Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 589

Nếu đã đến, làm gì có đạo lý hết lòng vì việc chung, Ngư Thải Vi điều khiển Hư Không Thạch thuận theo cửa lớn đi vào trong cung, bên trong càng thêm tráng lệ, diễm lệ vô song. Người ta đều nói Long tộc thích nhất những đồ vật có màu sắc rực rỡ, bộ tộc Giao Long đã kế thừa rất tốt thói quen này.
Đi dọc đường, nhìn thấy Giao Long hóa hình không nhiều, nghe bọn họ nói chuyện mới biết được, không lâu trước đó Thủy tộc vừa cùng Nhân tộc trên bờ trải qua một trận đại hỗn chiến, bây giờ chính là giai đoạn tu sửa chỉnh đốn sau chiến đấu. Lại đi sâu vào bên trong Thủy Tinh Cung, khắp nơi có thể thấy cấm chế lợi hại cùng kết giới, các loại ánh sáng trận pháp lưu chuyển, phòng thủ nghiêm ngặt.
Ngư Thải Vi lướt qua một chút rồi vòng đường trở về, dự định rời Thủy Tinh Cung đi đến tộc Thận Ngư, đi đến nửa đường thì nghe thấy tiếng cầu khẩn.
“Ngao Diệp thái tử, thương thế của Thiến Cô mãi không thấy khởi sắc, đã khó duy trì thân hóa hình, cầu ngài xem xét trên phương diện bộ tộc Thận Ngư ta trung thành tuyệt đối, ban thưởng một viên linh dược cho nàng đi.”
Trong mặt nạ, U U vừa lộ vẻ mừng rỡ liền trở nên lo lắng và bối rối, “Là Mi Cô cô, nàng nói Thiến Cô cô sắp không thể duy trì thân hóa hình nữa rồi, Thiến Cô cô bị trọng thương, cái này phải làm sao bây giờ?!”
Tiếng nói truyền đến từ đại sảnh bên cạnh, Ngư Thải Vi rẽ góc đi vào đại sảnh, nhìn thấy một nam tử mặc long bào màu đen lạnh lùng ngồi ở vị trí đầu tiên, sau lưng thị vệ đứng thành hàng, trước mặt có hai tộc nhân Thận Ngư đang xoay người hành lễ với hắn.
Hai tộc nhân Thận Ngư, đứng phía trước là một mỹ phụ nhân trung niên đoan trang, dung mạo tú lệ, U U nói đây chính là Mi Cô cô, nép mình sau lưng nàng là một lão ẩu, gọi là Miêu Mỗ Mỗ.
Ngao Diệp mặt lạnh tanh, nói lời khiến lòng Mi Cô càng lạnh hơn, “Mi Cô, không phải ta không muốn cho ngươi linh dược, mà là linh dược khan hiếm, không xoay sở được, ta cũng đành bó tay, ngươi trở về đi, để Thiến Cô hảo hảo tu dưỡng.”
“Thế nhưng Ngao Diệp thái tử, năm đó bộ tộc Thận Ngư của ta cũng đã dâng lên rất nhiều linh dược......” Mi Cô ngẩng đầu, vội vàng muốn tranh thủ.
“Đủ rồi, linh dược là đồ cung phụng, cũng không phải chỉ có bộ tộc Thận Ngư các ngươi dâng lên,” Ngao Diệp cau mày, trực tiếp ngắt lời Mi Cô, đứng dậy chuẩn bị rời đi, đi được hai bước thì dừng chân, nghiêng đầu nói: “Đại chiến lần sau, đồng ý cho tộc Thận Ngư các ngươi chỉ xuất 300 binh lực, về đi!”
Ngao Diệp bước nhanh rời khỏi đại sảnh, Mi Cô bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, dẫn theo Miêu Mỗ Mỗ chậm rãi rời đi.
“Ngao Diệp thái tử không chịu cho linh dược, tỷ tỷ, van cầu tỷ, mau cứu Thiến Cô cô đi!” U U chắp tay trước ngực, không ngừng thỉnh cầu.
Ngư Thải Vi cau mày, “U U, chúng ta hãy đi theo Mi Cô xem thử xem sao, nếu như ngươi nói Thiến Cô cô thật sự tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, nể mặt ngươi, ta có thể lấy linh dược ra cứu nàng, nhưng có một điều, nếu nàng khỏi hẳn, chắc chắn sẽ theo tộc Giao Long tham gia đại chiến với Nhân tộc, đến lúc đó lại sẽ có bao nhiêu người tu hành vì vậy mà mất mạng, đây không phải là điều ta muốn thấy, cho nên ta muốn nói rõ với ngươi trước, cứu thì có thể, nhưng sẽ không cứu hoàn toàn, chỉ đảm bảo tính mạng không sao, không thể để nàng hồi phục hoàn toàn.”
U U mím môi, giống như đang khóc, chỉ là khí linh thì không có nước mắt, “Lời tỷ tỷ nói ta hiểu, ta chỉ cầu Thiến Cô cô còn sống, còn sống là được rồi.”
“Ngươi hiểu là tốt rồi,” không phải Ngư Thải Vi vô tình, mà là tình cảm có sự thiên vị, nàng có thể nể mặt U U mà ra tay bất kể chủng tộc và lập trường đối địch sắp tới, nhưng tuyệt đối không thể vì nàng ra tay mà mang đến phiền phức thêm cho Nhân tộc.
Ngư Thải Vi thần thức khẽ động, Hư Không Thạch liền bám lên mái tóc Mi Cô, cùng nàng trở về.
Mi Cô vừa đi tới cửa lớn Thủy Tinh Cung, liền bị một nam tử tộc Giao Long mặc đồ đỏ chặn đường. Nam tử tướng mạo không tầm thường, nhưng ánh mắt láo liên, cử chỉ lỗ mãng, “Mi Cô, ngươi vào cung, sao không dẫn Tương Tương theo cùng?”
Mi Cô khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt, “Ngao Hoa thái tử, Tương Tương có thương tích trong người, không tiện ra ngoài.”
Ngao Hoa ồ một tiếng, nhếch mép, “Nghe nói ngươi đến xin thuốc cho Thiến Cô, Ngao Diệp tên kia lòng dạ sắt đá lắm, cầu hắn không được sao không để Tương Tương đến cầu ta......”
“Trong tộc đang rối ren, không dám trì hoãn bên ngoài, Ngao Hoa thái tử, cáo từ.” Mi Cô nói xong, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Ngao Hoa, lưng thẳng tắp, ưu nhã rời đi.
Ngư Thải Vi ở bên trong Hư Không Thạch nhìn rõ biểu lộ của Ngao Hoa, cái vẻ hung ác nham hiểm lại như thể thế nào cũng phải đạt được mục đích đó, kéo dài rất lâu.
Trên đường đi, Mi Cô từ đầu đến cuối mặt sa sầm, tốc độ cực nhanh, Miêu Mỗ Mỗ theo sát phía sau nàng, trầm mặc không nói.
Qua hơn nửa ngày, cuối cùng cũng về tới địa phận tộc Thận Ngư.
Địa phận tộc Thận Ngư bố trí thanh nhã, bài trí đơn giản, linh thảo xanh biếc dài như tua rua băng, những con Thận Ngư nhỏ màu đỏ đang vô tư chơi đùa bên trong, ở giữa xây dựng những động cá đẹp đẽ, bên trong lối đi chằng chịt phức tạp như mê cung, đẹp như tiên cảnh ảo mộng, là nơi nghỉ ngơi tu luyện của Thận Ngư.
U U nhìn sang trái một chút, nhìn sang phải một chút, nhìn thế nào cũng không thấy đủ, hận không thể khắc ghi tất cả mọi thứ trước mắt vào trong mắt, in sâu vào trong đầu.
“Thế nào rồi? Ngao Diệp thái tử có chịu ban thuốc không?” Mi Cô tiến vào động cá chưa được bao xa, liền có một nữ tử xinh đẹp dung nhan như ngọc chậm rãi đi tới đón.
U U giới thiệu đây là Mềm Cô, cùng Mi Cô, Thiến Cô ba người cùng nhau lo liệu bộ tộc Thận Ngư.
Mi Cô hơi thở nặng nề, “Hắn vẫn từ chối nói không có linh dược, bảo Thiến Cô hảo hảo tu dưỡng, nhưng đã đồng ý lần đại chiến sau tộc ta chỉ cần xuất 300 binh lực là được.”
“Năm đó lúc yêu cầu các tộc dâng linh dược thì nói nghe hay biết bao, đến hôm nay, linh dược gần như chỉ dùng cho bản tộc Giao Long, hoàn toàn không để ý đến sống chết của các Thủy tộc khác.” Mềm Cô dựng mày trừng mắt, vô cùng bất bình.
Mi Cô cụp mắt xuống, “Ai bảo các tộc chúng ta suy yếu chứ, nếu được như tộc Huyền Quy, muốn tham chiến thì tham chiến, không muốn tham chiến cũng không ai có thể miễn cưỡng, vậy thì tốt rồi.”
Mềm Cô quay người đi sánh vai với Mi Cô, “Đi, chúng ta cùng đi gặp Thiến Cô.”
Xuyên qua từng lối đi một, hai người đi vào một tòa thạch thất, bên trong bày một linh trì, linh vụ lượn lờ, bóng người mông lung.
Trong linh trì ngâm mình một con Thận Ngư hình thể khổng lồ, lúc Mi Cô và Mềm Cô đến gần, Thận Ngư lắc mình biến hóa thành một nữ tử yếu ớt với vẻ đẹp mong manh như ngọc, nghiêng người dựa vào thành ao, mái tóc đen dài mượt như thác đổ buông trên vai, trên gương mặt tái nhợt gầy gò, thoáng hiện lên nét u sầu nhàn nhạt không thể xua tan.
“Sắc mặt Thiến Cô cô kém như vậy, hẳn là bị thương nặng lắm?” U U nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Thiến Cô cố gắng gượng dậy tinh thần, “Mi Cô, làm phiền ngươi rồi.”
“Tỷ muội chúng ta nói những lời này làm gì,” Mi Cô buồn bực ngồi xuống bên cạnh Thiến Cô, “Đáng tiếc ta bất tài, không thể cầu được linh dược.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận