Nữ Phụ Tu Tiên Mưu Cầu Trường Sinh

Chương 1111

Hóa ra hai người là sư huynh đệ cùng một môn hạ tiên y, từ xa tìm đến, được người Khuyết gia đưa về phòng khách nghỉ ngơi.
Còn có hai vị tiên y khác, vị tiên y lấy máu từ các bộ vị khác nhau trên cơ thể kia đã đến bên cạnh thiết lập cấm chế, quá trình thí nghiệm là bí mật, không cho ai gặp. Chỉ còn lại vị tiên y mới tới chưa động thủ, Đại La Kim Tiên của Khuyết gia làm động tác mời: “Ninh Tiên Y, xin mời!”
Thủ đoạn của vị Ninh Tiên Y này lại khác biệt. Tay phải hắn xoay tròn, trong tay xuất hiện một mặt cổ kính nhỏ nhắn tinh xảo, viền gương được khảm nạm bốn con dị thú dữ tợn. Tiên lực được điều khiển, cổ kính tràn ra một chùm quang mang ô trọc bao phủ toàn thân Khuyết Hàn Thư. Miệng hắn lẩm bẩm, một luồng lực lượng kỳ dị xoay quanh tại ngực và mi tâm Khuyết Hàn Thư, phảng phất hóa thành giác hút thật lớn, như muốn hút thứ gì đó ra khỏi cơ thể Khuyết Hàn Thư, vô cùng quỷ dị.
Trong giới tu tiên, thủ đoạn khiến người ta hôn mê có rất nhiều, có thể chia làm hữu hình và vô hình. Hữu hình như hạ độc, chủng cổ, nhục thân hoặc thần hồn của người bị hại sẽ có sự tồn tại chân thực của chúng hoặc sinh ra một số phản ứng có thể nhìn thấy. Vô hình như nguyền rủa, vu thuật, vô hình vô ảnh, cần phải dùng thủ đoạn phi thường mới có thể phán định.
Các tiên y được Khuyết gia mời đến không chỉ biết giải độc khu cổ các loại, mà ngay cả những nguyền rủa, vu thuật kia đều có nghiên cứu qua, ai cũng có sở trường riêng. Ngư Thải Vi thầm nghĩ, tấm cổ kính này quỷ dị như vậy, nếu là nguyền rủa hoặc vu thuật, có lẽ thật sự có thể phát hiện ra được.
Thời gian từng chút một trôi qua, ánh mắt của người Khuyết gia và Ngư Thải Vi đều tập trung trên người Khuyết Hàn Thư, phát hiện sắc mặt của hắn ngày càng trở nên hồng nhuận, quả thực là hồng quang đầy mặt. Điều này xuất hiện trên người một người đang hôn mê bất tỉnh lại càng thêm quỷ dị, mấy người mở to hai mắt, chờ đợi chuyện kỳ lạ xảy ra.
Thế nhưng cho đến khi tiên lực của Ninh Tiên Y gần như cạn kiệt, cổ kính thu liễm quang mang, cũng không thấy có vật gì dư thừa xuất hiện. Sau đó, sắc mặt Khuyết Hàn Thư nhanh chóng mất đi vẻ hồng nhuận, trở nên trắng bệch.
“Ninh Tiên Y, đây là cớ gì?” Đại La Kim Tiên của Khuyết gia kinh ngạc hỏi.
Ninh Tiên Y đang định nói chuyện, đột nhiên phát hiện trên mặt kính sáng bóng hiện ra một tầng ánh sáng đỏ thẫm. Hắn kinh hãi, vội vàng lấy ra một cái bình ngọc mở ra, đổ chất lỏng màu xanh biếc tưới lên mặt kính. Chỉ trong thoáng chốc, mặt kính bốc lên khói đen cuồn cuộn, còn truyền đến tiếng kêu chi chi chi như tiếng chuột.
Khói đen tan đi, trên mặt kính sáng bóng xuất hiện thêm mấy vết đốm màu đen. Ninh Tiên Y lập tức đau lòng không thôi, nhưng rất nhanh thu liễm thần sắc, giải thích: “Sắc mặt Hàn Thư Tiên Quân xảy ra biến hóa, là do thứ ảnh hưởng hắn bị Kính Quang kinh động, hiện tại đã ổn rồi.” Quả nhiên, nhìn lại Khuyết Hàn Thư, trong thời gian ngắn sắc mặt lại trở nên có chút ửng hồng. Ninh Tiên Y vuốt ve mặt kính: “Thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn, thực sự khó mà suy đoán thứ ảnh hưởng Hàn Thư Tiên Quân là cái gì, bất quá có thể kết luận nó tuyệt không phải bình thường, tấm gương của tại hạ còn là lần đầu tiên bị hư hao như vậy, cần tiên lực uẩn dưỡng chừng trăm năm mới có thể khiến nó sáng bóng như lúc ban đầu.”
Sắc mặt hai vị Đại La Kim Tiên của Khuyết gia càng thêm ảm đạm, một vị tiến lên nói: “Làm phiền Ninh Tiên Y, tấm gương hư hao, Khuyết gia chúng ta sẽ bồi thường, còn xin Ninh Tiên Y suy nghĩ thêm, xem có thể tìm ra thứ ảnh hưởng Hàn Thư là vật gì không.”
Ninh Tiên Y đem cổ kính cẩn thận cất kỹ: “Khuyết gia nhân nghĩa, tại hạ tất nhiên sẽ cố gắng hết sức, trước không quấy rầy.”
Sau khi hắn rời đi, hai vị Đại La Kim Tiên của Khuyết gia lặp đi lặp lại kiểm tra nhục thân và thần hồn của Khuyết Hàn Thư, không thấy dị dạng, đành lắc đầu nhìn nhau. Lúc này, cấm chế bên cạnh được dỡ bỏ, vị tiên y dùng máu thí nghiệm lúc trước tiến lên chắp tay: “Tại hạ đã dùng nhiều loại thủ đoạn phân giải huyết dịch của Hàn Thư Tiên Quân, phát hiện trong máu hắn có biến đổi, chẳng biết là vật gì, tạm gọi nó là ‘ô’. Cái ‘ô’ kia như giòi trong xương, theo huyết dịch sinh tử. Như vậy suy đoán, cũng không thể loại trừ trong xương cốt của hắn không có ‘ô’, thậm chí thần hồn đều bị ‘ô’ xâm nhiễm.”
Hai vị Đại La Kim Tiên của Khuyết gia nghe xong hít một hơi lạnh. Nói nhiều như vậy, thật ra chỉ có một ý: trong cơ thể Khuyết Hàn Thư xác thực có vấn đề, nhưng chính là không biết là cái gì. Về bản chất, điều này cùng với việc không dò xét ra được chẳng có gì khác biệt. Người khác chỉ nói không biết, Hạ Tiên Y này ngược lại tốt, còn hảo tâm đặt cho cái tên 'ô'.
“Hạ Tiên Y vất vả rồi, mời đến phòng khách nghỉ ngơi trước đi!”
“A, vậy tại hạ xin cáo lui trước.” Hạ Tiên Y vội vàng chắp tay, đi ra ngoài.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối, không có thêm tiên y mới nào đến. Hai vị Đại La Kim Tiên của Khuyết gia một trái một phải khoanh chân ngồi hai bên Khuyết Hàn Thư, bảo vệ hắn. Ngư Thải Vi thấy không có khả năng đợi được lúc Khuyết Hàn Thư ở một mình, bèn vội thúc đẩy Hư Không Thạch rơi lên đầu vai Hạ Tiên Y, theo hắn ra khỏi cấm chế rồi lập tức thoát ly, ẩn mình vào trong nhụy hoa bên cạnh.
“Ngọc Lân, ngươi có nhìn ra cái gì không?” Ngọc Lân vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, từ đầu đến cuối đều nhìn thấy. Ngư Thải Vi đang nghĩ trong truyền thừa của nàng có tình huống tương tự hay không.
Ngọc Lân vuốt cằm: “Ta hoài nghi là thần phạt. Hắn đi đến chính là táng thần sa mạc, nghe tên thì biết nơi đó từng có thần vẫn lạc. Đã có thần từng tồn tại, khó tránh khỏi sẽ có thần văn, thần phạt gì đó. Có lẽ hắn đã xúc động phải thứ bị thần phạt, vật kia tiến vào trong cơ thể hắn, cùng hắn cộng sinh làm một thể, thần phạt tự nhiên sẽ rơi vào trên người Khuyết Hàn Thư, thành ra bộ dạng bây giờ.”
Đây là một nghi ngờ tương đối hợp lý, Ngư Thải Vi không có gì để phản bác, lại hỏi Tang Noãn cùng Khôn Ngô: “Các ngươi cảm thấy là cái gì?”
“Ta có cùng cái nhìn với Ngọc Lân.” Khôn Ngô nói.
Tang Noãn gõ gõ ngón tay vào nhau: “Trong truyền thừa của ta không có những thứ này, ta cũng cảm thấy Ngọc Lân nói rất có đạo lý.”
Ngư Thải Vi nhéo nhéo mũi. Ngọc Lân có thể nghĩ đến thần phạt, người Khuyết gia thật sự không nghĩ đến sao? Cũng chưa chắc, có lẽ là cảm thấy khả năng không lớn, càng muốn tin tưởng đó là nguyên nhân khác.
Thần thức khẽ chạm vào một vị Huyền Tiên của Khuyết gia, như một luồng gió mát thổi qua, nhanh chóng đọc được ký ức của hắn, biết được Khuyết Hàn Thư 160.000 tuổi, tu vi Đại La Kim Tiên tiền kỳ, biết được năm người Khuyết gia khác cùng hành động với Khuyết Hàn Thư là ai, đang ở nơi nào. Thần thức tản ra tìm kiếm, xác định được một vị Kim Tiên trong số đó là Khuyết Vân Mộng hiện tại có thể gặp.
Hư Không Thạch bay đi, dính vào trên hoa tai làm bằng ngọc trai của nàng, thần thức lặng yên chui vào Thần Phủ của nàng. Chưa tìm được hộ hồn Tiên Khí, thuận lợi rút ra ký ức của nàng.
Phía bắc xa nhất của Vô Cực Vực là Thương Lan hải vực mênh mông vô ngần. Táng thần sa mạc bị Thương Lan hải vực bao quanh, hung hiểm vô cùng. Ngư Thải Vi lúc trước tìm kiếm bông tuyết tinh thạch, thần thức chỉ đến biên giới phía bắc của Vô Cực Vực liền thu hồi, không tiếp tục kéo dài về phía bắc đến Thương Lan hải vực. Nghe nói nơi đó có rất nhiều tồn tại thần bí không muốn người biết, nhưng cũng không phải là cõi yên vui của tu tiên giả.
Nhóm người Khuyết gia đến Thương Lan hải vực để tìm kiếm huyền vũ vương, quá trình không thuận lợi, còn bị ép vào táng thần sa mạc. Lúc đó huyền quy chết, nhóm bọn hắn còn lại chín người, quyết định quay về. Đi được nửa đường thì gặp cuồng phong, kéo theo mây đen che trời, sấm sét vang dội. Chín người liền tiến vào động phủ tùy thân của Khuyết Hàn Thư để tránh né, chờ sấm sét ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận