Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 1089

"Có lẽ vậy!" Ngư Thải Vi trong lòng có chút thất vọng, nhưng không biểu hiện trên mặt, "Tiền bối, chúng ta sáng mai liền xuất phát đi tìm Kỳ Lân Vương sao?"
Ngao Quang gật đầu. Ngư Thải Vi quay người nhìn những cuộn da thú sâu thẳm mênh mông, "Vãn bối còn có thể mượn xem những cuộn da thú bên trong không ạ?"
Khi chưa biết thân phận ẩn giấu của Ngư Thải Vi đã cho nàng xem, Ngao Quang bây giờ càng không từ chối, "Trước tiên ngươi cứ chọn ra vạn cuộn muốn xem rồi lấy đi, sau khi xem xong lại đến chỗ ta đổi những cuộn khác, cho đến khi ngươi không muốn xem nữa hoặc xem hết thì thôi."
"Ta có thể lấy đi sao? Đa tạ tiền bối!" Ngư Thải Vi hai mắt tỏa sáng, nàng gọi Ngọc Lân ra, nói với nàng ấy chuyện muốn tìm Kỳ Lân Vương, "Ngọc Lân, lần này lấy ngươi làm chủ, ngươi muốn đi đâu, chúng ta liền đi đó."
Ngọc Lân đảo mắt, nàng đâu có nơi nào đặc biệt muốn đi, tự nhiên là Ngư Thải Vi muốn đi đâu thì nàng đi đó. Tiên giới chín vực đã đi qua sáu vực, thực sự không cần thiết phải đi lại, còn lại ba vực thì đi vực nào đây? Nàng không cần suy nghĩ, chỉ dựa vào cảm giác nói ra: "Vậy thì đi Giao Hoa Vực đi."
Ngư Thải Vi cười, lúc này đi Giao Hoa Vực đúng là thời cơ tốt, "Tiền bối nghĩ thế nào?"
"Cứ theo hướng nàng nói mà đi." Ngao Quang đã đề nghị như vậy, hắn tự nhiên không có ý kiến.
Sự việc đã bàn bạc xong, tâm tình Ngao Quang vẫn phức tạp như cũ, không nói thêm gì nữa mà trở về chính điện. Ngư Thải Vi liền đến thiên điện bên trái để chọn lựa cuộn da thú.
Nàng đã xem hết các cuộn da thú thuộc tính Thổ và thuộc tính Không Gian. Lần này nàng chọn những cuộn da thú liên quan đến thần hồn và thần thức, nhưng không đủ vạn cuộn, nên lại chọn thêm rất nhiều cuộn da thú liên quan đến phong ấn, cộng thêm những cuộn da thú thuộc tính Thổ mà Ngọc Lân muốn xem, gom đủ thành vạn cuộn rồi bỏ hết vào vòng tay Như Ý.
Sau đó hai người về phòng, thiết lập cấm chế rồi đi vào Lưu Ly Châu. Ngọc Lân thở dài một hơi thật sâu, "Chủ nhân, ngài thả con rùa trắng kia ra thực sự có chút mạo hiểm."
"Không tính là mạo hiểm, trong lòng ta đã có tính toán," Ngư Thải Vi ngồi xuống, thần sắc biến ảo, "Đáng tiếc đến cuối cùng Tử Kim Long Vương cũng không nói ra ta có thể là ai."
"Hắn cũng không đủ chắc chắn thì làm sao dám nói ra danh xưng của thần," Ngọc Lân nằm phịch xuống giường êm, than thở, "Thật khổ cho ta, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, lại còn phải đi tìm Kỳ Lân Vương."
Ngư Thải Vi giúp nàng vuốt lại mái tóc rối, "Ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu."
"Được rồi, ta đành chịu vậy," Ngọc Lân gối đầu lên cánh tay mình, "Ai bảo ta xui xẻo chứ."
Ngư Thải Vi cười cười, "Đến Giao Hoa Vực, ta sẽ thử hỏi Ngao tiền bối xem có thể tách ra tìm hay không, có lẽ như vậy sẽ tìm được Kỳ Lân Vương nhanh hơn."
"Vậy cũng được, đến lúc đó chúng ta còn có thể tìm bông tuyết tinh thạch." Ngọc Lân trở mình.
Ngư Thải Vi chống tay day day thái dương, việc ứng đối tối nay cũng khiến nàng hơi mệt mỏi, "Ngươi và Ngao Thiên có thể cảm ứng được bông tuyết tinh thạch, không có lý nào Ngao tiền bối và những Thần thú chi vương khác cùng các Thần thú khác lại không cảm ứng được. Nhưng bọn hắn lại không thu thập bông tuyết tinh thạch lại, cứ để mặc chúng tản mát khắp nơi."
Ngọc Lân bĩu môi, "Đồ vật không dùng đến thì thu thập làm gì, nhất là bông tuyết tinh thạch phần lớn đều ở những nơi hiểm ác, đi mạo hiểm căn bản không đáng."
"Ta nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bông tuyết tinh thạch ở Hư Ảo Hải, ngươi đã rất sốt ruột kia mà." Ngư Thải Vi buồn cười nói.
Ngọc Lân nhắm mắt lại, "Khi đó ta đâu biết là không thể hấp thu. Mấu chốt là bông tuyết tinh thạch hữu dụng đối với chủ nhân là đủ rồi."
Ngư Thải Vi gật nhẹ đầu, vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, dứt khoát nằm xuống một bên khác của giường êm, ngủ chung giường cùng Ngọc Lân.
Ngủ một giấc đến trời sáng rõ, đã đến lúc xuất phát. Ngư Thải Vi tưởng rằng sẽ ngồi tiên thuyền hoặc băng qua Man Hoang dã cảnh, không ngờ Ngao Quang lại trực tiếp và mạnh mẽ như vậy. Hắn phất tay áo một cái, thu nàng và Ngọc Lân vào tụ lý càn khôn, rồi lại thu Thủy Tinh Cung vào không gian trong bụng mình, hóa thành một đạo tử quang bay vút lên trời, lơ lửng thẳng trên không phận Tiên Vương Phủ, ngưng tụ âm thanh hô lớn: "Bạch tiểu nhi, đi ra!"
Bạch Liên Kỳ vừa cảm ứng được một luồng khí tức mang tính áp đảo đánh tới thì liền nghe thấy giọng của Ngao Quang. Ánh mắt lão lóe lên, hiện thân ra, nén giận chắp tay hỏi: "Không biết Tử Kim Long Vương đại giá quang lâm có chuyện gì?"
"Bản vương muốn đến Giao Hoa Vực, mượn truyền tống trận dùng một lát! Bản vương đi thẳng qua là được, thông báo cho ngươi một tiếng, để tránh xung đột gây thương tổn người vô tội!" Ngao Quang nói xong liền lại hóa thành một đạo tử quang bay đi.
Mặt Bạch Liên Kỳ đặc biệt âm trầm, nhưng vẫn nhanh chóng lấy ngọc giản truyền âm ra, truyền tin cho vị Thái thượng trưởng lão Bạch gia đang canh giữ truyền tống trận. Khi Ngao Quang đến hòn đảo nổi có truyền tống trận, vị Thái thượng trưởng lão Bạch gia kia tự giác mở đại trận phòng hộ ra đón: "Gặp qua Tử Kim Long Vương!"
"Ừm!" Ngao Quang gật đầu, đi lướt qua hắn, quen đường quen lối tiến vào truyền tống trận dẫn đến Giao Hoa Vực. Hắn lấy ra một nắm tiên tinh cực phẩm ném vào vị trí chỉ định, cổng truyền tống mở ra. Ngao Quang bước vào đứng vững, trong chớp mắt, quá trình truyền tống bắt đầu. Dòng không gian dịch chuyển như tơ như cỏ lay động nhẹ nhàng. Vừa qua một canh giờ, không gian đột nhiên dừng lại, Ngao Quang bước ra khỏi truyền tống trận, trước mắt lại là một vùng đảo nổi.
Các Đại La Kim Tiên canh giữ truyền tống trận của Giao Hoa Vực cảm ứng được khí tức kinh khủng trên người Ngao Quang, nào dám ngăn cản, vội vàng khom người hành lễ. Ngao Quang khẽ giậm chân một cái liền bay thẳng vào tầng mây, biến mất không thấy bóng dáng. Vị Đại La Kim Tiên dẫn đầu vội vàng truyền âm cho Tiên Vương Phủ, báo rằng có một nhân vật cường đại tóc tím vàng vừa đến từ truyền tống trận.
Long Tiện sớm đã nghe Kình Đế nói về chuyện của Tử Kim Long Vương, nhận được tin tức liền đoán là hắn tới. Lão không hề trì hoãn nửa phần, lập tức rời khỏi bí địa đi tìm kiếm tung tích Ngao Quang. Tìm gần nửa tháng mà vẫn không thấy, lão đành bất đắc dĩ quay về, sai người chú ý khắp nơi, chỉ cần có hành tung của Tử Kim Long Vương là lập tức đến báo.
Mà lúc này, Ngao Quang đã sớm hóa thành một Đại La Kim Tiên cao lớn uy mãnh, mái tóc đen nhánh được buộc lên bằng tử kim long quan. Bên cạnh hắn có Ngư Thải Vi và Ngọc Lân đi theo. Ngư Thải Vi lại thu liễm khí tức, giả dạng tu vi Chân Tiên tiền kỳ.
Nhóm ba người đi tới Đỗ Lương Thành. Cũng không phải Ngọc Lân có cảm ứng gì đặc thù với nơi này, mà là lúc đi ngang qua, Ngao Quang ngửi thấy mùi rượu quen thuộc, khơi gợi hồi ức của hắn, nên cố ý đến tửu lâu ở đây nhấm nháp, hồi tưởng lại quá khứ.
Uống hết một vò rượu, đợi lúc ra khỏi tửu lâu, Ngao Quang lách mình đi về hướng đông, Ngư Thải Vi mang theo Ngọc Lân đi về hướng nam, cứ thế tách ra.
Ngư Thải Vi đề nghị với Ngao Quang chia làm hai đường, Ngao Quang vốn không muốn đồng ý. Về sau nghĩ đến nơi hắn muốn đi mà mang theo Ngư Thải Vi cũng không tiện, liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý với đề nghị của nàng. Hai người trao đổi ấn ký truyền âm để có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Đi được ba ngày đường, Ngư Thải Vi xác định bốn phía không có người, liền đi vào một nơi kín đáo. Ngọc Lân lập tức mang nàng độn thổ, nhanh chóng tiến vào một sơn động cỡ nhỏ. Ngư Thải Vi tâm niệm vừa động, mang theo Ngọc Lân tiến vào Hư Không Thạch, thúc đẩy Hư Không Thạch di chuyển cực nhanh. Thần thức của nàng tỏa ra bên ngoài đến phạm vi xa nhất, tìm kiếm bông tuyết tinh thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận