Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 664

“Lôi Cuồng, ngươi từng tiếp xúc với Ngư Thải Vi, hiểu nàng đến mức nào?” Quảng Ninh Đạo Quân truyền âm hỏi Lôi Cuồng.
Tâm trạng Lôi Cuồng đang phức tạp, ngày càng cảm thấy khoảng cách với Ngư Thải Vi càng lúc càng lớn, hắn cúi đầu đáp lại: “Lần cuối ta gặp nàng là ở Nhật Thăng thành, lúc đó nàng đã là Hóa Thần hậu kỳ, tiên pháp tinh diệu, thủ đoạn phong phú, bên cạnh nàng có đến ba linh thú hóa hình. Về phần vẽ bùa, ta chỉ biết nàng có thể vẽ cửu giai phù triện, tình hình cụ thể thì không rõ lắm.”
Quảng Ninh Đạo Quân thấy Lôi Cuồng cũng không nói thêm được gì, chợt cảm thấy môi hơi khô khốc, trong lúc uống một chén linh trà, hai tổ trong sân đấu đã quyết xong thắng bại, cuối cùng thì tông sư của ngự thú cửa và Tần gia đã nhỉnh hơn một bậc.
Trận tiếp theo, Quảng Ninh Đạo Quân đối đầu với tông sư của Lăng Tiêu Kiếm Tông, Thụ Nguyên Đạo Quân đối đầu với tông sư của Hô Diên gia, Bảo Tông Sư đối đầu với tông sư của Chân Võ Môn. Khi thì kim quang lấp lóe, khi thì sắc xanh óng ánh, phảng phất như vượt núi băng sông, lại tựa như liệt hỏa oanh lôi, diễn ra một trận truy đuổi triền đấu đặc sắc. Quảng Ninh Đạo Quân, Thụ Nguyên Đạo Quân và Bảo Tông Sư là những người chiến thắng.
Thêm một vòng thắng thua nữa là có thể quyết định ba vị trí đầu, định ra danh sách người được đến tầng thứ năm của La Phù Linh cảnh. Sáu người lại dùng oẳn tù tì để xác định đối thủ. Ngư Thải Vi và Thụ Nguyên Đạo Quân đã thống nhất trước, hai người ra số khác nhau, nếu không sẽ thành người nhà tự đấu đá hao tổn lẫn nhau.
Nắm đấm của sáu người nhanh như tật phong, chỉ trong mấy hơi thở đã quyết định xong đối thủ. Ngư Thải Vi đối đầu với tông sư của ngự thú cửa, Thụ Nguyên Đạo Quân đối đầu với Bảo Tông Sư, Quảng Ninh Đạo Quân đối đầu với tông sư của Tần gia. Ba cặp đấu cứ thế bắt đầu.
Chương 311: Tơ bông làm cho
Thể Huyền Đạo Quân của ngự thú cửa ở trận trước đã sử dụng ý cảnh Phù Đạo thuộc tính Hỏa, lần này đối đầu với Ngư Thải Vi vẫn dùng y như cũ.
Ngư Thải Vi chưa cảm ngộ được ý cảnh Phù Đạo thuộc tính Thủy, nên quyết định dùng thuộc tính Thổ để ứng phó. Đất đối với lửa cũng có tác dụng khắc chế nhất định, đất cát bao phủ lên lửa, ngăn cách linh khí là có thể dập tắt được lửa.
Thể Huyền Đạo Quân, bất luận là tu vi hay ý cảnh Phù Đạo, tuyệt đối ở trên các Đạo Quân khác. Hắn ngưng tụ ra hình lửa vừa phức tạp vừa thâm thúy, các vòng lửa bên trong đan xen vào nhau, vừa bắt đầu đã ra sức tấn công mạnh mẽ. Ngư Thải Vi căn bản không kịp tìm ra điểm đột phá trong ý cảnh, vừa mới bắt đầu đã suýt chút nữa không đỡ nổi.
Lửa quá mạnh khiến đất bị thiêu đốt, tán ra không thành hình. Ý cảnh Phù Đạo thuộc tính Thổ dần bị ý cảnh thuộc tính Hỏa thúc ép đến tan rã. Ngư Thải Vi kịp thời bổ sung thêm ý cảnh thuộc tính không gian mới dần đứng vững gót chân, tìm được đường sống trong biển lửa.
Ban đầu Thể Huyền Đạo Quân duy trì thế công cường đại, Ngư Thải Vi cẩn thận ứng đối, như con gián Tiểu Cường đánh mãi không chết, từng chút một tìm kiếm quy luật của ý cảnh trong lửa, len lỏi trưởng thành trong khe hẹp. Thể Huyền Đạo Quân tìm đủ mọi cách mà từ đầu đến cuối vẫn không thể đánh tan hoàn toàn ý cảnh thuộc tính Thổ, liền dần thu thế để bảo tồn thực lực. Ý cảnh lửa và đất giao nhau di chuyển, ngươi tiến ta lùi, ngươi lùi ta đuổi, không ngừng thăm dò cắn xé lẫn nhau để tìm ra điểm chí mạng của đối phương.
Cuộc đối đầu lần này là một quá trình cực kỳ hao mòn linh lực, thần thức và thời gian. Trong lúc đó, Thụ Nguyên Đạo Quân và Bảo Tông Sư đã phân định thắng bại trước một bước.
Thụ Nguyên Đạo Quân thắng, lúc trở lại chỗ ngồi đã truyền âm cho Bảo Tông Sư: “Bảo Tông Sư rõ ràng còn dư lực, lại thu tay vào thời khắc mấu chốt, tại hạ thực sự thắng mà không võ.”
Thụ Nguyên Đạo Quân chỉ cảm thấy mình và Bảo Tông Sư thực lực ngang nhau, thật sự đánh đến cùng thì ai thua ai thắng là năm năm chia, nhưng Bảo Tông Sư chưa đạt tới đỉnh điểm đã lui xuống, rõ ràng là cố ý nhường.
Bảo Tông Sư sắc mặt không đổi, hồi âm: “Thụ Nguyên Đạo Quân thiết mạc nói như vậy, đấu đến cuối cùng kết quả cũng thế thôi, Bảo mỗ chỉ không muốn tốn sức mà thôi.”
Đấu đến cùng, có thể là hắn thắng, cũng có thể là Thụ Nguyên Đạo Quân thắng. Bảo Tông Sư không quan tâm thắng thua, hắn vốn là tông sư do Chu Gia bồi dưỡng, nếu có cơ duyên muốn đến tầng thứ năm La Phù Linh cảnh lĩnh ngộ, cơ hội luôn luôn có. Nhưng Thụ Nguyên Đạo Quân thì khác, rất có thể chỉ có một cơ hội này.
Hôm nay nếu đối thủ là người khác, hắn tất nhiên sẽ toàn lực quyết đấu, đều dựa vào bản lĩnh. Nhưng Thụ Nguyên Đạo Quân là người Nguyên gia. Lần đó hắn rơi vào tay Giao Long tộc, cầu cứu vô vọng, chính là người Nguyên gia cứu hắn. Mặc dù Nguyên gia không nói rõ, nhưng người được cứu lúc đó trong lòng đều hiểu rõ. Huống chi trong thời gian chờ người Chu Gia đến đón, Nguyên gia rất mực chăm sóc hắn. Lần này vừa hay Chu Gia Lão Tổ đồng ý mở tầng thứ năm Linh cảnh, lại trùng hợp hắn cùng tổ với Thụ Nguyên Đạo Quân, hắn chẳng qua làm việc thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Nghĩ đến lần được cứu ở chỗ Giao Long tộc, Bảo Tông Sư bỗng nhiên trong lòng khẽ động. Lúc đó hắn bị nội thương lại bị hành hạ giày vò, thần hồn dao động nhưng thần trí lại dị thường kiên định, tỉnh táo. Về sau trúng thuốc mê, tỉnh lại đã ở trong phủ thành chủ của Nguyên Gia. Có lẽ do thần trí quá căng thẳng, thuốc mê cũng không khiến hắn hoàn toàn mất đi tri giác, loáng thoáng cảm ứng được điều gì đó, khí tức đó...
Hốc mắt Bảo Tông Sư đột nhiên co lại, quay đầu nhìn về phía Ngư Thải Vi đang tập trung toàn bộ tinh lực đấu với Thể Huyền Chân Quân. Sẽ là nàng sao?
Hắn nheo mắt trầm tư. Nên xác định rõ ràng hay là tuân theo ý nguyện của Nguyên gia mà lạnh nhạt xử lý đây? Hắn cần phải suy nghĩ kỹ.
Một lát sau, Quảng Ninh Đạo Quân khẽ quát một tiếng, linh quang lóe lên, ý cảnh Phù Đạo mà tông sư Tần gia dựng lên sụp đổ như băng tuyết, không cách nào duy trì được nữa, chỉ đành chắp tay tiếc nuối nhận thua trận giao đấu này. Quảng Ninh Đạo Quân thắng.
Trong đại đường, chỉ còn lại Ngư Thải Vi và Thể Huyền Đạo Quân chưa quyết thắng bại. Cuộc tranh đấu của hai người đã đến giai đoạn gay cấn, nhưng Ngư Thải Vi vẫn thong dong, còn Thể Huyền Đạo Quân thì nhíu chặt mày, chóp mũi rịn ra mồ hôi mịn.
Hơi thở của đám đông bất giác trở nên chậm rãi kéo dài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khối linh quang không ngừng phun trào ở giữa, quan sát hai loại ý cảnh Phù Đạo triền đấu bên trong. Nhất thời, toàn bộ đại đường rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng va chạm lách tách rất nhỏ của ý cảnh.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài Thiên Phù Thành có một nhóm tám người vội vàng ngự kiếm bay tới, người nào người nấy đều lộ vẻ phong trần mệt mỏi. Dẫn đầu là một Nữ Tu Hóa Thần trung kỳ mặc y phục màu lam tím, trong tay nắm một viên bảo châu trong suốt. Bảo châu sáng chói, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Không sai, tặc nhân đang ở Thiên Phù Thành, chúng ta vào thành truy bắt trước!” Nữ Tu lấy ra ngọc giản truyền âm nói mấy câu rồi vung tay lên. Người tùy tùng ném linh thạch ở cổng thành, cả nhóm nhanh chóng đi qua cổng thành, vào đại lộ của Thiên Phù Thành. Bảo châu trong tay nàng liên tục biến đổi màu sắc để chỉ hướng. Bọn họ lần theo dấu vết dọc đường, bất tri bất giác đã đi tới phủ thành chủ.
“Ở trong phủ thành chủ Chu Gia. Đi, đưa danh thiếp lên, chúng ta đi bái phỏng Chu thành chủ.” Nữ Tu nắm chặt bảo châu trong tay, định nhanh bước tiến lên, nhưng bị nam tu trung niên phía sau ôm quyền ngăn lại: “Tiểu thư, bây giờ đang là đại điển 50 năm của Thiên Phù Thành. Trên đường đã nghe nói người từ khắp nơi ở Đông Châu, bao gồm các đại tông môn thế gia đều đến. Hiện tại rất đông tông sư, đại sư phù triện đang tụ tập luận đạo ở phủ thành chủ. Chúng ta cứ thế tùy tiện đi vào, e rằng không ổn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận