng nề dập đầu một cái.
Chương 484: Lục Gia
Ngư Thải Vi khẽ giơ tay ngọc, bảo lão giả và thiếu niên đứng dậy sang một bên, thần thức của nàng tỏa ra, chia làm hai, dò xét vào trong thần hồn của hai người.
Nàng thực sự muốn biết mối duyên phận cùng ràng buộc không thể giải thích kia từ đâu mà đến. Trước mắt hai người không thể nói chuyện cũng không thể truyền âm, nàng liền trực tiếp đọc ký ức của hai người. Nếu tra hỏi thì lời nói chưa chắc đã là thật, nhưng ký ức trong thần hồn thường không lừa được người.
Đột nhiên, Ngư Thải Vi đồng tử co rụt lại, bật đứng dậy, cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, hít sâu một hơi rồi lại từ từ ngồi xuống, ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói: “Thì ra là thế!” Nàng nghiêng người xem kỹ thiếu niên tên Lục Ánh Nam này, hắn quả đúng là hậu nhân huyết mạch của Lục Xuyên Tiên Vương, tổ tông của hắn là em họ của Trường Thịnh Tiên Quân, nên phải gọi Trường Thịnh Tiên Quân là Đường bá tổ. Còn lão giả râu tóc bạc trắng tên Triệu Ung, là ông ngoại của Lục Ánh Nam.
Từ trong ký ức của hai người biết được, thời Tiên Ma đại chiến, Lục Xuyên Tiên Vương đã tử trận. Lục Gia cũng giống như Nguyên gia, tổn thất rất nhiều Tiên Quân cao giai. Không giống như Nguyên gia là gia tộc khổng lồ đã có thể nghỉ ngơi lấy sức tại Lang Hoàn vực, dần dần lớn mạnh, cuối cùng đoạt lại danh hiệu đệ nhất thế gia. Tộc nhân Lục Gia vốn số lượng không nhiều, tại Thái Minh vực lại bị khắp nơi cản trở, nhất là sau khi Bạch Liên Kỳ tiến giai Tiên Vương, càng ngấm ngầm chèn ép Lục Gia. Thời Lục Xuyên Tiên Vương còn tại thế, tộc nhân Lục Gia có gần sáu triệu người, bây giờ chỉ còn lại chưa đến vài triệu người, cố thủ tại một tòa thành trì ở khu vực xa xôi, tu vi cao nhất chỉ là Kim Tiên, đã gần 100.000 năm chưa từng xuất hiện Đại La Kim Tiên nào.
Xem ra như vậy, Nguyên gia có thể từ từ quật khởi, một nguyên nhân quan trọng trong đó là vì Lang Hoàn vực không có Tiên Vương mới nào sinh ra. Nếu Nguyên gia và Lục gia đổi vị trí cho nhau, kết cục của Nguyên gia chưa chắc đã tốt đẹp hơn Lục gia là bao.
Mà Lục Ánh Nam và Triệu Ung sở dĩ bị chợ đen mua bán là vì có kẻ truy sát Lục Ánh Nam, trong lúc cùng đường mạt lộ, hai người đã tiến vào phạm vi thế lực của chợ đen để cầu một mạng sống. Hậu nhân còn sót lại trên đời của Lục Xuyên Tiên Vương cũng chỉ còn khoảng một nghìn người, Lục Ánh Nam là người có tư chất tốt nhất trong số họ, cho nên đã trở thành cái đinh trong mắt của một số kẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận