Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 1159

Ngư Thải Vi nghiến chặt răng, không thể để Huyền Lao này lại đi theo Lạc Vô Ưu, nếu không, với thuật bói toán của hắn, sau này đám người Lạc Vô Ưu sẽ như hình với bóng bám theo nàng. So với việc khắp nơi đề phòng, chẳng bằng 'một lần vất vả suốt đời nhàn nhã'. Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là không thể để bọn hắn ảnh hưởng hay phát giác ra chuyện Chu Sư Huynh đang độ kiếp.
Ánh mắt lóe lên, Ngư Thải Vi thiết lập cấm chế rồi trốn vào Hư Không Thạch, thần thức bất động, âm thầm quan sát hành động của bọn hắn.
Ngay lúc nàng vào Hư Không Thạch, mai rùa đang tỏa lưu quang bốn phía trên tay Huyền Lao đột nhiên ảm đạm đi. Sắc mặt Huyền Lao tái mét, khóe miệng tràn ra một tia máu. Bộ tộc huyền quy tinh thông thôi diễn thiên cơ, nhưng nếu cưỡng ép nhìn trộm thiên cơ không nên biết, hoặc mệnh lý của người có tu vi cao hơn mình, thì sẽ gặp phải phản phệ.
“Thế nào rồi?” Lạc Vô Ưu đúng lúc hỏi.
Huyền Lao vận chuyển công pháp, cưỡng ép đè nén khí huyết đang cuộn trào trong lồng ngực, “Nó đã ẩn đi, nhưng vị trí biến mất ở ngay gần đỉnh cao nhất.”
Lưu quang mấy lần lóe lên, đám người bọn họ đã đến đỉnh cao nhất, dò xét nhìn quanh bốn phía. Long Tiện chắp tay sau lưng, “Tương truyền núi Thiên Ngu ẩn chứa một kiếm mộ tuyệt thế, vô số tàn kiếm thời Viễn Cổ, Thượng Cổ được mai táng trong đó, không thiếu những Tiên kiếm nổi danh trên đời. Ta rất nghi ngờ, thứ liên quan đến Huyền Võ Vương chính là ở trong kiếm mộ này.”
Lạc Vô Trần rất tán thành, “Nơi này có thể tránh được sự dò xét của chúng ta thì chỉ có kiếm mộ. Huyền Lao, ngươi tiếp tục bói toán, thôi diễn ra vị trí ẩn náu chính xác của nó.”
Khóe miệng Huyền Lao tuôn ra nhiều máu hơn, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Hắn lau máu trên khóe miệng, “Lạc Tiên Vương thứ tội, hôm nay phản phệ nghiêm trọng, ta đã không thể nào bói toán được nữa, nhanh nhất cũng phải đến chiều mai mới có thể.”
“Huyền Lao hãy đi tu dưỡng trước, chiều mai tiếp tục bói toán, không được sai sót.” Lạc Vô Ưu nhướng mày, “Vô Trần, Tiện Vương, các ngươi hãy kiểm tra kỹ lưỡng xem có khe hở hay không gian ẩn nào không.”
Long Tiện gật đầu, dùng thần thức dò xét. Lạc Vô Trần mím môi, truyền âm cho Lạc Vô Ưu, “A tỷ, ta nhớ Đế Quân từng đến núi Thiên Ngu tìm kiếm mộ.”
Lạc Vô Ưu liếc hắn một cái, “Chuyện xưa rồi, Đế Quân chẳng qua chỉ tiện đường tìm thử mà thôi, cũng không cố chấp. Nhưng lần này khác biệt, nếu có thể tìm được kiếm mộ, Đế Quân có lẽ sẽ vui vẻ một lát. Chúng ta nhắm vào Huyền Võ Vương, nếu có thể tìm thấy hắn, Đế Quân chắc chắn sẽ tâm tình rất tốt.”
Ngư Thải Vi nhìn Lạc Vô Ưu, đây đã là lần thứ hai họ gặp mặt, cả hai lần đều không nhìn thấu nàng. Khí tức của nàng không phải Đại La Kim Tiên, cũng không phải Tiên Vương, mà mịt mờ sâu thẳm, vô cùng khác thường. Lạc Vô Ưu là tỷ tỷ của Lạc Vô Trần, xét theo số tuổi nàng đã sống, sớm đã vượt qua thọ nguyên của Đại La Kim Tiên, nhưng trên người nàng không thấy chút dấu hiệu suy bại nào, tinh khí mạnh mẽ, khiến người khác phải tò mò.
Thần thức của Ngư Thải Vi dò xét từng ngóc ngách của kiếm mộ, cảm ứng những nơi có dao động bất thường, hy vọng có thể tìm được Chu Vân Cảnh, hiểu rõ tình hình tiến triển độ kiếp của hắn.
Mặt trời lặn xuống núi Tây, rồi lại mọc lên từ phương Đông, chiếu rọi khắp bốn phương trời. Vào thời khắc ánh nắng chói chang nhất, Huyền Lao lại lần nữa tế ra mai rùa để bói toán. Máu tươi thấm đẫm mai rùa, kích phát lưu quang màu đỏ, xoay tròn cực nhanh dọc theo các đường vân trên mai rùa.
Đột nhiên, lưu quang thoát ra khỏi mai rùa, ngưng tụ thành một sợi tơ nhỏ màu đỏ máu bắn về phía xa, vặn vẹo xoắn lại. Đường đi của nó gần như trùng khớp với lộ tuyến tiến vào tiên mộ.
Lúc này, trong mắt Ngư Thải Vi xẹt qua u quang, bàn tay biến ảo, không gian pháp tắc được vận dụng, khiến các tầng không gian bên ngoài kiếm mộ phân tách rồi chồng chéo lên nhau, không ngừng thay đổi lộ tuyến tiến vào tiên mộ, nhiễu loạn đường đi của sợi tơ máu, khiến nó từ từ lệch khỏi phương hướng tiên mộ.
Huyền Lao cảm ứng được việc sợi tơ máu tiến lên bị nhiễu loạn, chau mày. Ba giọt tinh huyết được gia trì vào mai rùa, sợi tơ máu mãnh liệt vạch phá không gian, muốn quay lại lộ tuyến ban đầu. Long Tiện thấy vậy, một luồng thần thức mạnh mẽ được ngưng tụ, bám sát sợi tơ máu, trong nháy mắt đi về phía trước để điều tra tình hình bên trong.
Ngư Thải Vi phát giác được thần thức dò xét của Long Tiện, ngón tay hơi cong lên, kích phát không gian rung lên như dây đàn, chống đỡ lực lượng của sợi tơ máu. Không gian từ ba mặt đột nhiên siết lại, sợi tơ máu bị nghiền nát thành vụn. Thần thức của Long Tiện vội vàng rút về, nhưng tốc độ không đủ nhanh, đã bị vòng xoáy không gian nghiền nát.
Huyền Lao phun mạnh ra một ngụm máu lớn, sắc mặt xám ngoét, cánh tay mềm nhũn buông thõng. Lưu quang màu đỏ trên mai rùa tức thì hóa thành khói đen, kéo theo cả mai rùa cũng mất đi vẻ sáng bóng vốn có.
Long Tiện chỉ cảm thấy thần hồn từng cơn đau nhói như bị bóp nghẹt, hai mắt bắn ra tinh quang tứ phía, “Có kẻ đang cố tình quấy nhiễu quẻ tượng, thực lực không thua kém Tiên Vương.”
“Trong kiếm mộ có người?! Thực lực còn không kém Tiên Vương,” Lạc Vô Ưu mắt phượng nheo lại, “Lẽ nào đó chính là Huyền Võ Vương?”
“Không phải ngô vương,” Huyền Lao khàn giọng hô lên, “Tuyệt đối không phải ngô vương!”
Long Tiện trừng mắt, “Không phải Huyền Võ Vương thì là ai? Tiên giới còn ai có thực lực không thua kém Tiên Vương?”
“Nếu là ngô vương, sẽ không đánh nát quẻ tuyến, nhất định là có cao nhân khác.” Huyền Lao kiên trì nói.
“Quẻ này của ngươi còn bói được nữa không?” Lạc Vô Ưu hỏi.
Huyền Lao ho dữ dội vài tiếng, “Trong vòng ba tháng ta không cách nào gieo quẻ được nữa, bên trong có cao nhân tại, gieo quẻ cũng chỉ bị đánh nát hoặc gây nhiễu loạn mà thôi.”
“Vậy thì tránh ra,” Lạc Vô Trần ra hiệu, hai Đại La Kim Tiên tiến lên đỡ Huyền Lao sang một bên, “Long Tiện huynh, ngươi dùng thần thức dò xét, có phát hiện gì không?”
“Để ta thử một lần.” Long Tiện đưa tay, ngón trỏ và ngón cái chạm vào nhau rồi cùng chỉ thẳng ra. Tiên lực thuộc tính Kim hùng hậu ngưng tụ thành một lưỡi dao, được pháp tắc gia trì mà chuyển động, như một luồng điện quang với thế không thể cản phá, chém về phía vị trí mà sợi tơ máu đã tiến vào.
Bàn tay Ngư Thải Vi khẽ xoay, không gian pháp tắc biến hóa, không gian bên ngoài kiếm mộ ngưng tụ lại rắn như thép luyện kim cương. Lưỡi dao tiên lực hung hăng chém tới, keng keng keng, tiếng kim loại va chạm chói tai vang vọng, kinh động chim bay trong núi. Các Đại La Kim Tiên có mặt vội vàng phong bế thính lực, để tránh thần hồn bị chấn động.
Ngay sau đó là đạo lưỡi dao thứ hai, rồi thứ ba liên tiếp công kích tới, chiêu sau nối tiếp chiêu trước, cường hãn lại sắc bén. Tiếng kim loại chói tai vang vọng không dứt, không gian xung quanh bị chấn động đến vỡ vụn, khơi dậy từng trận gió lốc cuồng bạo, ngọn núi cũng rung lắc, dường như sắp bị thổi đổ.
Pháp quyết trong tay Ngư Thải Vi liên tục biến ảo, thao túng không gian pháp tắc tạo ra những tầng không gian uốn lượn, nhanh chóng bù đắp vào bức tường không gian bị chấn nát, đối kháng với lưỡi dao của Long Tiện.
Một bên công kích, một bên phòng thủ, hai người lâm vào thế giằng co, chỉ thấy gió bão nổi lên, không gian chấn động, nhưng không bên nào tiến thêm được.
Sắc mặt Long Tiện bắt đầu trở nên khó coi, mày nhíu ngày càng chặt. Thao túng không gian pháp tắc đạt đến trình độ như thế này, mấy trăm ngàn năm qua cũng chỉ từng thấy ở Lục Xuyên Tiên Vương. Người bên trong tiên mộ lẽ nào chính là truyền nhân của Lục Xuyên mà thiên cơ đã tiết lộ? Nghĩ đến đây, chân hắn khẽ nhấn xuống, tiên lực bùng nổ, uy lực thoáng chốc tăng vọt mấy lần, khiến không gian bên ngoài run rẩy vặn vẹo, thế công càng mạnh mẽ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận