Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 815

Phía sau, hai nữ tu Hợp Thể cảnh đi theo bất giác cùng nhìn thoáng qua hướng Ngư Thải Vi vừa rời đi, thực sự không nghĩ ra tại sao Tạ Ngọc Nghiên lại nguyện ý liên hệ với tu sĩ phi thăng này, còn vui lòng gần gũi như vậy.
Nếu đi hỏi Tạ Ngọc Nghiên, nàng thật ra cũng nói không rõ ràng lắm. Có lẽ là vì lúc trong lòng đặc biệt căng thẳng, sa sút đã được Ngư Thải Vi đưa về nên còn thấy cảm kích; có lẽ là tiềm thức cảm thấy Ngư Thải Vi sẽ không hại nàng; cũng có lẽ là vì Ngư Thải Vi không giống những tu sĩ phi thăng khác, vừa gặp nàng đã tự động hạ thấp tư thái. Dù sao thì ở chung thấy tự nhiên, nên cứ tự nhiên qua lại, nàng nghĩ thế nào thì làm thế ấy thôi, làm gì có nhiều "vì sao" như vậy.
Tạ Ngọc Nghiên tâm trạng vui vẻ trở lại Tạ phủ. Khi đi ngang qua phòng lớn, liền thấy đường huynh Tạ Lâm Gia và đường tỷ Tạ Ngọc Hân đang đi tới từ phía đối diện.
“Nhị ca, Tứ tỷ!” “Nghiên Nghiên, ngươi đã về,” Tạ Ngọc Hân bước nhanh hai bước đến trước mặt Tạ Ngọc Nghiên, nheo mắt lại, “Ta nghe chưởng quỹ Hạc Tiên Nhai nói, ngươi dẫn theo một tu sĩ phi thăng đi dạo phố, là thật sao?” Tạ Ngọc Nghiên gật đầu, “Đúng nha, nàng chính là ân nhân của ta đó.” Sắc mặt Tạ Lâm Gia trầm xuống, “Nghiên Nghiên, tu sĩ phi thăng rất xảo trá, bọn hắn vì tài nguyên có thể không từ thủ đoạn. Lần trước nàng đưa ngươi về, đã cho nàng tiên tinh làm thù lao rồi, bây giờ nàng còn cứ bám lấy ngươi không buông, để ngươi dẫn nàng đi Hạc Tiên Nhai…” “Ai nha nhị ca, nàng không có bám lấy ta không buông, là ta chủ động đi tìm nàng muốn dẫn nàng đi Hạc Tiên Nhai.” Tạ Ngọc Nghiên vội vàng dậm chân giải thích.
Tạ Ngọc Hân hừ lạnh một tiếng, đưa ngón trỏ lên điểm vào trán Tạ Ngọc Nghiên, “Ngươi nha, ai biết nàng có phải đang lấy lui làm tiến, dục cầm cố túng hay không, bề ngoài thì tỏ ra mây trôi nước chảy, nhưng thực chất trong bụng đầy tính toán. Sau này ngươi cách xa nàng một chút.” “Nàng mới không phải người như vậy. Với lại, ta chỉ dẫn nàng đi dạo phố, cũng không tiêu linh thạch cho nàng, trước khi đi nàng còn tặng quà cho ta.” Tạ Ngọc Nghiên không phục, lấy túi trữ vật ra lắc lắc.
“Ngươi cảm thấy chỉ là đi dạo đường phố, nhưng đối với những tu sĩ phi thăng đó mà nói, đây chính là chuyện tốt cầu còn không được,” Tạ Ngọc Hân nhìn túi trữ vật, khinh miệt nói: “Nàng một tu sĩ hạ giới tới, có thể có đồ tốt gì chứ, đoán chừng cũng chỉ làm mấy thứ đồ chơi dỗ dành ngươi thôi.” “Ta biết mà, nàng cũng nói là một ít đồ vật thôi.” Tạ Ngọc Nghiên hoàn toàn không thấy buồn bực.
Ánh mắt Tạ Lâm Gia lóe lên tinh quang, “Nghiên Nghiên, mở ra xem nàng tặng những gì nào.” “Được thôi.” Tạ Ngọc Nghiên đi đến chiếc bàn trước phòng lớn, thần thức khẽ động, trên bàn liền xuất hiện ba cái hộp xếp chồng lên nhau từ lớn đến nhỏ. Hộp dưới cùng rộng hai thước vuông, hộp trên cùng dài một thước, rộng nửa thước.
Tạ Ngọc Hân nhanh tay mở hộp thứ nhất, cười nhạo một tiếng, “Chỉ là điểm tâm mà thôi!” Tạ Lâm Gia giúp mở hộp thứ hai, sắc mặt dịu đi một chút, “Là chín quả linh quả bát giai, ngược lại cũng có mấy phần khó được!” Tạ Ngọc Nghiên cười cười, mở hộp thứ ba. Lập tức, ánh sáng lung linh lập lòe, xuyên qua ánh sáng đó lại là một mảnh đất đai lớn. Tạ Ngọc Nghiên còn chưa nói gì, Tạ Ngọc Hân đã kêu lên trước: “Không gian linh điền! Làm sao có thể? Nàng một tu sĩ hạ giới có đồ tốt như vậy mà không giấu đi, lại tùy tiện đem tặng đi như vậy?” “Không gian linh điền gì?” Vừa đúng lúc này Tạ Ân Tầm từ bên ngoài trở về, nghe được lời của Tạ Ngọc Hân.
Tạ Ngọc Nghiên ôm lấy cái hộp như vật quý, “Cha, ngài nhìn xem, đây là Ngư, ừm, Ngư tỷ tỷ tặng cho ta, có hơn sáu mẫu lận đó, còn lớn hơn cả mảnh đất năm ngoái sinh nhật ngài tặng cho ta nữa. Chôn linh tủy vào là có thể trồng rất nhiều linh dược rồi, sau này cứ để trong phòng của ta, mỗi ngày ngắm nhìn.” Tạ Ân Tầm cầm lấy một phương linh điền cẩn thận quan sát, ánh mắt càng thêm thâm thúy, “Ngọc Nghiên, ngày mai mời nàng đến nhà, cha muốn gặp nàng một lần.”
***
Lúc này, tại căn nhà trệt thuê lại, Ngư Thải Vi vừa trở về lộ mặt, Lạc Dao liền yểu điệu bước tới.
“Ai nha, Ngư đạo hữu, thật sự là ta có mắt không biết kim khảm ngọc, không ngờ ngươi lại có giao tình với tiểu thư Tạ gia.” Ngư Thải Vi khóe môi khẽ nhếch, “Chỉ là tình cờ quen biết mà thôi, chưa nói tới giao tình.” Lạc Dao ánh mắt lưu chuyển, trách móc: “Ngư đạo hữu sao lại nói đùa với ta, nếu không có giao tình, người tinh quý như nàng ấy sao lại hạ cố đến chỗ ta, còn dẫn theo đạo hữu đi dạo Hạc Tiên Nhai. Sau này đạo hữu phát đạt, nói không chừng còn phải nhờ đạo hữu chiếu cố nhiều hơn.” “Lạc đạo hữu quá lời rồi, ta còn đang thuê phòng của đạo hữu, phải dựa vào đạo hữu chiếu cố mới đúng.” Ngư Thải Vi cười khẽ, làm động tác mời.
Lạc Dao cười duyên một tiếng, xoay người yểu điệu rời đi. Ngư Thải Vi đi vào cửa phòng, đóng cấm chế lại, khoanh chân ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Tâm niệm vừa động, thập giai phù triện bên trong Lưu Ly Châu liền biến mất, xếp chồng ngay ngắn trên giá gỗ bên trong Như Ý Vòng Tay.
Trên giá gỗ còn có số lượng lớn cửu giai phù triện, đều là nàng chuẩn bị sau khi phi thăng. Bây giờ có thập giai phù triện, cửu giai phù triện liền không còn quá cần thiết nữa. Ngư Thải Vi lại động tâm niệm, trừ những cửu giai không gian phù triện ra, những cửu giai phù triện khác toàn bộ chuyển vào nhẫn trữ vật trong Lưu Ly Châu, không dùng cho thường ngày. Nàng không định bán đi đổi lấy linh thạch, giữ lại sau này Nguyệt Ảnh Điệp các nàng đều có thể dùng, nàng cũng có cả một gia đình cần nuôi.
Bây giờ thập giai phù triện đã thành, Ngư Thải Vi lại nảy sinh ý định rời thành. Ở trong thành nhưng tìm không thấy đại cơ duyên. Khoảng cách đến ngày hết hạn thuê nhà còn hai mươi ngày nữa, nàng quyết định ở hết hạn thuê liền đi. Nàng trở tay nắm chặt một viên tiên tinh, vận chuyển Tiên Linh Quyết tiếp tục nuôi dưỡng tiên căn.
Thời gian trôi qua như nước chảy. Mặt trời đỏ rực từ phương Đông ló dạng lên bầu trời, hơi đất bốc lên. Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng cấm chế bị chạm vào vang lên. Ngư Thải Vi chưa mở mắt, thần thức đã dò ra bên ngoài. Khi thấy Tạ Ngọc Nghiên, nàng thoáng thở dài trong lòng.
Vận chuyển linh lực chỉnh trang lại dung mạo, Ngư Thải Vi xuống giường, phất tay mở cửa phòng, bất đắc dĩ nói: “Tiểu nha đầu, sao ngươi lại tới nữa?” Tạ Ngọc Nghiên như con bướm nhỏ bay vào, “Ngư tỷ tỷ, cha ta mời ngươi đến nhà ngồi chơi, ngươi mau đi cùng ta đi!” “Ngư, tỷ tỷ?” Ngư Thải Vi khẽ nhướng mày, chỉ vào chính mình, rồi lại chỉ vào Tạ Ngọc Nghiên, “Ta lớn hơn ngươi cả ngàn tuổi, ngươi gọi ta tỷ tỷ e là không thích hợp lắm đâu.” “Vậy ta không gọi ngươi là tỷ tỷ thì gọi là gì?” Tạ Ngọc Nghiên chu miệng, “Cha ta đã hơn năm vạn tuổi, ông ấy là Chân Tiên đó. Ta mà gọi ngươi là tiền bối, ngươi chẳng phải ngang hàng với cha ta rồi sao? Như vậy mới là không thích hợp. Nên gọi là tỷ tỷ thôi, đại tỷ tỷ của ta cũng đã hơn một vạn tuổi rồi.” Ngư Thải Vi im lặng gật đầu, cũng phải. Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, nhưng không chịu nổi việc cha nàng tuổi tác lớn, tu vi lại cao. Tuổi còn nhỏ, nhưng vai vế lại cao nhờ cha, nàng quả thực không đủ tư cách làm tiền bối của tiểu nha đầu này. “Được rồi, vậy cứ gọi là tỷ tỷ đi. Ngươi vừa nói cha ngươi muốn mời ta đến nhà các ngươi ngồi chơi, là vì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận