Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 457

Cố Nguyên Khê ồ một tiếng, "Phải rồi, ta vừa còn đang nghĩ Ngư Sư Muội giống ai, không sai, là giống Hoa Thần sư thúc."
Nghe hai người nói vậy, Ngư Thải Vi thoáng chốc ngẩn ra, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, "Ta không phải giống sư phụ, ta lớn lên giống phụ thân ta." Từ trước đến nay Ngư Thải Vi đều cảm thấy mình giống mẫu thân nhiều hơn một chút, không ngờ khi nét mặt cứng lại, ngược lại càng giống phụ thân, còn về việc nói giống sư phụ, là bởi vì phụ thân và sư phụ thật sự có rất nhiều điểm giống nhau.
Nàng không soi gương, thật sự không phát hiện ra, nghĩ đến Chu Vân Cảnh ngày ngày nhìn nàng, cũng không nghe hắn nhắc tới.
Có lẽ Chu Vân Cảnh nhìn nàng biến hóa từng ngày, trong lúc bất tri bất giác, đã cảm thấy Ngư Thải Vi vốn dĩ chính là dáng vẻ này, nên sẽ không đặc biệt đi so sánh với ai, không giống Tô Mục Nhiên và Cố Nguyên Khê, lần đầu nhìn thấy nên mới bị ấn tượng mạnh như vậy, lập tức nghĩ đến Hoa Thần Chân Quân.
Ngay sau đó, một tiếng sấm sét dữ dội vang vọng đất trời, cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người, bọn hắn cùng nhìn về phía Chu Vân Cảnh.
Nương theo cương phong, uy thế của sấm sét càng thêm to lớn, mà khí thế trên người Chu Vân Cảnh cũng không ngừng tăng lên, gần như muốn ngang hàng với Kiếp Lôi. Vẻ cường thế của hắn dường như đã chọc giận Lôi Kiếp, Thiên Uy phẫn nộ đến run rẩy kịch liệt, con sâu cái kiến nhỏ nhoi lại dám ngang nhiên như thế, ngay lập tức giáng xuống hai đạo lôi kiếp mạnh nhất, mang theo ý chí phẫn nộ của thiên địa, muốn đánh nổ Chu Vân Cảnh thành bột mịn, khiến hắn hồn phi phách tán.
Chu Vân Cảnh vừa mới nuốt ngàn năm linh nhũ, linh lực tràn đầy, tỏa ra tầng tầng kiếm quang báo ảnh, chỉ trong thoáng chốc ngưng tụ ra Kiếm Vực cao hơn ba mét. Lúc này thiên lôi đã đánh tới, va chạm với Kiếm Vực, nổ vang dữ dội. Lực xung kích mãnh liệt như sóng biển cuộn trào ra bốn phía, trong chớp mắt đã lan đến gần, ba người Ngư Thải Vi vội vàng ngự kiếm bỏ chạy, không dám chạm vào phong mang của nó.
Đợi uy thế của làn sóng xung kích giảm bớt, Ngư Thải Vi dẫn đầu lao vào, liền thấy Chu Vân Cảnh đang quỳ một gối trên mặt đất, tay nắm chặt Thanh Vân kiếm, Thanh Vân kiếm cắm sâu xuống mặt đất.
Đột nhiên, Chu Vân Cảnh rút Thanh Vân kiếm ra, đứng dậy, uy thế cuồn cuộn, ánh mắt sâu thẳm, bên trong dường như ngưng tụ ngàn vạn đạo kiếm quang.
"Chúc mừng Chu Sư Huynh, sau này ngươi chính là Nguyên Anh Chân Quân!" Ngư Thải Vi cười rạng rỡ, thầm truyền âm, "Chu Sư Huynh, ngươi đừng đem chuyện của ta trong một năm này nói cho người khác biết, nhất là dáng vẻ sau khi đánh nhau với yêu thú, tuyệt đối không được nói."
Chu Vân Cảnh lập tức nhếch khóe môi, dùng giọng nói chỉ có Ngư Thải Vi nghe thấy được, nói: "Được!"
Tô Mục Nhiên và Cố Nguyên Khê chỉ chậm một bước, cũng đến chúc mừng Chu Vân Cảnh.
Chu Vân Cảnh tâm trạng đang tốt, lại thấy hảo hữu đến, cười nói hàn huyên với bọn họ.
Không bao lâu, sấm sét tiêu tán, phía chân trời xa xăm truyền đến tiếng kiếm reo vang vọng, ánh sáng Kiếm Đạo bao la khuếch tán qua, khiến người ta lập tức sợ mất mật.
Thanh phong vỗ về trái tim đang rung động của mọi người, thổi tan đi khí tức u ám, mang đến linh vũ.
Linh vũ lất phất rơi, rơi xuống thân mỗi người, gột rửa đi vẻ u ám trên người, dung nhập vào nguồn sinh mệnh lực vô hạn.
"Chúc mừng Chu Sư Huynh Nguyên Anh đại thành!" Hai giọng nói một nam một nữ truyền đến, Ngư Thải Vi không quay đầu lại, giọng nói quen thuộc như vậy, không cần nhìn cũng biết là ai.
Chu Vân Cảnh lãnh đạm gật đầu, "Đa tạ Tang sư đệ, Phượng Sư Muội."
Thì ra Tang Ly và Phượng Trường Ca cũng bị cuồng phong cuốn vào trong bí cảnh, nhưng bọn họ không phải bị cự thủ tóm đến nơi này, mà là linh thú khế ước Hồng Long của Phượng Trường Ca cảm ứng được nơi này có cơ duyên, nên đã chủ động đến đây từ hơn nửa năm trước.
Sau khi đến đây một tháng, Tang Ly mới xác định là đã rơi vào trong điên đảo trận, Khung Lão nhìn thấy xiềng xích treo lơ lửng giữa không trung, bọn họ cũng đang không ngừng tiến lại gần nơi đó, gặp phải tình huống giống như nhóm Ngư Thải Vi. Cho đến hôm nay cảm ứng được Lôi Kiếp, mới nhận ra nơi này còn có người khác, vội vàng chạy tới. Do khoảng cách xa xôi, khi đến nơi thì Lôi Kiếp vừa kết thúc, nhìn thấy Chu Vân Cảnh nên vội vàng đến chúc mừng.
Sau đó, hai người chào hỏi Tô Mục Nhiên và Cố Nguyên Khê. Ban đầu bọn họ không chú ý người đứng cạnh Chu Vân Cảnh chính là Ngư Thải Vi, còn tưởng là sư huynh đệ nào khác trong tông môn. Đến khi phát hiện ra đó là Ngư Thải Vi, cả hai đồng thời sững sờ, trong lòng cùng nghĩ đến một chuyện: "Sao trước giờ không phát hiện Ngư Thải Vi lại giống sư phụ đến như vậy"!
Ngư Thải Vi không để ý đến vẻ ngây người của hai người, gật đầu với bọn họ xem như chào hỏi. Tang Ly và Phượng Trường Ca cũng cứng nhắc gật đầu đáp lại, không nói gì.
Chương 208: Biện pháp
Các tu sĩ Kim Đan quan sát Lôi Kiếp ở phía xa, thấy bên cạnh Chu Vân Cảnh có nhiều đồng môn đi cùng, không còn né tránh, lần lượt tiến đến chúc mừng hắn.
Có người Chu Vân Cảnh vốn quen biết, như Lôi Cường, Liễu Ân Ân; có người do Tô Mục Nhiên giới thiệu, như Hô Diên Chân Nhân – lúc này Ngư Thải Vi mới biết thì ra bản danh của hắn là Hô Diên Minh Trạm; có người tự giới thiệu, còn có một số không báo gia môn, chỉ lễ phép tiến lên chúc mừng.
Sau khi nhóm Tô Mục Nhiên tiến vào, lại có thêm mấy vị tu sĩ Kim Đan tìm đến nơi này, có đệ tử tông môn thế gia, cũng có tán tu. Những người không báo gia môn kia, phần lớn đến từ các gia tộc nhỏ hoặc là tán tu.
Những người từng cùng đến tộc Thính Lân, cũng đều chào hỏi Ngư Thải Vi, trong lời nói vô cùng khách khí.
Trước kia ở tộc Thính Lân, Cố Nguyên Khê chỉ nói kế hoạch của Ngư Thải Vi cho Tô Mục Nhiên biết, sợ có biến cố gì xảy ra, nên hai người không tiết lộ cho người thứ ba, những người khác đều tưởng người ký kết khế ước chính là Ngư Thải Vi thật.
Đến khi bị cự thủ bắt đến đây, hai người mới nhân cơ hội nói cho mọi người biết tình hình của Ngư Thải Vi, phương thuốc giải dược là do Ngư Thải Vi tìm được, ngay cả thuốc giải trong tay Cố Nguyên Khê cũng là dùng linh dược do nàng tìm được để điều chế, không ai có thể chiếm công lao của nàng.
Mọi người đều nhận ân tình này của Ngư Thải Vi, tuy không cần phải nói lời cảm tạ trước mặt, nhưng đạo lý khách khí vài câu thì vẫn hiểu.
Trong lúc liếc mắt nhìn quanh, Tang Ly không nhịn được mà chú ý đến tình hình bên cạnh Ngư Thải Vi. Thấy nàng đang vui vẻ trò chuyện cùng các tu sĩ khác, bàn tay đặt bên người bất giác muốn siết chặt lại, hắn phải dùng sức rất lớn mới kìm lại được động tác của mình.
Chỉ mới mấy năm trôi qua, hắn đã không nhìn thấu được tu vi của Ngư Thải Vi, không nhìn ra được tu vi của nàng là Kim Đan kỳ đỉnh phong hay là Kim Đan hậu kỳ. Sự suy đoán khó hiểu cùng lòng đố kỵ khó tả giống như một lưỡi dao cùn đâm vào ngực, khiến trái tim hắn âm ỉ đau nhói, sắc mặt lạnh lùng, ngay cả việc chào hỏi, nói chuyện với bạn bè cũng chẳng để tâm.
Thần sắc Phượng Trường Ca bình thản hơn hắn nhiều, nhưng cũng có vài phần tư vị khó nói quanh quẩn trong lòng. Vị sư tỷ trước kia nàng không hề để vào mắt, đã trở thành đối tượng mà nàng phải gắng sức đuổi theo. Cái tư vị này, dù không phải cay đắng, nhưng cuối cùng cũng chẳng hề ngọt ngào. Vốn tưởng rằng lần gặp lại này nàng đã vượt qua đối phương, không ngờ tu vi của Ngư Thải Vi vẫn cao hơn nàng một tiểu cảnh giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận